TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Luyện Thần Ma
Chương 1086: Chân Chính Thánh Vương

"Lời khách sáo ta cũng không muốn nói nữa, cái kia cống hiến điểm trong tay Diệp Tử Phàm, chúng ta liền chia đều ra, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Văn Học Hữu rất là mệt mỏi với những lời xã giao đầy sáo rỗng của đám người này, liền là rất thẳng thắn đưa ra giải pháp đến.

Hơn ai hết, cái này giải pháp Văn Học Hữu hắn là người không có muốn đầu tiên. Người nghĩ biện pháp đưa Diệp Tử Phàm ra bên ngoài này là hắn. Người mà tìm đến Diệp Tử Phàm đầu tiên cũng chính là hắn đây, nhưng chỉ vì một tia bất an trong lòng, cũng như đánh giá Diệp Tử Phàm tên kia quá cao, đã làm sai thất cơ hội của hắn. Giờ đây, đám người này đã tiến đến, có muốn lấy hết điểm cống hiến về mình cũng là không có được. Phân chia như đám Thiếu Chủ nhà mình là biện pháp tốt hơn cả. Dù sao, muỗi nhỏ cũng là thịt, hắn là không muốn đi một chuyến tay trắng trở về.

“Học Hữu huynh nói rất là có lý, nên là như vậy! “

Dù là rất không muốn đem điểm cống hiến trong tay của Diệp Tử Phàm ra chia đều, nhưng tám người còn lại cũng không có cách nào khác hay hơn cả.

Trong số bọn họ có mặt tại đây, không có ai đủ thực lực trấn áp tất cả những người còn lại, ra tay đánh nhau mà nói, chỉ có lưỡng bại câu thương kết cục.

Mấy chục tỷ cống hiến điểm mỗi người tuy là có ít một chút, nhưng là phương pháp hữu hiệu nhất hiện nay. Còn cái kia Diệp Tử Phàm, loại kia sâu kiến, đương nhiên là không cần giữ lại.

“Tiểu tử! Xuống bên dưới Minh Giới, như Minh Vương có hỏi, như vậy hãy nói cho ngài ấy biết, người sát hại ngươi có tên là Ngư Thiện!”

“Ầm ầm!!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!! “

Cùng chung ý nghĩ như tám tên Ngụy Thánh còn lại, Ngư Thiện là không muốn để cho cái này Diệp Tử Phàm tồn tại trên Thế Gian.

Từ khi Diệp Tử Phàm trên Diễn Võ Đài làm nhục Ngư Tử Phong, hắn đã phán Diệp Tử Phàm tử hình, dù là sớm hay muộn, hắn cũng sẽ ra tay sát Diệp Tử Phàm mà thôi.

Nếu như tên Diệp Tử Phàm này ngu ngốc, không chịu tại Tiềm Long Sơn kéo dài chút hơi tàn, một hai phải muốn đến Thánh Thành tham gia Thái Dương Thương Hội Đấu Giá Hội, như vậy chỉ nên trách vận số của tên này Diệp Tử Phàm đã hết.

“Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!! “ "Phốc! "

“Thể Đạo Bán Thánh Cường Giả! “

Bụi mù tan đi, Văn Học Hữu là người đầu tiên chú ý đến Diệp Tử Phàm kết cục, nhìn thấy Diệp Tử Phàm không hề có tan biến sau một kích của Ngư Thiện, vẫn còn đừng lù lù đằng kia, hắn là nhíu đôi hàng lông mày thật sâu, thốt ra mấy chữ đến.

Ngư Thiện người này thực lực Văn Học Hữu là biết đến, Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn cường giả, lại còn Trưởng Lão rất có địa vị tại Ngư gia, Thất Giai Thần Thông Trọng Thủy Phá Không Thuật của Nguyên Giáp Thánh Vương người này cũng đã tu luyện thành công, thực lực tuyệt đối không kém Văn Học Hữu hắn.

