Vũ Minh giật mình nắm lấy 2 vai Cổ Vũ hỏi.
“A”.
Cổ Vũ đau đớn kêu lên 1 tiếng, Vũ Minh mới giật mình thả tay ra, sau đó nhẹ giọng hỏi lại.
“Cổ Vũ, nói cho ta biết, rốt cuộc là ai tháo nó ra?”.
“Ta… ta không dám nói”. Cổ Vũ sợ hãi lắc đầu nói.
“Yên tâm, sẽ không ai có thể làm gì ngươi, nói cho ta biết đó là ai”. Vũ Minh hỏi.
“Đại nhân, cầu ngài, đừng ép ta, ta thật không dám nói, họ nói nếu ta nói ra họ sẽ giết em gái ta”. Cỗ Vũ khóc lóc quỳ xuống cầu xin nói.
Vũ Minh thấy thế thở dài 1 hơi, sau đó nhìn về phía 1 tên hộ vệ lạnh nhạt nói.
“Gọi 1 chiếc máy bay đến đây”.
“Vâng”. tên kia đáp 1 tiếng sau đó liền đi liên hệ.
Một lát sau, 1 chiếc máy bay hạ xuống cách đó không xa.
Vũ Minh đưa Cổ Vũ lên máy bay sau đó nói.
“Đưa cô bé về Maria khách sạn, tìm 1 tên nữ tính giúp cô bé tắm rửa thay quần áo, mua cho nàng vài bộ đồ mặc vào. Không để cho bất kỳ ai tiếp xúc với cô bé nếu không có lệnh của ta, nghe rõ chưa?”.
“Thiếu chủ yên tâm”. tên ngồi bên cạnh Cổ Vũ nhìn Vũ Minh đáp.
Vũ Minh gật đầu 1 cái, sau đó lùi lại phía sau cùng mấy người Lâm Dũng, ngay sau đó máy bay bay lên biến mất ở phía xa chân trời.
“Hi Hi, điều tra 1 chút cô bé kia cho ta”.
Vũ Minh để cho Hi Hi điều tra lai lịch Cổ Vũ, sau đó quay qua nhìn đám người nói.
“Đi thôi”.
“Vũ Minh, ngươi xem cô bé kia nói có phải thật không?”. Lâm Dũng quay qua hỏi.
“Ý ngươi là sao?”. Vũ Minh kỳ quái hỏi.
“Thì… ngươi cũng biết, có thể người nào đó lợi dụng…”. Lâm Dũng ngập ngừng nói.
“Há, ta biết, nhưng là người có thể nói dối, nhưng ánh mắt sẽ không biết. Ta thấy sự thành khẩn của con bé trong ánh mắt. Yên tâm đi, ta cũng sẽ để người điều tra rõ ràng”. Vũ Minh đáp.
“Vậy ta an tâm”. Lâm Dũng gật gật đầu nói.
….
Cứ thế, đám ngươi Vũ Minh liền tiếp tục lên đường, họ gặp không ít ma thú, thỉnh thoáng còn thấy được cấp 5 ma thú từ phía xa, chỉ là mấy người Vũ Minh cũng không có ra tay, dù sao cấp 5 ma thú cũng không phải dễ giết như vậy.
Đạt tới cấp bậc đó, không có con nào là đơn giản, phản ứng nhạy bén chưa tính, vũ khí họ mang theo dù có đánh chúng trên người nó chỉ sợ cũng chỉ lưu lại 1 vết xước nho nhỏ mà thôi.
Đã 3 ngày trôi qua từ lúc Vũ Minh bước vào vùng hoang dã, nói thật hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, suốt ngày săn giết ma thú, rồi lại dùng thịt ma thú ăn. Cứ lập đi lập lại như thế thật rất chán nản.
Cũng phải thôi, dù sao hắn kiếp trước cũng là đỉnh cấp cường giả, không như những người khác, họ chiến đấu với ma thú 1 phần vì kiếm tiền, 1 phần khác là luyện chiêu thức.
Vũ Minh hắn cũng không cần làm như thế, hắn toàn bộ chiêu thức đã sớm dung nạp vào cốt tủy, lĩnh ngộ tới hoàn mỹ cấp bậc.
