Cảm thụ trên mặt vừa lóe lên mát lạnh mùi vị, Hàn Đức thân pháp cẩn thận hơn y như cá trạch trơn tuột, từng bước của hắn cảm thụ giống như một tia chớp nhàn nhạt Lôi Điện thả lại, tăng khoảng cách chân hắn tiếp với mặt đất để đẩy hơn tốc độ, Độc Phong Nhĩ Phong Liêm dần dần không chạm tới vạt áo của Hàn Đức, đây gọi là phán đoán hắn dựa trên từng bước di chuyển của Độc Phong Nhĩ não hải nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó nói lại hắn cũng chỉ phán đoán được được Độc Phong Nhĩ cách thức tấn công mà thôi có thể gọi là phản xạ..
Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể gia trì Lôi Lực cuồng bạo vận chuyển giúp hắn sức mạnh cũng như phản ứng tăng lên trông thấy, từng bước lại từng bước Hàn Đức dần dần nghiệm chứng được chính mình năng lực, cảm giác quen thuộc lại ùa về nhìn lại Độc Phong Nhĩ hắn có chút hưng phấn..
“súc sinh tiếp ta một đao..”. Khí thế hùng hậu như băng sơn Hàn Đức nhanh chóng từ thế thủ chuyển sang chủ động tấn công,trái phải ngàn cân Phá Long Quân nhìn qua chậm chạm tư thế, nhưng lại đủ sức đem Độc Phong Nhĩ đẩy lui ra ba thước.
“a…”. Hàn Đức lại hét lớn một tiếng, khí thế đột nhiên tăng mạnh hai mắt hắn tràn ngập lam quang hai tay nắm chặt Phá Long Quân mạnh mẽ Lôi Lực chuyền vào khiến nó biến thành lam quang, hơi lại nhún người bật mạnh tốc độ cao di chuyển bôn tập Độc Phong Nhĩ.
“ta cắt ngươi cánh..”. Độc Phong Nhĩ Phong Liêm liên tiếp chém gió về phía Hàn Đức, thân pháp quỷ dị luồn lách lại 360 độ tinh tế di chuyển, Độc Phong Nhĩ điểm yếu chính là phần tiếp giáp cánh vì là côn trùng lưng nên rất yếu ớt, Độc Phong Nhĩ lao tới đôi Phong Liêm mạnh mẽ hơn sắc bén lưỡi hái loạn chém mạnh…
“cheng, cheng…”. Mạnh mẽ âm thanh va chạm của kim loại chói tai ngân lên, Hàn Đức dùng chính mình áp đảo về sức mạnh, một đao đem Độc Phong Nhĩ đẩy lùi lại. Độc Phong Nhĩ cảm nhận từng đao của Hàn Đức như nặng thêm mấy phần, nó gầm gừ giận rữ mấy tiếng đột nhiên tăng tốc độ Phong Liêm một đao cắt đứt người Hàn Đức.
“phập..”.
“Rống..!!”.
Đang lúc Độc Phong Nhĩ đắc ý, đột nhiên nó ý thức được vấn đề nghiêm trọng, hàm răng nó cọ sát mãnh liệt kêu lớn, cả người run rẩy kịch liệt giật giật cứng đơ Phong Liêm rủ xuống, không biết từ lúc nào trên lưng nó đã găm một khỏa đao, huyết dịch xanh thẫm không ngừng chảy xuống.
“bịch..”. Độc Phong Nhĩ xác bị nặng lề ném xuống, Hàn Đức nhanh chóng vận Huyền Thiên Thanh Giả Quyết cướp đoạt Độc Phong Nhĩ sinh mệnh tinh hoa, Hoàng Giai Lôi Thú sinh mệnh tinh hoa quả thật không kém gì Hạ Phẩm Lôi Thạch, nhìn thành cái xác khô Độc Phong Nhĩ Hàn Đức nghiêm túc khuôn mặt ánh mắt chậm rãi suy nghĩ, đợt cuối Độc Phong Nhĩ bạo phát nếu hắn không nhanh chóng thế ra ảo ảnh thì kẻ chết đã là hắn rồi, không thể khinh thường bất kỳ đối thủ nào kể cả là nhỏ yếu như Độc Phong Nhĩ.
“vù vù….”. Âm thanh ù tai chuyền tới Hàn Đức mặt đặc sắc hẳn, có lẽ có đến hàng chục đầu Độc Phong Nhĩ đang bay tới láo loạn, từng đầu Độc Phong Nhĩ cừu hận hàm răng sắc bén không ngừng ma sát, quang lôi phủ lên tốc độ chúng rất nhanh trực tiếp muốn bao vây lại Hàn Đức, một phần là tập tính săn mồi hai là tư duy của chúng cũng mới dừng lại ở bao vây con mồi điển hình của tập quán của côn trùng.
“không ổn rồi..”. Hàn Đức không lại chậm trễ, hai tay nhấc lên khẽ đọc.
