TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn
Chương 44: Viên Ngư Yên khiếp sợ, đến nước A

"Lần sau không nên nói đến hi vọng."

Mọi người đang bình yên thì Dương Thần phát biểu, ai cũng nghi hoặc quay lại nhìn, nhưng thất bại Dương Thần vẫn mắt nhắm nghiền không quan trọng thưởng thức âm nhạc.

"Đại ca, ngươi cũng nghe nhạc,mà không nói hi vọng là ý gì."

Dương Thần không trả lời, Dương Liên liền giải thích nghe, "Đại ca ngươi nhưng là cầm kì thi họa tất cả mọi thứ thông thạo, riêng về tài đánh đàn, thì đã thông thần rồi, còn nói đến hi vọng thì, a tới rồi."

Bên ngoài huyên náo đã im bặt xem ra đã giải quyết, ý là người bên ngoài toàn bị khống chế.

"Lão đại, chúng ta còn phòng vip chưa kiểm tra."

"Được, nhanh phòng vip chắc chắn có thứ quý giá hơn."

Rầm rầm, rầm.... Không sai biệt lắm thời gian một chén trà sau, cửa đã bị đá toái ra ngoài, một đám mặt mũi hung thần ác sát nhăm nhe nhăm nhé đánh ngang liếc dọc, chợt dừng lại về phía mọi người.

Hành khách trong khoang vip không ngừng hoảng loạn ai cũng sợ hãi cúi gầm mặt xuống.

Mấy tên cướp đảo mắt qua rất nhanh dừng lại ở một cô gái ghế đầu, cô gái cúi gầm mặt xuống đất thở mạnh cũng không dám, người không ngừng run rẩy.

"Úi choaaa... Ở đâu ra vưu vật trời vứt vậy, lộc trời cho anh em ta đây."

"Ngươi...các ngươi.. Muốn làm gì."

"Khặc khặc... Đoán xem anh em bọn ta muốn làm gì nào."

"Các ngươi.. Đừng làm rộn, ta báo cảnh,"

Mấy tên cướp giật mình cái cả đám thi nhau cười.... "Haha haa, cười chết lão tử, cảnh sát có biết bay không mà đòi lên đây bắt ta hahaha."

"Tỉ a, xem ra người vi diện này tôn sùng cảnh sát quá mức rồi nha."

"Cũng không trách, người ở đây yếu ớt đến bạc nhược, cảnh sát xem ra giống như một thế lực duy trì trật tự, họ dựa vào cái cây này để giữ an toàn cũng phải, chứ cỡ như ta, chấp cả đàn cảnh sát không sao, xét về khía cạnh nào đó ở đây nếu sét về trật tự so tu chân giới còn nhạt chán."

Ở một bên Viên Ngư Yên đờ đẫn vẻ mặt nhìn hai người, cái gì mà vi diện, những thứ này nàng chưa bao giờ nghe qua, nếu không phải Dương Hối một thân y thuật quá mức quỷ dị, nàng không ngại mắng thần kinh, xét về ánh mắt thì Dương Hối còn sợ Dương Liên một phép, nhưng làm chủ đạo lại là Dương Thần, Viên Ngư Yên càng ngày càng hiếu kì tổ đội nhà này, nhưng có một chuyện Viên Ngư Yên sẽ không biết rằng chủ đạo không phải Dương Thần mà là đang ngồi ngủ say mỗi người một đầu tai nghe Mạn Thiên Âm cùng tiểu Tuyết.

"Cứu đi."

Dương Liên mở miệng, Dương Hối giật mình cái, ánh mắt

"Tỉ a, ngươi nhưng biết nếu ta cứu người, nhưng người ta sẽ hội xuất hiện một triệu chứng nha, ta nhưng không thích hại người khác."

"Trứng gì?."

"Tỉ ngươi nghe qua căn bệnh thiếu nữ sao, ân bệnh thiếu nữ."

Dương Liên nghe xong đánh một ánh mắt khinh bỉ qua, tự cho mình đa tình.

Mấy tên không tặc đang định cưỡng hiếp, lại thấy ghế sau huyên não, quay ra nhìn, nhưng vừa quay ra nhìn mắt hắn đã trừng lớn đứng bất động, vài tên tiểu đệ cũng học theo nhìn sang, tất cả đều bất động.

"Ơ sao tự nhiên im lặng vậy, Liễu Sương bơ vơ nhìn nhìn, không khí im lặng có chút quỷ dị, là sao..??

"Mẹ nó!!!! Quá tuyệt vời, không ngờ vụ này ăn to như vậy, đây con mẹ nó tất cả đều là hồ ly tinh haha."

Tên cầm đầu ánh mắt hèn mọn, nhìn về Liễu Sơn cùng chúng nữ.

