TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 229: Ngươi! Phải! Chết

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đi ra, Vũ Minh khóe miệng giật giật mấy cái.

Lâm Dũng có chút buồn cười nhìn Vũ Minh.

“Đây là ngươi chọn tân sinh?”. Cung Bắc Hải nhìn thấy Tô Ánh Tuyết chỉ có Thông Mạch cảnh tầng 7 tầng 8 tu vi, khẽ cười nhạt 1 tiếng. Hắn không phủ nhận thiên phú nàng thế nào, được Quân Tinh Trúc chọn làm đệ tử thiên phú chắc chắn rất ưu tú.

Chỉ là thực lực của nàng có chút yếu.

“Làm sao? Không được?”. Quân Tinh Trúc nhướng mày nói.

“Không không không, ta chỉ là sợ ngươi thua không nhận thôi”. Cung Bắc Hải xua tay nói.

“Bớt nói nhảm, gọi người của ngươi lên đi”.Quân Tinh Trúc gắt giọng.

“Vũ Minh, ngươi lên đi”. Cung Bắc Hải ánh mắt hướng về 1 phía góc tối của khán đài. Thoáng cái 1 ánh đèn liền chiếu tới đó, Vũ Minh, Lâm Dũng cùng Hồ Tiểu Dĩnh liền hiện lên trước mắt đám người.

Quả nhiên.

Vũ Minh trong lòng có chút im lặng.

Cái này lại kéo lên ta tới rồi?.

Đối diện là Tô Ánh Tuyết, ngươi mẹ nó bảo ta làm sao ra tay?.

Lâm Dũng thì cười gập cả bụng, hắn đưa ngón cái về hướng Hồ Tiểu Dĩnh, bội phục nàng phán đoán.

Đúng như nàng nói, trận này cứu không được.

Uyển Như ở phía xa ánh mắt phức tạp nhìn lại. Toàn bộ khán đài ánh mắt cũng đổ dồn về phía hắn.

“Cung tiền bối? Ngươi xác định để ta lên?”. Vũ Minh ngón tay chỉ vào mình không chắc lắm nhìn Cung Bắc Hải hỏi. Hắn chẳng lẽ không biết ta cùng Tô Ánh Tuyết quan hệ?.

“Đúng thế, chính là ngươi”. Cung Bắc Hải phi thường xác định nói. Hắn là thật không có biết quan hệ của 2 người, chỉ cho là họ là bạn bè mà thôi.

“Ta nhận thua”. Vũ Minh thấy Cung Bắc Hải nói thế liền lập tức nói.

“Ngươi… vì cái gì?”. Cung Bắc Hải sửng sốt, đám người cũng sửng sốt.

Mà Quân Tinh Trúc khóe miệng khẽ nhếch lên. Nàng nhưng là biết rõ Vũ Minh cùng Lâm Dũng vào Hoàng Tuyền Môn, hơn nữa điều tra qua tân sinh gia nhập Hoàng Tuyền Môn có những ai.

Những người khác nhưng là không phải đối thủ của Tô Ánh Tuyết. Nàng là có khả năng vượt cấp chiến đấu, không phải mấy tên kia có khả năng làm đối thủ.

Mà Vũ Minh sẽ không cùng nàng đánh nhau. Đơn giản vì ai sẽ cùng nữ nhân mình động thủ đây? Về phần Lâm Dũng, hắn nhưng là nếu dám ứng chiến, còn không phải bị Vũ Minh treo lên đánh? Hắn lại không ngốc.

“Ngài sẽ cùng nữ nhân của mình động thủ sao?”. Vũ Minh dùng ánh mắt quái dị nhìn lấy Cung Bắc Hải.

“Hả?”. Cung Bắc Hải nhất thời ngẩn người. Mà đám người càng là dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Vũ Minh. Không nghĩ tới hắn lại có bạn gái xinh đẹp như thế.