“Ma Pháp Quang Minh Ánh Sáng Công Lý..”. Luồng mạnh mẽ Quang Minh từ lòng bàn tay hắn bay ra, dấu hiệu Quang Minh văn tự dần dần rõ nét ở tay phải, cột sáng cao tận bốn mét lan ra xung quanh như ánh sáng và nóng rực của thái dương không thể trực tiếp nhìn …
“Gào..R”. Hai mươi đầu Độc Phong Nhĩ không đề phòng bị ánh sáng mạnh mẽ tổn thương mắt thống khổ kêu liên hồi, Hàn Đức tranh thủ cơ hội Bàn Lôi Ảnh du tẩu rời khỏi, khi bọn chúng bình tĩnh lại phát hiện Hàn Đức đã chạy điên cuồng tỏa ra xung quanh tìm kiếm.
Hàn Đức khéo léo di chuyển tránh trực tiếp đụng độ với bầy Độc Phong Nhĩ thông qua khí tức lại có Hoàng Lôi Thất Trọng Thiên Độc Phong Nhĩ kịch chiến là điều không tránh khỏi và sẽ thu hút nhiều Độc Phong Nhĩ hơn. Hắn du tẩu cẩn trọng trong Tuyệt Vọng Lâm, Hàn Đức hơi dừng lại bên một gốc đại thụ năm người ôm chưa kín, xung quanh cảnh vật đều là một màu xanh lam mơ hồ ngửi được mùi hương của thực vật,…
“vút..”. Xé gió âm thanh đập lại, Hàn Đức Bàn Lôi Ảnh khẽ nhích người tránh thoát một roi, nhưng tựa hồ roi kia vẫn không buông tha hắn, lại thêm một roi quấn tới muốn quấn chặt tay của Hàn Đức, hắn khẽ bật người lùi lại nhìn chằm chằm như linh xà roi kia.
“thân thủ không tệ..”. Âm thanh trong trẻo dễ chịu lòng người cười khúc khích, Hàn Đức nhìn kỹ liền nhận ra là một tiểu cô nương, nàng mặc bộ bó sát áo hai ngực nhấp nhô, cái eo lại như cảm giác mềm mại ý nghĩ, Hàn Đức miệng đắng không khỏi nhàn nhạt quay đi nói.
“không biết tiểu thư đây vì sao lại đánh lén ta..”.
“ thật không ngờ cũng có người dám đơn thân độc mã tiến vào Tuyệt Vọng Lâm..”. Thiếu nữ to tròn đôi mắt cười hỏi, tóc nàng có lẽ giống phụ thân hơi lại màu lam, làn da tinh tế trắng nõn độ đàn hồi không khỏi khiến nam nhân bị mê hoặc, bộ ba vòng đo quả thật là thượng phẩm lại hình dung, Hàn Đức lúc này không mang đeo Hồ Yêu mặt nạ, người cũng chỉ mặc quần áo vải thô bình thường, nhìn kỹ cũng không phải người Uông Ninh Thành nên không sợ lại nhận ra Hàn Đức.
“ta chỉ tiện đường đi qua bản thân tiền mang theo đã dùng hết muốn mang theo nên săn giết Lôi Thú bán kiếm chút tiền..”. Hàn Đức cười giả bộ trang bức biện cái cớ đáp, thật giống Nguyễn Bá Nham cấm lục đại gia tộc nhân không được ra khỏi thành vậy ngự tỷ này là ai, Hàn Đức cấp tốc suy nghĩ mắt phải khẽ nhắm lại giả vờ bị mù.
“ngươi bị mù..”. Thiếu nữ nhìn rõ hơn khuôn mặt Hàn Đức, sống mũi cao khuôn mặt vuông vắn hàng lông mày kéo dài bán nguyệt, làn da trắng bóc quả thật khiến nàng ghen tị không thôi,nàng vốn là lần này chủ khảo Ưng Điển Mạc Hà, thời gian Ưng Điển đều sắp đến nên Viện Trưởng Lôi Cung Học Viện cử nàng đến chủ trì thực lực nàng đạt tới Thiên Lôi Cảnh.
“tỷ tỷ thực ra là do bẩm sinh, nên ta mẫn cảm hơn người thường cảm giác..”. Hàn Đức cười hì hì nói, lòng hắn khẽ động hắn có cảm giác vị ngự tỷ này thực lực rất mạnh, có một sợi vô hình muốn áp chế hắn nhưng bị khí tức trên tay phải hắn đẩy lui.
“thật không biết tỷ tỷ tên gì đây..”. Hàn Đức không chần chừ mặt không đỏ không hồng hỏi.
“ta tên Mạc Hà, ngươi có biết đường đến Uông Ninh Thành không?..”. Mạc Hà lần này mới tiến lên Nội Viện Trưởng Lão liền bị cử đi quả thật không biết đường đây, Mạc Hà cười hỏi thiếu niên trước mặt khiến nàng cảm giác không tầm thường, nhưng là chủ khảo của Ưng Điển lần này nàng chưa lại nói ra.