"Cút đi."

Tên kia giật mình.

"Cái gì nhóc con, nói lại ta nghe, tính cản chuyện tốt lão tử à."

Phía Dương Thần mọi người có hơi bất ngờ, thanh niên kia là ai a, có vẻ như trâu bò nha.

Dương Hối nhìn nhìn thanh niên chốt một câu đánh giá, "không sai."

Được Dương Hối đánh giá không sai chứng tỏ không kém, Dương Hối nhưng là Độ Kiếp Kì.

Thanh niên nhận thấy người phía sau không mấy hoảng loạn cũng kinh ngạc, thanh niên không nhìn ra chút linh lực ba động nào cũng nghĩ những người xung quanh là người thường, nên cũng không mấy quan tâm lắm, nhưng khi đảo qua tiểu Hổ, thanh niên tí nữa giật bắn mình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lấy, tự nhủ lát nữa hỏi mua lại.

Thanh niên cũng không phải ai khác, là Triệu Cơ, lần trước có gặp qua còn đòi chỉnh đốn Dương Thần, bây giờ xem ra vẫn chưa phát hiện Dương Thần, cũng không trách, Dương Thần cảm ngộ không gian nếu không lên tiếng cũng như tập chung thì rất khó phát hiện, cho dù ở trước mặt đi nữa, huống chi Dương Thần tu vi có cỡ nào khủng bố, nhỏ nhoi trúc cơ làm sao có thể phát hiện.

"Này.. Ta hỏi ngươi đó nhóc con, có muốn sống hay không, khôn hồn học theo người xung quanh đi, máy bay đã không chế, trên người còn tài sản gì thì đưa hết qua đây rồi ngồi xuống một bên."

Triệu Cơ cười như không cười, thuấn phát đã đến trước mặt tên kia cho một quyền, một quyền cũng không có gì ba động, tên cướp cũng không có bị đánh bay, mà đứng bất động.

Tên cướp trong đầu không ngừng xoay vòng, tử vong chưa bao giờ gần như thế, nhưng khi thấy bản thân vẫn bất động lại lớn tiếng cười.

"Ha ha, còn tưởng có bao nhiêu ghê gớm, trò con.... Ặcc... "

Tên cướp mặt đỏ mắt trắng rã quỳ sụp xuống đất.



Cả quá trình, mọi người ngừng thở theo giõi rồi òa lên một tiếng hoan hô.

Mấy tên đàn em sợ đến run người, một đấm lão đại đã bị gục những tên này còn sao dám, không ngừng có người quỳ xuống xin tha, nãy giờ Triệu Cơ ra tay trừ ở đây Dương Thần mọi người thấy hoàn toàn không ai có thể nhìn ra.

"Đại hiệp tha mạng, đại nhân a, nhà ta còn lão có trẻ có, ta cũng là bị ép đây, hắn là hắn..."

Tất cả không ngừng đổ hết cho tên cầm đầu, dù sao giờ tìm đường sống còn hơn.

"Xuống máy bay rồi tự giác đầu thú đi."

Bấy giờ Liễu Sương mới hỏi lại Dương Liên.

"Tại sao hắn đánh vậy mà tên kia không bị bay ra ngoài."

Liễu Sương cũng trúc cơ đỉnh phong, công lớn nhất vẫn là do Thượng Phẩm linh thạch, cùng bao nhiều thịt yêu thú.

"Lực lượng khống chế của hắn tinh thuần, nên vậy."

"Lực lượng khống chế???", Thanh Ly một bên cũng tự hỏi không biết rốt cục là gì, đến bây giờ nàng mới nghe đến.

Dương Liên chỉ giải thích bình thường," lực lượng khống chế nói đơn giản là đơn giản, nói khó nắm giữ cũng là cực khó, vì ít người chịu tập luyện, bởi lẽ thiên phú thấp mà nói khi nắm giữ được rồi, thời gian tu luyện cũng bị cắt đi nhiều nên ít ai tìm hiểu, có những người không cần tập luyện vẫn có thể nắm giữ, đó là bẩm sinh hoặc là vận may tự nhiên nắm giữ."

Dương Hối chen miệng tranh công một bộ lão làng, "ví dụ như ta đánh vào một tảng đá, bình thường sẽ vỡ thành vô số bụi mù, bay tán loạn khắm nơi, nhưng khi ta khống chế lực đạo đủ tinh thuần thì tảng đá sẽ bị tay ta xuyên qua dễ dàng mà tảng đá vẫn không nhúc nhích, nghe có vẻ cái đầu uy lực hơn, nhưng không phải vậy sở dĩ tảng đã bị vỡ toái là do tảng đá quá yếu, lực đạo bị phân tán làm cho tảng đá thành nhiều mảnh, còn khi khống chế lực đạo thì toàn bộ sức mạnh sẽ dồn vào một điểm không chút dư thừa."