Mà Uyển Như càng là tâm tình phức tạp. Giống như vừa mới ăn vào 1 con ruồi như thế, rất khó chịu. Nàng cũng không biết vì cái gì mình lại có trạng thái này.

Hồ Tiểu Dĩnh hài lòng mỉm cười. Nàng là tán đồng quan niệm của Vũ Minh.

Nữ nhân của mình mà còn muốn động thủ, đơn giản là không nói nổi. Nàng là ghét nhất loại người như thế, ít nhất xem ra, Vũ Minh hành động khiến nàng thưởng thức.

“Được rồi, Lâm Dũng, ngươi lên”. Cung Bắc Hải bất đắc dĩ nói 1 tiếng.

“Ta không dám”. Lâm Dũng lập tức xua tay nói.

“Ngươi lại làm sao?”. Cung Bắc Hải kém chút bão nổi. Hắn gương mặt tức giận nhìn lấy Lâm Dũng quát.

“Ta sợ hắn đánh chết”. Lâm Dũng chỉ Vũ Minh nhún vai nói.

“Không quan trọng, có ta tại, hắn không dám ra tay”.

“Vậy tốt, ta nhận thua”. Lâm Dũng cười nói.

“Ha ha ha”.

Cả khán đài cười ầm lên.

Mặc dù chuyện này làm chưởng môn bọn họ rất mất mặt, nhưng là lại phù hợp tâm lý bọn họ, hơn nữa họ biết Cung Bắc Hải cũng chỉ ngoài mặt mắng chửi vài câu mà thôi, cũng sẽ không đối với họ làm cái gì. Trừ phi ngươi phạm vào đại tội, nối không Cung Bắc Hải giống như trưởng bối của ngươi như thế.

Nghe chửi vài câu lại không chết, tội gì mà không cười đâu.

Tô Ánh Tuyết che miệng cười khẽ.

Ban đầu nàng thấy Vũ Minh cũng giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu. Thấy hắn vẻ mặt bất đắc dĩ nói lên 3 chữ “ta nhận thua” nàng trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.

“Các ngươi…”. Cung Bắc Hải nghẹn lời. Hắn không nghĩ tới Vũ Minh cùng Lâm Dũng lại tuyệt đường người như thế.

“Ha ha, thế nào? Nhận thua chưa?”. Quân Tinh Trúc cười lớn nói.

“Nhận thua? Không thể nào”.

“Vậy ngươi có nhân tuyển mới sao? Theo ta thấy tân sinh bên ngươi cũng không còn ai dám ứng chiến a”. Quân Tinh Trúc cười cười.

Quả thật đúng là không ai dám ứng chiến. Chứng kiến sự khủng bố của Vũ Minh cùng Lâm Dũng, ai cũng không ngu mà đi lên cùng nữ nhân của hắn đi đối đầu.

“Một lũ vô dụng”.

Đúng lúc này, 1 âm thanh vang lên. Đám người quay về hướng phát ra âm thanh nhìn tới.

Một tên thanh niên, tuổi khoảng chừng 25-26 đứng dậy, ánh mắt khinh thường nhìn lấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng nói.

“Ngay cả cùng nữ nhân đối chiến cũng không dám, 1 chút tượng trưng cho có cũng không làm, thật khiến nam nhân mất mặt”.

“Quân Bất Tiếu, ngươi đây là có ý gì?”. Uyển Như nhíu mày lên tiếng. Nàng ẩn ẩn có cảm giác hắn ta đột nhiên đi ra cùng mình có liên hệ. Nhưng là nàng cũng không rõ ràng lắm. Chẳng lẽ vì nàng câu nói lần trước?.

“Làm gì? Đương nhiên là muốn lấy lại nam nhân tôn nghiệm”. Quân Bất Tiếu khẽ cười 1 tiếng.

“Ngươi có bị bệnh không?!”. Lâm Dũng tức giận đứng dậy quát.

“Ha ha, làm sao? Thẹn quá hóa giận?”.

“Thẹn con mẹ ngươi”. Lâm Dũng tức giận mắng.

