TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 162: Khu dân nghèo

Vũ Minh toàn thân đều là dính thức ăn, bị đám người ném 1 trận dù muốn trốn cũng không được. 

Dĩ nhiên sau đó hắn cũng phản kích, và ai nấy đều không thoát được.

Sau khi tắm rửa đổi 1 bộ quần áo khác, đám người lại bắt đầu bữa tiệc, ca hát, nhảy múa…

Cho tới tận hơn 11 giờ đêm mới kết thúc.

Sau khi đưa Tô Ánh Tuyết về nhà, Vũ Minh leo lên xe đi về. 

Ầm.

Đột nhiên xe giống như đụng vào thứ gì đó, Vũ Minh ngồi sau nhíu mày hỏi.

“Chuyện gì thế?”. 

“Thiếu gia, đụng vào người”. tài xế đáp.

“Còn ngồi đó làm gì? Xuống xe xem có chuyện gì không”. Vũ Minh nói.

“Vâng”.

Tài xế nghe thế liền đi xuống.

“Này, chết chưa? Đi đường không có mắt sao?”. Tài xế đá vào người kẻ đang nằm dưới đất nói.

Không thể trách hắn tức giận như thế, hắn chạy rất chậm, nhưng là kẻ này lại từ trong hẻm chạy ra làm hắn giật mình, hơn nữa còn đụng phải trên xe.

Vũ Minh trong xe nghe thế có chút nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng.

Một lát sau, cái tên kia liền bò dậy.

“Vị đại nhân này, mong ngài tha thứ, ta… ta không phải cố ý, cầu ngài tha thứ”. tên kia cúi đầu liên tục nói.

“Mẹ kiếp, 1 tên dân nghèo như người mà…”. 

“Nói xong chưa?”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Thiếu gia, tại hắn…”.

“Ngươi điếc sao?”. Vũ Minh lạnh giọng nói.

“Thật xin lỗi, thiếu gia”.

Biết Vũ Minh tức giận, tên tài xế lập tức cúi đầu nói.

Hạ xuống cửa sổ, Vũ Minh đưa đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy cái tên “dân nghèo” kia mặc quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, 1 cánh tay bị mất, 2 chân trần. Trong ngực đang ôm lấy 1 bọc gì đó không rõ.

“Không sao chứ?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.

“Đa tạ đại nhân quan tâm, tiểu nhân không sao”. Tên kia lập tức cúi đầu nói.

“Ừ, ngươi đi đi”. Vũ Minh nhàn nhạt nói.

“Vâng, vâng. Ta lập tức đi ngay”. 

Tên kia như được đại xá sau đó chạy mất.

Tài xế đi lên xe, khởi động xe muốn đi về nhưng bị Vũ Minh cản lại.

“Khoan đã”. 

“Có chuyện gì sao thiếu gia?”. 

“Cho xe chạy theo tên kia, đừng để hắn phát hiện”. 

“Thiếu gia, tên kia chỉ là 1 tên dân nghèo thôi, ngươi như thế sẽ có liên bang quản”.

“Chạy theo đi”.

“Nhưng mà thiếu gia…”.

“Ừ?”. Vũ Minh đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng.

Tài xế thấy được ánh mắt của Vũ Minh hắn nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Hắn thế tất cả chỉ là vì Vũ Minh suy nghĩ. Dù sao dân nghèo cũng không phải hiếm có gì, ở đâu cũng có thể phát hiện. Hơn nữa nhìn tên kia chắc chắn là muốn chạy về khu dân nghèo, với thân phận của Vũ Minh vào đó, nếu có gì xảy ra hắn gánh không nổi, cho nên hắn mới muốn ngăn cản Vũ Minh.

Tên tài xế không dám nói thêm 1 cái, lập tức khởi động xe chạy theo, cũng không có mở đèn. Chung quy xe này có nhìn đêm công năng, không cần thiết phải mở đèn làm gì.