Hai người nghe cái hiểu cái không chỉ biết gật đầu, dù sao hai ngươi nhưng chưa từng được nhắc đến này.

Giải quyết xong đám cướp, Triệu Cơ quay ngắt người lại tiến đến Viên Ngư Yên.

"Vị tiểu thư này, có thể bán cho tại hạ con mèo này sao."

Viên Ngư Yên không nói nhảm trực tiếp lắc đầu, lại không quan tâm.

Tiểu Hổ đánh một cái ánh mắt khinh bỉ, miệng hơi hơi cong khá quái dị nhìn lấy Triệu Cơ, muốn mua bản tọa, haha, cười lớn.

Tiểu Hổ biết thừa đi theo Dương Thần mới là vương đạo, còn Triệu cơ quá yếu đuối tiểu Hổ còn không thèm để trong mắt.

Triệu Cơ thấy tiểu Hổ khinh thường mình chả những không tức giận còn kinh ngạc, rồi kinh hỉ, "linh chí nhưng lại cao vậy."

"Thế này đi, vị tiểu thư này cứ ra giá, bao nhiêu tại hạ cũng có thể mua lấy."

Viên Ngư Yên mắt dần lạnh xuống," không nghe thấy sao, cút."

"Vị tiểu thư này, ta nhưng vừa cứu mọi người."

"Đúng rồi vị tiểu thư này, vị thanh niên này vừa cứu tất cả mọi người rồi, cũng chỉ là một con mèo thôi, bán cho đã đánh, nếu là ta ta còn cho không."

Vài người khoang vip cũng bắt đầu mở miệng giúp thanh niên kìa, xet cho cùng thanh niên cũng là ân nhân mọi người, vị nữ tử được cứu ban nãy thỉnh thoảng còn ném vài mị nhãn nhìn Triệu Cơ không có chút che giấu.

"Chúng Ta cần ngươi cứu qua sao, ngươi nhưng là đang cứu mấy tên đó."

"Không biết tốt xấu, hừ."

Triệu Cơ biết không thể nào mua được, nhưng thiếu gì cách đâu, bản thân nhưng mang hệ thống, cơ hội còn nhiều, chắc chắn phải cầm tiểu Hổ về.

Mọi người giữ im lặng một khoảng lâu, thì Dương Liên mới nhàn nhạt mở miệng, "Đến rồi."

"Đến cái gì???" Viên Ngư Yên cũng nghi hoặc không thôi, chả nhẽ ban nãy không phải là đến rồi mấy tên cướp sao.

"Không tốt, máy bay mất lại, phi công đã nhảy dù."

Mọi người hoảng loạn đến cực độ, không có phi công máy bay chỉ có rơi phần.

Viên Ngư Yên mới tỉnh ngộ, xâu kết từ đầu đến cuối, chả trách máy bay dễ bị khống chế đến thế, nguyên lai tên phi công cùng bọn cướp cùng một phe, mà quan trọng hơn máy bay vẫn đang rơi.

"Không đúng," khi quay ra nhìn, một nhà Dương Thần không có vẻ gì là quan trọng bộ dáng, ba người kia thì tai cắm tai nghe, ngon lành ngủ, Dương Hối Dương Liên vẫn tự nhiên như thế, Thanh Ly, Liễu Sơn,Đường Lâm vẫn ăn đồ ăn một bộ không quan tâm, chả nhẽ nhà này không biêt tình hình hay sao, "Có Quỷ!!!"

Triệu cơ giật mình, "Cơ hội tốt."

"Mọi người không cần hoảng loạn, tìm trong khoang xem còn có bao nhiều chiếc dù, phân phát cho mọi người."

Mọi người giờ nhưng tín nhiệm Triệu Cơ cực kì, không chút suy nghĩ mọi người đã lục lọi, không sai biệt lắm qua một hồi giành giật đã đủ dù cho mọi người, chỉ còn phía đám người Dương Thần là không có.

"Trùng hợp nha."

Hắc hắc, Dương Hối một bên cười như không cười, trò hề của Triệu Cơ, hắn còn lại gì đâu, bất quá cũng tốt, để hắn nhảy nhót còn có chút hài hước.

"Uy, các ngươi không định kiếm dù cho mình sao, tin tưởng ta không đến 5 phút nữa máy bay sẽ rơi xuống đất."

Không trả lời Triệu Cơ mọi người chỉ nhìn hắn như một tên ngốc đang cố tỏ ra thông minh, Thanh Ly không sao nhưng Liễu Sương không thể không đưa ánh mắt thương hại về phía đó, dù sao nàng vốn dĩ thiện lương.