“Ngươi chửi ai đó?!”. Quân Bất Tiếu vẻ mặt tức giận muốn ra tay nhưng bị lời nói của Cung Bắc Hải cản lại.

“Các ngươi coi ta là người chết sao?”.

“Chưởng môn, thật xin lỗi. Chẳng qua sự nhu nhược của 2 tên kia làm đệ tử không nhin được”. Quân Bất Tiếu khẽ khom người nói.

“Thật mẹ nó có bệnh, ngươi cần đi khám đi”. Lâm Dũng cười lạnh nói, hắn là nhìn ra tên này rõ ràng đang gây rối. Ở đây ai cũng biết được điều đó, nhưng là cũng không muốn cùng Quân Bất Tiếu trở mặt nên cũng không có nói cái gì.

“Quân Bất Tiếu, ngươi đủ rồi. Họ làm gì sai? Ngươi có tư cách gì đi chỉ trích?”. Uyển Như đứng dậy tức giận nói.

“Uyển Như, ngươi lại vì 2 người bọn hắn mà nói ta?!”. Quân Bất Tiếu vẻ mặt không dám tin.

“Nói người làm sao? Đầu óc ngươi có vấn đề? Tô Ánh Tuyết nàng là Vũ Minh nữ nhân, Lâm Dũng lại là bạn thân của Vũ Minh. Ngươi bảo họ làm sao ứng chiến? Đánh qua loa sao? Còn không bằng trực tiếp nhận thua cho nhanh gọn”. Uyển Như hừ lạnh 1 tiếng nói.

“Ha ha ha, nói quá đứng. Tên này chắc trước kia từng cùng cha mẹ hắn đối luyện, nói không chừng bị đánh nhiều nên tâm lý sinh ra oán hận. Ngươi có phải hay không đến cả cha mẹ mình cũng muốn đánh?”. Lâm Dũng cười lớn trào phúng 1 câu.

“Ngươi muốn chết!”.

Cung Bắc Hải đỡ lấy chán của mình, trong lòng có chút tức giận. Hắn không rõ rốt cuộc là Vũ Minh cùng Lâm Dũng đắc tội gì với Quân Bất Tiếu mà để hắn cắn hoài không nhả.

Mà Quân Tinh Trúc, nàng nhưng là ánh mắt hứng thú ngồi quan sát. Đối với nàng mà nói chuyện này là chuyện nhỏ. Dù náo loạn lớn hơn nữa cũng không làm được cái gì.

“Ngươi đủ. Quân Bất Tiếu, ta không nghĩ tới ngươi lại loại người này, hẹp hòi, ích kỷ, tự cho mình là đúng. Ngươi cho rằng ngươi gây chuyện ta sẽ để ý tới ngươi sao? Sao không tự soi lại bản thân mình, ngươi biết ngươi gây chuyện người là ai sao? Hắn thế nào ngươi biết rõ sao?”.

“Ngươi lúc nào cũng tự cho là thông minh. Sau này tốt nhất đừng đến phiền ta, nếu không đừng trách ta vô tình. Thứ đồ gì”. Uyển Như tức giận bạo phát mắng 1 trận, sau đó đùng đùng bỏ đi.

“Ta…”. Quân Bất Tiếu nhất thời sững sờ.

Nhưng là rất nhanh lửa giận liền lấn áp lý trí.

Nàng… nàng vậy mà lại đem ta so sánh với hắn?.

Ta có chỗ nào không bằng hắn? Hắn là cái thá gì? Ta cần hiểu rõ 1 tên Dung Linh cảnh sao? Kiến hôi mà thôi.

Dựa vào cái gì?.

Dựa vào cái gì đem ta cùng hắn so sánh?!.

Tất cả đều là do hắn, do hắn nên Uyển Như mới đối với ta như vậy.