Hắn chủ yếu bây giờ là tu luyện Đế Vũ Kinh cùng Cửu U Hỗn Độn Quyết là chính. Ba ngày qua hắn đã đột phá lên tới Thông Mạch cảnh tầng 3, nếu không phải hắn chủ tu là Cửu U Hỗn Độn Quyết quá mất thời gian, có lẽ bây giờ hắn cũng đã đạt tới tầng 5 Thông Mạch cảnh rồi.
Đối với hắn mà nói cảnh giới không quan trọng, mặc dù Đế Vũ Kinh có lẽ phẩm cấp còn trên Thần Cấp, nhưng nó không quan trọng bằng Cửu U Hỗn Độn Quyết.
Thân thể là vật chứa đựng chân nguyên lực, mà chân nguyên lực chỉ cần có thể dùng đan dược đến bổ sung, nếu cho hắn số đan dược đủ để bổ sung 1 nguồn khổng lồ chân nguyên lực, hắn hoàn toàn có thể dùng 1 ngày thời gian đột phá thẳng tới Tử Linh cảnh.
Tu luyện Cửu U Hỗn Độn Quyết, sức hấp thụ chân nguyên lực của hắn là vô cùng khủng bố, ít nhất cũng nhanh gấp 1 ngàn lần người bình thường.
Đám người Vũ Minh vẫn 1 đường hướng đông tiến tới, Lâm Dũng trên đường đi cũng có chút kỳ quái, dù sao ma thú có rất nhiều, nhưng mấy người Vũ Minh vẫn chỉ nhằm hướng đông đi lên, điều này làm cho hắn cảm thấy có gì đó là lạ.
“Thiếu chủ, khoảng cách cũng chỉ còn có hơn 50 cây số nữa thôi”. tên hộ vệ đi đến nói.
“Ồ, sắp đến rồi sao?”. Vũ Minh hơi kinh ngạc 1 chút.
“Vũ Minh, các ngươi có phải là có mục đích khác khi đến đây?”. Lâm Dũng cũng nghe được lời họ nói cho nên hắn liền nói ra suy nghĩ của mình.
“Đến nơi ngươi liền biết”. Vũ Minh nói xong liền tiếp tục đi tới.
Lâm Dũng cảm thấy hôm nay Vũ Minh có chút khó hiểu. Nhưng hắn cũng không tiếp tục hỏi.
Mất thêm 1 ngày mấy người Vũ Minh liền đến nơi.
Lâm Dũng nhìn nơi này cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ có 1 ít kiến trúc, khá là cao, cũng không có gì khác, ngay cả ma thú cũng không có, hắn tơi nơi này làm gì?.
Vũ Minh biết Lâm Dũng có nhiều thứ muốn hỏi, nhưng hắn cũng không có nói cái gì.
Hắn mang theo đám người lên sân thượng, tòa nhà này rất cao, cũng có gần 100 mét, đứng trên sân thượng gió có chút lớn.
Vũ Minh nâng lên kính viễn vọng nhìn về phía xa, Lâm Dũng hiếu kỳ cũng cầm lên xem thử.
Ở phía đó, cách khoảng hơn 2 cây số có 1 nhóm người trên 20 người, họ đang bao vây lấy 1 con ma thú, nhìn qua hẳn là cấp 4 ma thú. Lâm Dũng có chút khó hiểu, Vũ Minh với đám người này quan hệ thế nào?.
“Này, Vũ Minh, ngươi đây là…”. Lâm Dũng nghi ngờ hỏi.
Vũ Minh không có đáp, hắn đưa tay ra cũng không có quay đầu lại nói.
“Súng”.
Tên hộ vệ nghe thế liền đưa cho hắn 1 cây sniper, đạn cũng không còn là loại đạn bình thường nữa, mà là đạn nổ, loại đạn có thể khiến cho cấp 4 ma thú bị thương nếu chúng phải.
Lâm Dũng bên cạnh sắc mặt khẽ biến, chẳng lẽ đám người này với Vũ Minh có thù?.
Thù oán gì mà đến nỗi phải trực tiếp giết chết đối phương?.
“Lâm Dũng”. Vũ Minh lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”.