Triệu Cơ còn tưởng mọi người đang sợ hãi, có vẻ như rất hài lòng, "vị tiểu thư này, ta còn một chiếc dù, có thể đổi con mèo lấy sao."

Viên Ngư Yên như có suy nghĩ lại lắc lắc đầu, kì thật hiện tại cũng rất sợ nhưng vậy thì sao, bỏ mọi người sống một mình nàng không làm được.

"Ngươi cũng nên dừng đi thôi, ta nói lần cuối vậy đi, ta sẽ không có mua bán gì hết, đây là bằng hữu ta, không phải thú sủng."

"Ngươi nghĩ kĩ a, vì một con mèo, mà vứt đi tính mạng đáng không,"

"Oành..."

"Không tốt, động cơ giữ cân bằng nổ rồi, máy bay đang rơi nhanh hơn, mọi người nhảy dù đi nhanh lên."

"Đến nước A còn bao xa,"

"Không sai biệt lắm còn vài ngàn dặm, tỉ chúng ta đi luôn sao."

"Ân đi thôi."

"Đi?? Đi đâu, chúng ta không có dù,"

Viên Ngư Yên chưa hiểu chuyện gì thì Dương Hối đã bế phốc lên một mạch chạy đến cửa sổ.

"Thả ta xuống, bị làm sao vậy."

"Hắc hắc có trò này vui, cô vợ nhỏ, muốn thử không,"

"Trò gì, à mà khoan ai là vợ ngươi."

Vậy được,

"A.a.a.a....."

Không đợi Viên Ngư Yên nói Dương Hối đã quăng Viên Ngư Yên xuống máy bay.

"Hắc hắc,"

Triệu Cơ khiếp sợ không thôi, tỉnh hồn lại quát to lên.

"Ngươi vậy mà giết người, khốn kiếp."

Triệu Cơ nắm chặt nắm đấm, đấm ngang qua Dương Hối, lực đạo hết sức chuẩn xác, người thường chắc chắn sẽ chết, nhưng là Dương Hối.

"Ta lúc nào giết người."

"Cái gì!!!"

Triệu Cơ nhìn lại, quyền phong đã cách mặt Dương Hối không sai biệt lắm, nhưng cản lại là hai ngón tay hơi hợt dơ ngang không có chút lực đạo nào.

Triệu Cơ có cảm giác như đánh vào một khối bông dù lực đạo có bao nhiêu tinh thuần nhưng chạm đến tay Dương Hối giống như một tiểu hài tử đang đánh với một tráng hán vậy không gây nổi một sát thương.

"Luyện thêm vài trăm năm nữa nha, tạm biệt đại anh hùng."

Dương Hối nhảy phắt xuống máy bay lao vun vun xuống đuổi đến Viên Ngư Yên.

Mọi người nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Cơ trực tiếp lướt ngang qua cũng lần lượt nhảy xuống, trong sát na đó Triệu Cơ nhìn rõ khuôn mặt Dương Thần.

"Là hắn,"một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn, phải nói là đến từ hệ thống mới đúng."

Trở lại với Viên Ngư Yên, trên đường rơi không ngừng hét lớn, trong tâm bây giờ không ngừng nghĩ Dương Hối những ngày qua, tất là là lừa dối sao, vậy mà hắn ném mình xuống.

"Lần này xong."

"Mát không ^^."

Vừa nghĩ đến cái chết không xa, tâm thần hỗn loạn không ngừng, thì tất cả đã triệt để vỡ vụn, âm thanh của Dương Hối ngay cạnh tai.

"Ngươi..."

Dương Hối không nói nhiều, tay vòng qua eo Viên Ngư Yên bay lên.

"Ngươi biết bay, ngươi là tiên sao."

"Ha ha, ta không phải tiên, nhưng tỉ tỉ cùng đại ca ta chính là tiên, còn về bay thì đơn giản, sau này ta cũng có thể dạy."

"Thật." Viên Ngư Yên nửa tin nửa ngờ, bất quá thay vào đó là vui mừng khôn xiết, tuy là trong lòng không ngừng có ngựa chạy trâu phi qua đầu, nhưng đây là thật, nàng đang bay hơn nữa còn là...

"Tưởng ta vứt bỏ sao, haha cô vợ nhỏ nhưng không biết hài hước nha, "

"Ai là vợ ngươi, ăn nói linh tinh."

"Hắc hắc," rất nhanh hai người đã về đến tổ đội của mình, một đường phi hành chỉ có Viên Ngư Yên hỏi Dương Liên cùng Dương Hối trả lời, cứ tiếp tục vậy rồi đến nước A."

Đọc truyện chữ Full