Mất tới hơn 2 giờ tên kia mới về đến nơi, Vũ Minh liếc mắt nhìn qua nơi này. Cũng không phải quá tồi tàn, chỉ là kiến trúc cũng không phải mới nhất, mà là kiểu từ mấy chục năm trước còn tồn tại.

“Dừng xe ở đây là được rồi”. Vũ Minh lên tiếng.

“Vâng”. tài xế khẽ đáp 1 tiếng.

“Hi Hi, nơi này có camera không?”. 

“Chủ nhân, không có, bất quá ta có thể thông qua công năng đồng hồ của người khác tiến hành theo dõi”. Hi Hi đáp.

“Ừ, vậy thì làm đi, đừng để người phát hiện”.

Thoáng cái đồng hồ trên tay sáng lên, sau đó xuất hiện hình chiếu, tổng cộng có 3 khung màn hình. 

Nhìn qua liền biết những cái này toàn cảnh là của người canh gác.

Tài xế nhìn thấy thế giật mình, lập tức đóng lại toàn bộ cửa, che lên kính đen không để 1 tia sáng xuất ra ngoài.

Nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong nhà này chỉ là 1 cái phòng cực lớn, so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt, cũng không phải chia thành nhiều phòng như bên ngoài ngôi nhà hiện ra, mà là chỉ có 1 căn phòng duy nhất, nó giống như là 1 cái đại sảnh hơn là căn phòng.

Bên dưới có nhiều chiếc giường đơn, mỗi chiếc giường liền có 1 người nằm.

“Ngươi xác định đây là khu dân nghèo mà không phải trại tị nạn?”. Vũ Minh nhíu mày nhìn tài xế hỏi.

Bởi vì hắn nhìn thấy những người này gối đầu là 1 cái balo, nhìn qua liền biết là đựng quần áo, trên người không có 1 ai là quần áo lành lặn. Chỉ có độc 1 chiếc chăn mỏng, trên người ai nấy đều khoác lấy 1 cái áo khoác.

Phải biết thời tiết bây giờ chỉ có 7-8 độ, đối với võ giả thì chẳng có gì, nhưng là những người này nhìn liền biết là người bình thường. 

Họ sẽ chịu được những thứ này?.

“Thiếu gia, đây thật là khu dân nghèo, ta từng có vài lần đến khu dân nghèo rồi, nhưng là không giống ở đây. Ta ấn tượng khu dân nghèo chỉ là không có tiền dư thừa, nhưng là cuộc sống cũng không thế nào khó khăn”.

“Dù sao liên bang cung cấp tiền tài trợ giúp hài tử học tập, họ cũng chỉ cần nuôi thân là được”. tài xế nói, hắn cũng giật mình trước cảnh này.

“Vậy nơi này là thế nào?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.

“Thiếu gia, ta thật không biết”. Tài xế cười khổ nói.

Vũ Minh không có tiếp tục hỏi, bởi vì hắn thấy cái người vừa rồi họ gặp trên đường từ trong bọc lấy ra 1 đôi giày mang vào. Nhìn qua đôi giày cũng không thế nào mới, nhưng lại hết sức lành lặn cùng sạch sẽ.

Từ bên ngoài đi vào 1 người khác. Tên kia ngồi xuống ngay bên cạnh người vừa rồi.

Hai người giống như đang nói cái gì đó, Vũ Minh lập tức để Hi Hi điều chỉnh âm tần ghi âm để nghe.

“Giày đẹp đấy”.

“Mong là nó còn ở đây vào sáng mai, không thì ngươi sẽ đeo nó vào lỗ tai của mình, bởi vì ta sẽ nhai nát cái chân ngươi khỏi cái gót chân chết tiệt đó đấy”.

“Vì 1 đôi giày mà nói lời đó? Cần thiết sao?”. Tài xế nghe thế nhịn không được nói 1 câu.

Trên màn hình chỉ thấy tên kia cúi xuống nắm lấy chân của mình để lên đùi, bàn chân hắn cũng không phải mang giày, mà là 1 cái giống như bao vải quanh chân hắn, hắn gỡ ra.

