Phía bên đó, Vũ Tiểu Phụng đang bị mấy tên thanh niên quây quanh chửi bới, la lắng. Mà Vũ Tiểu Phụng lại chỉ cúi đầu xin lỗi, 1 chút tính khí như xưa cũng không có.
Mà Vũ Tiểu Phụng bị luân lạc tới mức này cũng không có gì lạ, dù sao nàng nhưng là con gái của Vũ Chấn Quân, mà Vũ Chấn Quân cùng Vũ Chấn Quốc đều đã chết. Gia đình đều bị trục xuất khỏi Vũ gia rồi, nghe bảo giống như cũng chỉ có nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Ngày xưa Vũ gia tiểu thư, cứ như thế xuống tới mức này. Thật đúng là khiến người khác ngỡ ngàng.
“Kia không phải là Vũ Tiểu Phụng sao?”. Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nói.
“Ừm, là nàng”. Vũ Minh gật đầu đáp.
“Nàng là… người Vũ gia?”. Alena hiếu kỳ hỏi.
“Trước kia… giờ nàng cũng Vũ gia không liên quan”.
“... Có chuyện gì xảy ra?”.
Vũ Minh lạnh nhạt liếc Alena 1 cái, sau đó đem những chuyện cũ nói sơ lược 1 lần.
“Là như thế sao? Chỉ là… cảm giác nàng có chút đáng thương. Dù sao chuyện này cũng không có liên quan tới nàng”. Alena thở dài nói.
“Oppa, ngươi không định ra mặt 1 chút sao”. Eun Jung nhỏ giọng hỏi.
“...Lại không liên quan tới ta”.
“Nhưng là…”.
“Được, cũng đừng nói nữa”. Vũ Minh ngắt lời.
Hắn không muốn can thiệp chuyện này.
“Ai… xem ra lại phải đổi người rồi”.
Đúng lúc này, 1 giọng nói vang lên, Vũ Minh nhìn qua, là ông chủ của quán rượu này.
“Ngươi nói là nàng?”.
“Đúng vậy a, những người kia đều đến tìm nàng gây rối đâu rồi”.
“Ha ha, chỉ là gây rối 1 chút, sao phải đổi người đây?”. Vũ Minh cười hỏi.
“Vị khách quan này, ngài không biết nàng?”. Ông chủ kinh ngạc hỏi.
“Ồ? Tại sao nói như thế?”.
“Nếu như ngài biết nàng thì cũng không nói câu đó. Nàng nhưng trước kia là người Vũ gia, thân phận rất cao. Nhưng là về sau nàng bị đuổi khỏi Vũ gia. Với thực lực của nàng. Muốn tìm được 1 công việc tốt không khó, nhưng là, người khác vì muốn lấy lòng Vũ gia, cho nên nàng đến đâu cũng đều bị gây khó dễ”.
“Mỗi nơi làm việc không quá 1 tháng liền phải đổi. Có người cảm thấy đáng thương cũng không dám ra mặt, thậm chí có vài người muốn dùng tiền tài đổi nàng thân thể. Đáng tiếc nàng quá cố chấp, nếu không kị Vũ gia, chỉ sợ nàng đã sớm bị người vấy bẩn rồi, dù sao nàng cũng là người Vũ gia, nếu họ làm thế sẽ khiến Vũ gia mất mặt”.
“Lúc mới bị đuổi khỏi Vũ gia, nàng còn rất kiêu ngạo, nhưng là theo thời gian, nàng tự tôn cũng không còn, chỉ còn sót lại 1 chút tự trọng đó mà thôi. Nếu mất đi, ta sợ nàng sẽ tìm đến cái chết”.
“Ban đầu ta cũng không muốn nhận nàng, thật sự rất phiền phức, chỉ là gần đây càng lúc càng nhiều người tới tìm nàng phiền phức. Thật không hiểu được vì cái gì nàng lại nhận nhiều người ghét như thế”. Ông chủ thở dài nói.