“Trên đời này, chỉ có người thân cùng bằng hữu là đáng tin, chỉ có họ mới có thể ra tay giúp đỡ ngươi trong bất kỳ hoàn cảnh nào mà không cần hồi báo”.
Lâm Dũng có chút kỳ quái không hiểu tại sao Vũ Minh lại nói thế.
“Bất kỳ người nào dám can đảm chạm tới họ, đều có 1 kết cục”.
“Đó là”.
“Chết!”.
Vũ Minh vừa nói xong, ngón tay liền bóp cò.
Ầm 1 tiếng. Viên đạn phá không mà ra, cấp B súng nhắm tốc độ ra đạn nhanh gấp mấy lần vận tốc âm thanh, tạo ra 1 tiếng vang cực lớn.
Lâm Dũng giật mình dùng kính viễn vọng nhìn về phía xa, chỉ thấy 1 người đột nhiên nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
Mặc dù Lâm Dũng đã từng chứng kiến người chết, thậm chí bản thân hắn từng tận mắt chứng kiến Vũ Minh giết người, nhưng là thấy cảnh này hắn vẫn nhịn không được có chút buồn nôn.
Một phát súng kia trực tiếp khiến đám người kia sợ hãi chạy tứ tán, đám người đó toàn bộ đều tìm kiếm vật cản, chỉ sợ người tiếp theo chết sẽ là mình.
Trong chớp mắt đó, con cấp 4 ma thú tranh thủ thời cơ giết chết mấy người sau đó bỏ trốn.
1 phát đạn kia nó cũng cảm thấy, nó hoàn toàn tin tưởng nếu bản thân mình dính phải chắc chắn sẽ chết. Cấp 4 ma thú đã có 1 trí khôn nhất định, cho nên nó không chút do dự liền quay đầu trốn mất.
“Vũ Minh, ngươi và họ có thù oán gì? Dựa theo bối cảnh của ngươi, ai lại dám gây thù với ngươi?”. Lâm Dũng nhịn không được liền hỏi.
“Ta? Không, họ đối với ta không có thù, chỉ là họ từng có âm mưu nhắm vào Đường Nguyệt, chỉ tiếc là không thành”. Vũ Minh lắc đầu nói, sau đó hắn liền tiếp tục nổ 1 phát súng.
Lại 1 người nữa chết!.
Lâm Dũng nghe thế giật mình, nhưng là hắn nghĩ tới gì đó liền hỏi.
“Nhưng dù thế ngươi chỉ cần giết chính chủ là được, cần gì phải lôi những người khác vào? Ta cũng không tin toàn bộ đám người đó đều có tham dự. Hỡn nữa họ cũng không dám trả thù ngươi, cần thiết để tay dính máu nhiều người như thế hay sao?”.
“Không sai, nhưng con người của ta trước giờ lòng phòng bị khá là nặng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, mặc dù bây giờ chúng không có khả năng làm gì ngươi, nhưng tương lai chúng có thể đối với người nhà của ngươi xuống tay”.
“Làm cường giả phải có cái tư tưởng giác ngộ đó. Ngươi cũng thế, Lâm Dũng, có lẽ điều này đối với ngươi rất khó tiếp nhận, nhưng thử nghĩ 1 ngày kẻ thù của ngươi đến giết chết toàn bộ người thân của ngươi. Cũng giết luôn Tố Như của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”. Vũ Minh quay qua hỏi.
“Ai dám! Ta giết cả nhà hắn”. Lâm Dũng tức giận nói 1 câu, nhưng là ngay sau đó hắn liền trầm mặc, 1 lúc sau mới lên tiếng
“Ta hiểu được”.
“Đừng thúc ép bản thân, từ từ sẽ thích ứng. Đây là nhược nhục cường thực thích giả sinh tồn thế giới, chỉ có chân chính cường giả, nắm giữ cường giả chi tâm mới có thể sống sót trong thế giới này, mới có thể bao vệ người thân và bằng hữu”.
“Mỗi người đều có 1 giới hạn, như ta, ta sẽ không chấp nhận bất kỳ ai dám có ý đồ tổn thương đến người thân bạn bè của ta, ta sẽ dùng chính đôi tay này bóp chết chúng từ trong trứng nước”.