Ấy thế mà một kích toàn lực của Ngư Thiện, lại không làm cho Diệp Tử Phàm mấy đi dù chỉ một cọng tóc, hơn nữa hắn là quan sát rõ ràng nhất, Diệp Tử Phàm không hề sử dụng cái gì Hộ Giáp, Ngụy Thánh Phù linh tinh bảo hộ thân thể, mà là dùng chính thân thể mình ngạnh kháng một kích hơn sáu tòa Thế Giới Chi Lực của Ngư Thiện.

Cái kia thân thể, trừ là Thân Thể nhập Thánh, là Thể Đạo Bán Thánh trong truyền thuyết kia ra , thú thật Văn Học Hữu hắn là không có nghĩ ra được khả năng nào khác.

“Nguy rồi! Hắn không phải là Thể Đạo Bán Thánh Cường Giả, mà là chân chính Thánh Vương....! “ z7Gkb
Tiền Giang Bình tuyệt vọng tru lên.

Khi nhìn thấy Diệp Tử Phàm dùng thân thể của mình ngạnh kháng một kích toàn lực của Ngư Thiện mà không có vấn đề gì, Tiền Giang Bình liền là biết cái này Diệp Tử Phàm là Thể Đạo Bán Thánh Cường Giả, hắn không cần suy nghĩ liền muốn nhanh chóng rời đi nơi này.

Bán Thánh Cường Giả, cho dù là yếu nhất Thể Đạo Bán Thánh Cường Giả, cũng có được thực lực áp đảo Ngụy Thánh bên trên, trừ Thánh Vương Cường Giả trở lên ra, không có bất kỳ một ai có thể là đối thủ của Bán Thánh Cường Giả cả.

Ở lại nơi đây chỉ có một con đường chết, chạy khỏi nơi đây mới là thượng sách, chỉ là khi hắn muốn rời đi, liền là phát hiện mình không thể nào di chuyển được thân hình, cảm giác này hết sức là quen thuộc.

Tiền Giang Bình hắn đã từng bị Thánh Vương Cường Giả của Tiền gia giam cầm cho nên liền không có xa lạ gì, đây chính là Giới Vực của Thánh Vương Cường Giả, một khi rơi vào bên trong, trừ khi thực lực của ngươi cường gấp mấy lần Thánh Vương Cường Giả thi triển Giới Vực này mới có thể phá tan nó rời đi ra, không còn có một cái phương pháp nào khác.


Thế cho nên Tiền Giang Bình liền nhận ra ngay đây chính là Giới Vực, cũng là biết người mình đối mặt trước mắt này không phải là Hóa Thần hay Thể Đạo Bán Thánh gì, mà là một tôn chân chính Thánh Vương Cường Giả, biết được như thế cho nên hắn là hết sức tuyệt vọng,

Thực lực của đám người bọn họ nơi đây ngay cả Bán Thánh Cường Giả cũng không phải là đối thủ, như thế nào có thể chống lại được Thánh Vương koa chứ!

“Rầm rầm! Bệ...Bệ Hạ! Vãn bối thật không biết thân phận của ngài cho nên mới mạo phạm, xin ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho vãn bối một lần!”

Ngẩn người ra một lúc sau, Văn Học Hữu rất là quyết đoán quỳ xuống cầu xin tha thứ, như trước mặt của hắn là một tôn Thể Đạo Bán Thánh Cường Giả, dù là không thể chiến thắng, nhưng rời đi vẫn là không có vấn đề gì.

Thế nhưng mà Thánh Vương lại hoàn toàn khác, người này đã cùng một cái cấp độ với lại Lão Tổ Tông Văn gia hắn, với những tôn Thánh Vương Cường Giả như thế này, muốn từ trong tay bọn họ chạy trốn, là không thể nào.

“Rầm rầm! “.

“Không sai! Bệ Hạ, vãn bối thật sự không biết thân phận của ngài , xin ngài nể mặt của Triều Tịch Thánh Cung cũng như Lão Tổ Tông chúng tôi , bỏ qua cho chúng vãn bối một lần!”

