Ngày hôm sau, Nam Phong thức dậy lo sợ bộ dáng nghĩ:" gia đình này đúng là ghê thật".Nam Phong lộ ra vẻ mặt buồn bã rõ rệt:" Ước gì ta cùng có gia đình như vậy".
Nam Phong nói ra lời:" đáng ghét rồi sẽ có một ngày ta trả thù".
Tiểu Minh bên cạnh vẻ mặt nghi ngờ hỏi:" ngươi còn muốn trả thù? Ăn nhiều đòn như vậy mà vẫn chưa rút ra kinh nghiệm à? Ngươi đứng ở đây ta kêu gia đình ta và các nàng đều hội đồng đánh ngươi. Ngươi chạy 1 m liền tăng thêm 1 tiếng đánh a".
Nam Phong sợ hãi nói:" ta không có ý trả thù chuyện hồi nãy, ta nói là trả thù cha ta đã đuổi ta ra khỏi gia tộc".
Tiểu Minh trêu đùa nói:" vốn cứ tưởng ngươi có ý định trả thù. Ta xin lỗi".
Nam Phong mắng thầm:" Ta mà trả thù chuyện đó, mà nếu ta mà trả thù thì ta lãnh trọn hậu quả. Đúng là nhiều người vẫn tốt hơn bình thường". Nam Phong nói:" không có gì". Nam Phong lại hỏi tiếp:" ngươi sau bao nhiêu tháng đã cấp mấy rồi".
Tiểu Minh bình thản nói:" Tăng được một cấp ".
Nam Phong ôm bụng cười như điên nói:" đồ gà con ha ha ha".
Tiểu Minh nói thầm:" Ta đã nói hết đâu, ngươi cứ cười thoải mái đến lúc đó ngươi sẽ nhục nhã buồn tới chết ha ha".
Nam Phong nhìn thấy Tiểu Minh mặt đơ ra như suy nghĩ cái gì đó liền nghĩ:" thẹn quá đứng hình rồi sao".
Tiểu Minh nói:" ngươi cấp mấy".
Nam Phong tự hào vần sáng bắt đầu bao quanh xung quanh rồi hất mái tóc dài ưởng ngực nói:" ta cấp 42 rồi".
Tiểu Minh nhìn Nam Phong như vậy liền lăn ra đất cười to nói:" ngươi còn nói mình là nam nhân đích thực, đến khuôn mặt vóc dáng cử chỉ đều giống nữ nhân như vậy lại nói mình là nam nhân đích thật ha ha".
Nam Phong tức giận đỏ mặt nói:" ta ta là đàn nam nhân đích thật một trăm phần trăm chỉ qua ta hành động như vậy là vì khi ta ở hình dạng nữ nhân ta đều làm như vậy khi ta tự hào về ta".
Tiểu Minh:" vậy sao ngươi không hành động kiểu nam nhân mà đi hành động kiểu nữ nhi".
Nam Phong:" ngươi cũng phải biết tôn vinh phẩm chất sang chảnh quý phái của nữ nhân khi hoá thành nữ nhân chứ".
Tiểu Minh:" vậy bây giờ không ở hình dạng nữ nhân ngươi vẫn hành động cử chỉ đó?".
Nam Phong thẹn đỏ mặt nói:" đó chỉ là thói quen khi ta ở hình dạng nữ nhân mà thôi."
Tiểu Minh trêu đùa vẻ mặt giả bộ nghi ngờ nói:" oh, vậy thế à, ta hiểu ta hiểu".
Nam Phong tức giận nói:" ngươi câm đi ta không muốn nói với ngươi nữa". Nói xong hắn liền tức tối bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.
Tiểu Minh vẻ ngây thơ vô số tội nói:" ta chỉ là trêu đùa có một chút thôi mà đã giận tới vậy".