Tên đối diện nhìn thấy khẽ ngẩn người, bởi vì cái bàn chân kia vặn vẹo không giống bình thường, sửng lên, có những vết thương đã nổi mủ. Nhìn giống như sắp hoại tử đến nơi rồi.

Chỉ nghe thấy hắn nói.

“Ta chỉ cần 1 đôi giày thôi, ta có thể bất cứ thứ gì ngươi muốn, làm ơn đi, ta không thể chịu được…”.

“Im đi”. tên kia quay đầu ra chỗ khác nói, sau đó nói tiếp.

“Câm mồm và cấm lấy chúng, ta vẫn còn đôi giày cũ. Đi rửa chân đi, sắp hoại tử rồi đấy”. 

“Vâng… cám ơn, chúa phù hộ ngươi”. tên kia cảm kích nói, sau đó lập tức cúi người nhặt lên đôi giày mang vào. Sau đó liền nằm xuống ngủ.

Nhìn tới đây tên tài xế đột nhiên cho mình 1 cái tát.

“Ngươi làm gì?”. Vũ Minh kinh ngạc hỏi.

“Ta… ta vẫn luôn coi thường dân nghèo, nhưng là nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ tới vừa rồi ta thái độ đối với hắn. Ta lương tâm có chút… có chút chịu không được”.

“Được rồi, ít nói vài câu đi”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Vũ Minh tiếp tục quan sát 1 lúc, cũng không thấy cái gì đáng nhìn, hắn đang muốn để cho tài xế lái xe về, hỏi 1 chút cha mình xem chuyện này là thế nào thì lúc này trong phòng có động tĩnh.

Một tên đàn ông đột nhiên đứng dậy, lén lút tiến tới phía người đàn ông kia, sau đó tay đột nhiên xuất ra 1 con dao, bụm lấy miệng kẻ đó, sau đó dao trên tay cắt lấy cổ họng hắn.

Từ đầu đến cuối người kia chỉ giãy dụa 1 chút sau đó liền yên tĩnh lại.

Tiếp đó hắn liền tháo ra đôi giày của người đó, lại trở về chỗ tiếp tục ngủ.

Vũ Minh cùng tên tài xế chấn động không thôi.

Cái này… cái này…

Giết… giết người… vì 1 đôi giày?.

Vũ Minh ban đầu thấy tên kia hành động còn tưởng rằng 2 người có thù oán, nhưng là tên kia lại giết người… vì 1 đôi giày.

Chỉ là 1 đôi giày.

1 đôi giày.

“Chết… chết người… chết người rồi…”. tên tài xế run rẩy sợ hãi nói.

Hắn không phải sợ hãi mấy người này, dù sao thực lực hắn cũng là Dung Linh cảnh, vừa làm tài xế, vừa làm bảo vệ của Vũ Minh.

Hắn sợ hãi, là có người lại vì 1 đôi giày mà đi giết người. Xã hội này từ lúc nào trở lên hắc ám như thế?.

Trong trí nhớ của hắn, dân nghèo chỉ là không có nhiều tiền, là 1 người bình thường, chỉ muốn sống an nhàn cả đời.

Họ không có ý chí phấn đấu, họ gửi gắm toàn bộ vào con cái của họ.

Đó là thứ mà hắn cảm thấy không thích ở dân nghèo.

Nhưng là lần này hắn triệt để phát hiện, họ cũng không phải là không muốn phấn đấu, mà là xã hội này không cho họ cơ hội đó.

Bàn tay của hắn nắm chặt lại phát ra tiếng rắc rắc.

“Bình tĩnh chút đi”. Vũ Minh thấy thế lạnh nhạt nói.

Mặc dù hắn cũng chấn động không thôi, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Hắn chỉ là không mấy thích ứng khi cái xã hội mà hắn sống lại có trường hợp như này xảy ra.