Tôn Hùng Côn không có muốn chết, sâu kiến còn muốn sống, với thân phận Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn cường giả, có đến hàng trăm triệu năm còn có thể sống như hắn, hắn đương nhiên là không muốn chết sớm.

Tôn Hùng Côn là người dập đầu vang dội nhất, hắn đem Triều Tịch Thánh Cung cũng như Lão Tổ Tông bọn họ ra, cũng không phải là muốn uy hiếp Diệp Tử Phàm cái gì, mà chỉ là muốn Diệp Tử Phàm cho Triều Tịch Thánh Cung cũng như những tôn Thánh Vương Lão Tổ bọn họ một chút tình mọn mà thôi.

Nhớ lại lúc vừa đến nơi đây, hắn khen Diệp Tử Phàm là hậu sinh khả úy câu nói kia, nghĩ lại hắn lại muốn tát cho mình mấy cái bạt tai, người ta đường đường là Thánh Vương Cường Giả, cần đến một tên sâu kiến Ngụy Thánh như hắn đây khen ngợi hay là sao?

Nói không chừng vì lời nói vừa rồi của hắn, vị kia Thánh Vương nghĩ hắn vô lễ rồi đưa hắn lên đường sớm hơn đám người tại đây cũng nên. Hắn thật sự là quá hối hận a.

“Phốc... Bệ Hạ..... Ta!” Ngư Thiện ấp a ấp úng nói không nên lời, hắn rất là muốn cầu xin Diệp Tử Phàm tha mạng, thế nhưng lại không thể nào nói ra lời.

Người động sát ý với lại Diệp Tử Phàm là hắn, người ra tay đem Diệp Tử Phàm diệt sát đầu tiên cũng là hắn.

Ngư Thiện hiểu rõ, cái này Diệp Tử Phàm dù có bỏ qua cho ai, cũng sẽ không bỏ qua cho Ngư Thiện hắn, có cầu xin cũng là không có ý nghĩa gì.

‘Giả heo ăn hổ cũng không cần phải làm tuyệt đến như thế này kia chứ!’ Những người còn lại, một bên cầu xin tha thứ, một bên trong lòng đem Diệp Tử Phàm ra mắng máu chó phun đầu.

Đường đường là một tôn Thánh Vương Cường Giả, tại gia tộc hay Thánh Cung xưng tông làm tổ không chịu, một hai phải chạy đến cái Tiềm Long Sơn ăn hiếp một đám Hóa Thần, Ngụy Thánh tiểu bối như bọn họ.

Cái kia tôn nghiêm của một vị Thánh Vương Cường Giả của ngươi chạy đi nơi nào rồi? Không cảm thấy xấu hổ hay là sao?

Muốn ra oai nên đi tìm những Thánh Vương Cường Giả khác mà tranh đấu, cần gì tìm mấy tên hậu bối như chúng ta đây để vui đùa.

Bọn họ dám chắc cái này Diệp Tử Phàm là một tên Phàm Thể Thánh Vương, còn là yếu kém nhất một tên Phàm Thể Thánh Vương, chỉ có những người như thế, không có lòng tin đi tìm những cái khác Thánh Vương tranh tài, nên mới đi tìm đám người nhỏ yếu như bọn họ đây để tìm lại một chút tự tôn.

Ân! Chính là như thế, cái này Diệp Tử Phàm đúng là âm hiểm cùng đê tiện đến cực điểm! Tất cả chín tên Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn cường giả trong lòng đều là có cái kia ý nghĩ.

Dù là có đoán đúng chắc chắn về tên Thánh Vương Diệp Tử Phàm này như thế, nhưng những cái này ý nghĩ khinh thường kia bọn họ chỉ chôn tận đáy lòng, không dám nói ra bên ngoài, ngay cả trên gương mặt cũng tuyệt đối không thấy.


Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

Đọc truyện chữ Full