“Chính bản thân ngươi cũng có 1 giới hạn, những nên suy nghĩ kỹ, giới hạn đó có thể bao vệ những người ngươi yêu quý hay không”.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Cứ nói hết 1 câu, Vũ Minh liền nổ súng 1 lần.
“Trên đời này, không có ai là tuyệt đối người tốt hay người xấu, cũng chẳng có cái gì gọi là thiện hay ác, khác chỉ là đứng trên lập trước khác biệt, ngươi cũng đừng quá có gánh nặng trong lòng, thoái mái 1 chút đi”.
“Nghĩ 1 chút lúc gia tộc ngươi gần như sụp đổ, những kẻ khác đối với ngươi thế nào? Kẻ thù của gia tộc ngươi không thiểu, khi về có thể hỏi cha ngươi xem hắn nhận được bao nhiều lần ám sát”.
Nghe Vũ Minh nói thế, Lâm Dũng khẽ dừng lại 1 chút, nhưng ngay sau đó liền tiếp tục đi theo.
Vũ Minh nhìn ra Lâm Dũng có chút gò bó. Hắn biết Lâm Dũng hiện tại đang lưỡng lự, nên tin lời hắn hay là không tin.
Vũ Minh thầm thở dài, chỉ mong Lâm Dũng có thể sớm tiếp nhận điều này, muốn tồn tại trên thế giới này, chỉ có đối với địch nhân tàn nhẫn mới có thể bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ lấy người thân của mình.
Hơn 20 người, hiện tại cũng chỉ còn sót lại đúng 3 người. Cũng không phải là 3 người này trốn kỹ, mà là Vũ Minh hiện tại chưa muốn giết họ.
Cấp B sniper trang bị ống nhòm tầm nhiệt, quét sinh học, phân tích…
Chưa kể tới đạn nổ có thể trực tiếp đánh xuyên qua mười mấy cm thép dầy.
Muốn dựa vào kiến trúc để trốn tránh, đơn giản chính là nằm mơ.
“Ngươi ở lại đây canh giữ, chúng nếu di chuyển liền nổ súng cảnh cáo. Lâm Dũng, theo ta đi”. Vũ Minh nói xong liền quay người đi xuống dưới.
Lâm Dũng sững sờ đi theo, hắn cảm thấy Vũ Minh hôm nay hoàn toàn xa lạ. Giống như 1 người hoàn toàn mới, nhân mạng trong miệng hắn giống như được cân theo ký, không chút nào đáng giá.
Hắn vô cùng khó hiểu, tại sao Vũ Minh đối với nhân mạng lại có 1 thái độ lạnh nhạt như thế.
“Đám người này… là ai?”.
Lâm Dũng theo sau 1 lúc mới lên tiếng.
“Xích Huyết săn ma đoàn”.
“...”.
Lâm Dũng không nói gì, hắn muốn xem rốt cuộc Vũ Minh sẽ làm gì, mặc dù hành động của hắn có chút tàn nhẫn, nhưng không thể không nói Vũ Minh nói rất có lý.
Chỉ là Lâm Dũng hắn hiện tại có chút khó tiếp nhận. Dù sao hắn cũng mới chỉ có 17 tuổi. Đối với lý niệm của 1 kẻ sống hơn 10 ngàn năm như Vũ Minh khó hiểu là bình thường.
Vũ Minh cũng không có nói thêm cái gì, dù sao lựa chọn thế nào là ở Lâm Dũng, hắn biết Lâm Dũng có thể khó tiếp nhận, nhưng chắc chắn hắn vẫn là huynh đệ của mình.
Lâm Dũng cũng sẽ không vì những thứ này mà đối xử với hắn lạnh nhạt hay từ bỏ hắn. Tính cách Lâm Dũng thế nào hắn hiểu rất rõ, hơn nữa kiếp trước chính Lâm Dũng trợ giúp hắn thoát khỏi Nam thành, nếu không hắn cũng không thể trở thành tuyệt thế cường giả.
Đến nơi, Vũ Minh đứng đối diện với 1 căn nhà lên tiếng.
“Cuồng Long, đi ra đi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 142: Xích Huyết săn ma đoàn
Chương 142: Xích Huyết săn ma đoàn