“Nói không chừng trước kia nàng làm những gì đó khiến người ta chán ghét đâu này”. Vũ Minh cười nói, nhưng thật ra hắn biết, Vũ Tiểu Phụng cũng không có làm cái gì thương thiên hại lý sự tình, nhiều lắm là miệng ác 1 chút, mắng người có chút khó nghe mà thôi.
Nói cho cùng, bản tính con người cùng động vật cũng không có gì khác biệt, chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Khi Vũ Tiểu Phụng còn tại Vũ gia, ai dám đối với nàng không phải 1 chút? Nhưng khi nàng thất thế liền hùa nhau đối với nàng quần ẩu.
Không phải sao?.
“Ai biết được, nhưng mấy năm qua, nếu nàng trước kia thật làm gì đó thương thiên hại lý, hẳn là đã có cừu gia đến báo rồi. Nhưng đến bây giờ nhiều lắm là đến chửi bới mà thôi. Ta nghĩ nàng cũng không phải người như vậy”.
“Chỉ là đáng tiếc, nàng còn phải nuôi sống mẹ mình đây”. Ông chủ thở dài lắc đầu.
Vũ Minh đôi mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ, cũng không có đáp lời. Hắn lần nữa ánh mắt rơi vào trên người Vũ Tiểu Phụng. Nhìn lấy nàng bị xung quanh đám người chửi bới, nhìn nàng cúi thấp đầu xin lỗi trong vô lực. Hắn nhìn ra được trong ánh mắt nàng tràn ngập uất ức không dám phát ra. Có chút kiên định, bất đắc dĩ cùng nhục nhã.
Trầm ngâm 1 lúc, Vũ Minh than nhẹ 1 tiếng, sau đó đứng dậy đi tới.
Mấy người Tô Ánh Tuyết ngẩn ra 1 chút, nhưng cũng không có đi theo. Chỉ nhìn hắn với vẻ mong đợi. Dù sao, Vũ Tiểu Phụng trong mắt họ thật rất đáng thương.
Quán rượu vốn đã bị mấy người kia gây chú ý, Vũ Minh tiến tới cũng không có người nhận ra.
Đi tới gần đám đông, Vũ Minh có thể nghe thấy mấy tên kia khó nghe tiếng chửi bới. Chính hắn cũng cảm thấy những lời này thật mẹ nó chói tai, Vũ Tiểu Phụng có thể nhẫn nhịn, thật đúng là đủ kinh người.
Đúng lúc này, một tên thanh niên đi lên đẩy Vũ Tiểu Phụng 1 cái, Vũ Tiểu Phụng không kịp phản ứng liền ngã vào xuống, khay đựng ly trên tay trong nháy mắt đổ vào người mấy tên phía trước.
Bị đổ 1 thân nước, tên kia tức giận quát lên.
“Tiện nữ nhân, ngươi muốn chết”.
Bàn tay giơ lên, nhắm ngay mặt Vũ Tiểu Phụng quất xuống. Vũ Minh có thể thấy được Vũ Tiểu Phụng trong ánh mắt sợ hãi, nhưng là lại không dám trốn tránh, bởi vì chính hắn cũng biết được, nếu trốn tránh, chỉ sợ đám người này sẽ càng làm quá lên.
Trong nháy mắt đó, Vũ Tiểu Phụng nghĩ tới rất nhiều thứ. Nếu nàng tránh, công việc này không cách nào tiếp tục làm, bởi vì đám người này sẽ không ngừng tìm nàng phiền phức. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chỉ là…
Bàn tay kia còn chưa có rơi xuống, Vũ Minh liền xuất thủ cản lại.
“Ngươi là ai?”. Bị Vũ Minh cản lại, tên kia trầm giọng quát.
Vũ Tiểu Phụng vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là nghe được tiếng nói kia nàng liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Vũ Minh, nàng liền ngẩn người tại chỗ.