Quân Bất Tiếu ánh mắt thù hận nhìn lấy Vũ Minh. Trong lòng nổi lên điên cuồng ý nghĩ. Nếu Vũ Minh nói Tô Ánh Tuyết là nữ nhân của hắn, vậy nếu nàng chết trước mặt hắn đây?!.

Ý nghĩ này vừa ra liền đem đầu óc hắn chiếm đoạt. Bàn tay hắn vận sức, 1 đòn cách không toàn lực đánh ra về phía Tô Ánh Tuyết.

Không ai nghĩ tới Quân Bất Tiếu sẽ có hành động điên cuồng như vậy. Hắn vậy mà đối với đệ tử của Quân Tinh Trúc ra tay.

Do cách võ đài rất gần, Quân Bất Tiếu ra tay khiến không ai kịp phản ứng. Ngay cả Cung Bắc Hải cùng Quân Tinh Trúc cũng chết chân tại chỗ.

“Nguy hiểm!”.

“Mau tránh!”.

“Không!”.

Trên khán đài, đám người hét lớn. Thậm chí có 1 số nữ đệ tử cũng không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo.

Tô Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy 1 luồng nguy hiểm chí mạng ập tới. Kiếm trên tay lập tức rút ra, múa ra 1 đường hoa lệ kiếm chiêu, cản lấy 1 chưởng kia. Nàng chiêu này là học trong Lạc Tử Phi Thiên Kiếm. Bộ võ kỹ kết hợp với Lạc Thử Phi Thiên Quyết, uy lực tăng lên gấp bội.

Chỉ là 2 bên chênh lệch quá lớn, nàng chỉ có thể càn lại đại bộ phận uy lực, nhưng là vẫn có 1 phần nhỏ lực lượng đem nàng đánh bay ra ngoài. May mắn nàng kịp thời cản lại chiêu thức kia nên mới chỉ bị thương nhẹ, nếu không chỉ sợ tính mạng nàng khó giữ được.

Vũ Minh trong lòng phẫn nộ vô cùng, hắn trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh Tô Ánh Tuyết. Thấy nàng chỉ bị thương nhẹ liền thở phào nhẹ nhõm. Mà Lâm Dũng cùng Hồ Tiểu Dĩnh ngay sau đó cũng đi lên võ đài, 2 người ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Quân Bất Tiếu.

“Ngươi muốn chết”. Cung Bắc Hải cùng Quân Tinh Trúc tức giận đến tím mặt.

Quân Tinh Trúc tức giận là tên này lại dám hướng đệ tử nàng ra tay. Mà Cung Bắc Hải tức giận vì không nghĩ tới Hoàng Tuyền Môn lại có 1 tên đệ tử nhân phẩm rác rưởi như vậy.

Cả 2 đồng thời đứng dậy, thậm chí Quân Tinh Trúc còn muốn 1 chưởng đem Quân Bất Tiếu đánh thành thịt vụn.

Nhưng là lúc này, 1 luồng sát khí kinh thiên hiện ra, bảo phủ toàn bộ khán phòng.

Như là địa ngục hàng lâm, tinh không sụp đổ như thế.

Toàn bộ mọi người sau lưng lạnh buốt. Ánh mắt có chút sợ hãi nhìn về phía nơi sát khí phát ra.

Chỉ thấy Vũ Minh 1 tay đờ lấy Tô Ánh Tuyết, tay còn lại nắm chặt tới mức nổi lên gân xanh. Ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ực.

Cả đám người nuốt lấy 1 ngụm nước miếng. Không tự chủ được đứng dậy lùi lại phía sau.

Cái này kinh thiên sát khí.

Cái này băng lãnh hơi thở.

Thật đáng sợ.

Quân Bất Tiếu lúc này cũng bị sát khí của Vũ Minh ảnh hưởng tới, hắn lý trí dần hồi phục, nhớ lại vừa rồi ra tay với Tô Ánh Tuyết, hắn trong lòng hối hận không thôi.