Hắn giết người nhân số gấp mấy chục lần trái đất, nhưng là không có nghĩa hắn không tôn trọng sinh mệnh.

Cho nên thấy cảnh vừa rồi hắn cũng rất phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là bi ai.

Hắn lập tức liên hệ cha hắn.

“Cha, ta cần 1 đại đội bộ đội đến vị trí này, ta cần khống chế lấy nơi này”. Vũ Minh không chờ Vũ Nguyên nói liền mở miệng trước.

“Có chuyện gì sao?”. Vũ Nguyên hơi nhíu mày hỏi.

“Trở về ta nói với ngài sau, bao lâu nữa thì quân đội tới?”. 

“Ngươi chờ 5 phút”.

5 phút rất nhanh trôi qua. Một đám quân nhân hơn 30 người tiến tới trước mặt Vũ Minh, sau đó liền đứng chào.

“Các ngươi vào bên trong, khống chế lại toàn bộ mọi người”. 

“Rõ”. 

Đám quân nhân kia lập tức hành động, đầu tiên chia người ra chặn cửa sau, sau đó là phá cửa xông vào.

Tất cả mọi thứ cho đến khi khống chế lại toàn bộ mọi người, mọi việc xảy ra chưa tới 1 phút đồng hồ.

Vũ Minh tiến vào bên trong, đám người đồng loạt nhìn lại.

“Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành”. 1 tên quân nhân tiến tới Vũ Minh trước mặt nghiêm chỉnh chào rồi nói.

“Ừ”. Vũ Minh nhẹ gật đầu, sau đó quay qua nhìn tên tài xế nói.

“Hắn là của ngươi”.

Tên tài xế đã chờ không được, hắn tiến tới nắm lấy tên hung thủ kia, sau đó trực tiếp tháo thành 8 khối, tràng diện máu tanh khiến đám người kia sợ hãi không thôi.

Vũ Minh có chút nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Đúng lúc này đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó có mười mấy chiếc xe xuất hiện bao vây lấy tòa nhà. 

“Bên trong nghe rõ, các ngươi đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng”.

“Nhắc lại, các ngươi đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng”.

“Quân đội hành động, ai dám tiến vào, giết chết bất luận tội”. một tên quân nhân đi ra ngoài hét lớn.

“Quân đội? Đây là khu vực quản lý của liên bang, quân đội không có quyền can thiệp, lập tức cho người các ngươi rút lui, nếu không chúng ta lập tức nổ súng”. cảnh sát lên tiếng.

Vũ Minh lúc này đi ra ngoài, vỗ vai tên quân nhân kia để cho hắn lùi lại.

“Ngươi là ai?”. 

“Ta là Vũ Minh, mời ngươi bỏ xuống vũ khí, nếu muốn có thể tiến vào, nhưng không cho phép mang vũ khí. Nếu không, cảnh sát các ngươi muốn cùng quân đội khai chiến sao?’. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vũ Minh?”.

Nghe thế tên cảnh sát nhất thời nhíu mày 1 chút, sau đó để cho người phía sau điều tra 1 chút, rất nhanh thông tin cụ thể của Vũ Minh xuất hiện trên tay hắn.

Thiên tài đệ tử.

Huân chương hạng nhất.

A cấp bậc quyền lực.

Quan trọng nhất liền là cấp A quyền lực xử lý, hắn có thể trực tiếp điều động cảnh sát tiến hành phối hợp với mình. 

“Ra là Vũ thiếu gia, thất lễ rồi. Ta là Quan Vĩ, đội trưởng cảnh sát hình sự, xin hỏi bên trong xảy ra chuyện gì? Ta nhận được báo có phần tử vũ trang tiến vào chiếm đóng cho nên mới tới”. tên cảnh sát kia nói.

“Quan đội trưởng, ngươi nhận biết nơi này không?”. Vũ Minh cũng không có trả lời mà hỏi ngược lại.

Đọc truyện chữ Full