“Mọi việc cùng đừng làm quá tuyệt, chừa lại 1 đường, nói không chừng sau này có chỗ dùng”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ta đi mẹ nó đường”. Tên kia nghe thế liền tức giận, nắm đấm hướng thằng Vũ Minh đánh tới.
Ầm!
Vũ Minh 1 chưởng đem tên kia đánh bay. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Tiểu Phụng, thở dài 1 tiếng, rồi đưa tay ra nhẹ giọng nói.
“Đứng lên đi”.
Không sai.
Hắn mềm lòng.
Vốn dĩ hắn cũng không có ý định can thiệp, nhưng là nghe phía sau câu chuyện, hắn, hắn mềm lòng.
Đối với nàng như thế, thật không công bằng.
Nàng không sai, sai là nàng trưởng bối.
Dù gì cũng là người cùng 1 gia tộc. Cho nên hắn giúp 1 chút cũng tốt.
Thế giới này vốn không công bằng, hắn cũng không ngại cho nàng 1 chút công bằng.
Hận hắn cũng tốt, mang ơn hắn cũng được. Tùy nàng đi. Dù sao nàng đời này cũng không có cơ hội báo thù.
Vũ Tiểu Phung nghe được Vũ Minh lời nói, con mắt nàng trừng lớn, khó tin nhìn lấy hắn.
Hắn…
Hắn nói cái gì?.
Hắn đây là có ý gì? Vì cái gì giúp ta?.
“Đứng lên đi, người Vũ gia không ai là yếu đuối, đừng làm Vũ gia mất mặt”. Vũ Minh nhàn nhạt nói.
Vũ Tiểu Phụng ngẩn ra.
Người Vũ gia?.
Hắn…
Vũ Minh nhìn nàng phản ứng, khẽ lắc đầu, sau đó cúi người đem Vũ Tiểu Phụng đỡ lên.
Lúc này, Vũ Tiểu Phụng cũng tỉnh táo lại, sau đó đẩy Vũ Minh ra lớn giọng quát.
“Ta không cần ngươi bố thí”.
“Chà chà, đây là ngươi nam nhân sao? Lại không tiếc đắc tội Vũ gia đi bảo vệ ngươi?”. Một tên thanh niên đi ra châm chọc nói.
Có mấy kẻ ở gần nhìn tên kia với ánh mắt ngu ngốc. Vừa rồi họ nhưng nghe rõ Vũ Minh lời nói, qua đó họ biết, người này là Vũ gia người.
Vũ Minh chỉ lạnh nhạt nhìn hắn 1 cái, sau đó nhìn Vũ Tiểu Phụng nói.
“Đi theo ta”.
“Ngươi cho ta là không khí sao?”.
Thấy Vũ Minh phản ứng, tên kia tức giận đi tới muốn kéo lấy vai Vũ Minh, nhưng là chưa kịp chạm vào liền bị Vũ Minh 1 cước đem đạp bay ra ngoài.
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?!”. Tên kia lật đật bò dậy, trên miệng còn lưu lại ít máu, nhìn Vũ Minh đầy vẻ tức giận nói.
“Ha ha, muốn so bối cảnh sao? Được a, ngươi nói 1 chút, ngươi là ai?”. Vũ Minh cười lớn nói.
“Ta là Sở Diệp, Sở gia dòng chính. Ngươi chờ chết đi”.
“Ồ? Sở gia sao? Vậy ngươi biết ta là ai không?”. Vũ Minh cười ha hả nói, chưa chờ hắn trả lời Vũ Minh liền nói tiếp.
“Ta là Vũ Minh, Vũ gia đại thiếu gia, Vũ gia gia chủ người kế nhiệm. So bối cảnh, ta còn chưa từng sợ kẻ nào”.
Nói xong, Vũ Minh 1 cước lần nữa đem tên kia đạp bay. Lần này hắn ra tay nặng hơn 1 chút, tên kia không có nửa năm là không cách nào xuống giường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 309: So bối cảnh, ta còn chưa từng sợ kẻ nào
Chương 309: So bối cảnh, ta còn chưa từng sợ kẻ nào