“Ngươi! Phải! Chết”. Vũ Minh để cho Hồ Tiểu Dĩnh đỡ lấy Tô Ánh Tuyết, sau đó quay người lại, băng lãnh giọng nói vang lên.

“Vũ Minh, bình tĩnh 1 chút. Chuyện này ta sẽ xử lí”. Cung Bắc Hải mặc dù trong lòng cũng vô cùng tức giận. Làm chưởng môn, làm người đứng đầu 1 thế lực hùng mạnh, vậy mà có người lại dám ở trước mặt hắn làm chuyện này.

“Không cần!”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Cung Bắc Hải sửng sốt 1 chút, sau đó liền hiểu.Vũ Minh hắn đây là muốn đích thân ra tay. Hắn khẽ gật đầu không nói gì, ánh mắt đổi qua nhìn về phía Quân Bất Tiếu như nhìn lấy 1 xác chết. Hừ lạnh 1 tiếng rồi ngồi xuống.

Mà khán đài, đám người cũng lập tức cách xa khỏi Quân Bất Tiếu, dời vị trí đến gần 2 vị chưởng môn nhân. Đám chân truyền đệ tử để cho đám tân sinh đừng phía sau, tránh cho Quân Bất Tiếu lại ra tay với người khác.

Thật lòng mà nói, hành động của Quân Bất Tiếu không những kích nộ Vũ Minh, cũng khiến cho đám người tức giận.

Dù biết Uyển Như vừa rồi lời nói kích thích lấy hắn, nhưng là hắn không nên đối với đệ tử khác ra tay, hơn nữa ra tay liền dồn vào chỗ chết như thế. Đây là liên quan đến đạo đức vấn đề.

Tuy rằng trong võ giả liên minh lấy cường giả vi tôn, cạnh tranh rất khắc nghiệt. Nhưng là lúc này cũng sẽ lấy thực lực giành phần thắng. Thua hay thắng đều không quan trọng, quan trọng là cái tâm hướng lên đó.

Dù tức giận thế nào đi nữa, hay thù oán sâu đến đâu cũng sẽ không đem người không liên quan liên lụy vào. Đây là ranh giới cuối cùng của họ, cũng là điểm mấu chốt nhất duy trì lấy sự phát triển.

Ngươi có thù oán gì, trực tiếp hướng về phía địch nhân ra tay, mà không phải hướng về người vô tội ra tay.

Huống chi Uyển Như vừa rồi nói rất đúng.

Mà Quân Bất Tiếu đâu? Hắn lại dám hướng về Tô Ánh Tuyết ra tay, điều triệt để làm hắn bị đám người xa cách, sẽ không có ai vì hắn đứng ra nói chuyện, càng đừng nói đến đang tức giận đùng đùng 2 vị chưởng môn kia.

Rõ ràng là đi ra gây sự, hơn nữa Vũ Minh cùng Uyển Như lại không có cái gì. Bị người quăng thì lại đổ lên đầu hắn, phải chăng sau này ra ngoài chiến đấu cùng ma thú, cũng sẽ cùng đồng đội ra tay khi tức giận?.

Cái này khó mà nói được.

Quân Bất Tiếu nhìn lấy đám người dùng ánh mắt khinh bỉ, coi thường nhìn mình, trong lòng lạnh 1 nửa. Lại nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Cung Bắc Hải nhìn hắn, hắn là hối hận muốn chết.

Nhưng sự việc đã đến nước này cũng không thay đổi được gì. Nhìn thấy đám người cũng không có ý định ra tay với hắn, mà Vũ Minh lại hướng về hắn đi tới. Trong lòng hắn nổi lên ý nghĩ mang theo Vũ Minh chết chung.

Trước sau gì cũng chết, lôi theo 1 người cùng chết xem như công bằng. Hắn có chút đáng tiếc, nếu như Tô Ánh Tuyết chết thì càng hoàn mỹ.

Không thể không nói, con người bị dồn vào đường cùng sẽ có những ý nghĩ điên cuồng, kỳ lạ.

Đọc truyện chữ Full