“quả thật là trùng hợp a tỷ tỷ, ta tên Mạc Á Tư…”.
“biết đâu kiếp trước chúng ta là tỷ đệ đây..”. Hàn Đức một bộ ta anh tuấn dáng dấp, da mặt ta dày rất ổn tư thế đáp.
“được rồi, vậy ngươi có biết đường đến Uông Ninh Thành không, tỷ tỷ sẽ khoản đãi ngươi..”. Mạc Hà đúng là lần đầu tiên bị người trêu trọc cười vui vẻ hỏi, trong Lôi Cung Học Viện quả thật ít người dám trêu trọc nàng, Hàn Đức khiến nàng cảm thấy rất thú vị.
“tỷ tỷ để ta đưa ngươi lại đoạn đường..”. Hàn Đức tay hơi khua khua bước chầm chậm dẫn đường, hắn cảm giác từ Mạc Hà không có địch ý liền trang bức vậy.
“cẩn thận..”. Mạc Hà thấy Hàn Đức sắp đụng vào gốc cây lập tức nói.
“ầm….”.
“úi da…đau quá..”.
Dọc đường đi Mạc Hà dần có hảo cảm với Hàn Đức coi hắn như đệ đệ mình, Hàn Đức liền nghĩ ra một lý do kỳ hoa gạt đi Mạc Hà thân thế của mình đánh động lòng thương người của nàng 26 tuổi thiếu nữ dĩ nhiên vẫn là dễ bị gạt đi, thâm tâm hắn trấn tĩnh lần này Mạc Hà quả thật là nhân tố chủ chốt, hắn nào thích trang bức nhưng có một điều thực lực chưa phục hồi trước mắt hắn tuyệt đối không thể manh động phải nhẫn nhịn, chờ đợi con mồi sập vào cái bẫy mà hắn đặt sẵn khi đó hương vị mới thật là lưu luyến không rời đó là mùi vị “tử vong”.
“tỷ tỷ, ngươi thật đến từ Lôi Cung Học Viện ư..”. Hàn Đức làm bộ hâm mộ hỏi Mạc Hà.
“đúng vậy, tỷ tỷ ngươi lại là Nội Viện Trưởng Lão đây, thấy tỷ tỷ cường đại không..?”. Mạc Hà làm bộ hãnh diện cười hỏi Hàn Đức, nàng dần dần cũng coi Hàn Đức là đệ đệ rồi nên không dấu lại nói, nghe xong hoàn cảnh của Hàn Đức nàng lại thầm quyết tâm nhận đệ đệ này rồi.
“ tỷ tỷ là cường đại nhất woa..”.
“ nhưng ta cũng chỉ là phế vật làm mất mặt tỷ tỷ quá..”. Hàn Đức một bộ buồn bã thở dài.
“ngươi là tiểu thiên tài, ngươi là đệ đệ của ta dĩ nhiên là tiểu thiên tài rồi..”. Mạc Hà cười đáp, nàng cảm nhận được Hàn Đức là Hoàng Lôi Nhất Trọng Thiên năm nay 15 cũng chỉ xếp vào trung đẳng thiên tư, nhưng nàng không biết rằng hắn chỉ mất chưa đầy nửa năm thời gian để đạt được Hoàng Lôi Cảnh như bây giờ, quả thật là quái vật….
“lần này Ưng Điển ngươi nhất định phải tham ra để vào được Lôi Cung Học Viện tu luyện không được ném mặt tỷ tỷ được…”. Mạc Hà vẫn động viên bộ dáng gõ một cái nên đầu Hàn Đức, khiến hắn đau nghiến răng nghiến lợi, Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể bá đạo hắn thật lĩnh hội qua mà tại sao vẫn đau.?
“ui da!, tỷ ngươi nhẹ tay chút…”. Hàn Đức bất tri bất giác không biết khi hắn diệt đi Lôi Cung Học Viện không biết Mạc Hà có căm ghét hắn không, dù sao Mạc Hà cũng rất tốt nhưng tâm cơ lại không có sau này chắc chắn chịu thiệt, trong lòng phức tạp chen lẫn quả thật hắn không biết phải làm sao.
Tuy nàng biết hy vọng rất khó khăn, thiên kiêu trong Uông Ninh Thành không phải ít với Hoàng Lôi Nhất Trọng Thiên như Hàn Đức quả thật là khó như trên trời nhưng nàng vẫn động viên tên nhóc này, Mạc Hà quay lại đang cười vui vẻ Hàn Đức bất tri bất giác lại nhớ lại trước đây bản thân tương tự, nhìn Hàn Đức cười nói.
“tỷ tỷ sẽ tranh thủ thời gian huấn liện đặc huấn cho ngươi..”.
Hàn Đức một bộ lạnh cả gáy giật mình âm thanh này khiến hắn giật mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Sinh Họ Hàn
Chương 24: Mạc Hà
Chương 24: Mạc Hà