Nam Phong lúc này, tại bờ hồ vừa buồn vừa nói:" đồ đáng ghét, ngươi quả đúng là đồ dáng ghét, hắn lúc này lấy hình nhân hình dạng Tiểu Oa lúc chưa biến lớn lấy ra. Hắn lấy ra xong, hình nhân ấy từ từ cao ra bằng với chiều cao của hắn, còn các cái khác thì giờ giống Tiểu Minh hình dạng Tiểu Oa một trăm phần trăm. Hắn liền nhìn vào hình nhân một cách xay đắm nói:" ta yêu nàng Tiểu Oa". Hắn lúc này không mang tới sự đời chỉ chăm chú vào cái hình nhân. Hắn biết hình nhân này là Tiểu Minh biến thân thành nữ nhân nhưng hắn cứ cố gắng xoá bỏ cái suy nghĩ ấy. Hắn càng cố gắng xoá bỏ cái suy nghĩ ấy liền trách cho số phận, định mệnh và bà nữ thần và trách gia tộc hắn lẫn tự trách bản thân của mình. Nam Phong hét hết sức bình sinh nói::" Cái gì đó ơi tại sao không cho nàng làm nữ nhi" ( tại vì tác méo thích:)). " Rầm rầm"" Đùng Đùng" " Bùm" Tiếng của bầu trời lúc này như đang nứt vỡ ra.
Ngay tại một nơi, có hai người đang lo lững trên không trung. Một người nữ nhi đang chống cằm nằm tại chiếc giường đang lơ lũng trên không nhìn người còn lại bằng ánh mắt đằng đằng sát khí một chút khiêu khích.
Còn người kia là một người nam nhân đang được bao bọc của ngọn lửa và bay trên không, ngọn lửa này xa lạ hơn bình thường. Ngọn lửa này màu trắng, đen, đỏ. Màu trắng có lẽ tượng trưng cho những người đặt mục tiêu phấn đấu tốt lành và lành mạnh còn màu đen thì ngược lại, màu đỏ là tính đặc trưng của lửa ngọn lửa nào cũng sẽ cái màu đỏ rực mạnh mẽ ấy.
Cả hai bắt đầu miệng cử động tự nhiên đồng thanh nói:" ta và ngươi... ".
Người nam nhân kia tức giận nói:" Lười quả cam ngươi đáng ghét, ngươi lại dám bắt trước ta".
Người nữ nhân kia tức giận nói:" thần lười ngươi bắt trước ta thì có cái đồ tăng động thần kinh đáng ghét chết tiệc
Vị thận siêng năng nói:" ngươi".
Người nữ nhân kia bán manh nói:" Ta thì làm thế nào hả tướng công".
Thần siêng năng đỏ mặt nghĩ:" những lúc như thế này ta càng muốn nàng là thiếp của ta a! Thật là muốn quá đi".
Thấy thần siêng năng đỏ mặt như vậy liền nghĩ" cách như vậy đã thành công". Nàng lại tiếp tục bán cái manh nói:" trận này ta thắng chưa vậy tướng công".
Hắn đỏ ửng mặt lắp bắp nói:" ngươi ngươi đã thắng, ta là vì nhường nữ nhân thôi, ta không muốn dùng vũ lực với nữ nhi".
Nàng nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia liền nghĩ:" hắn vẫn còn thích mình sao?". Nàng liền đỏ ửng mặt nói:" ngươi vẫn còn thích ta sao?".
Hắn thay đổi thái độ từ thích nàng thành ghét nàng rồi nói:" Ai thích ngươi chứ, cái đồ lười biến không chịu vận động cha mẹ ta nói đúng lắm". Hắn khóc thầm, buồn thầm bởi vì nàng đâu biết hắn có nổi khổ riêng mà cái nổi khổ riêng sắp hết đó lại bị nàng làm cho nó như ban đầu, hắn còn gì để nói chứ?.
Nàng nhìn hắn với cặp mắt khinh bỉ ghét bỏ:" ngươi cứ nghe lời cha mẹ ngươi đi, yêu người phụ nữ ấy, người phụ nữ phản bội ngươi khi ngươi không còn quyền lực đi theo người khác, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ,còn nữa ta sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa". Nói xong, nàng quay lưng bay đi về nơi của nàng, những giọt nước mắt của nàng rơi ra bị gió cuốn đi làm cho hắn không nhìn thấy được những giọt nước mắt của nàng.
Thấy nàng bỏ đi, hắn như mất hết sức sống quỳ xuống hét to lên:" Tại sao tại sao thiên mệnh lại không cho ta và nàng yêu nhauuuuuu". Hắn hét lên từng ký ức cứ hiện lên trong đầu hắn. " ha ha ha, hí hí". Tiếng cười khi hắn cùng nàng chơi đùa với nhau từ thời thanh mai trúc mã. Lúc này, hắn và nàng đã bắt đầu yêu nhau. Thời gian trôi qua thật nhanh. Vào lúc hắn mười tuổi, hắn lấy hết can đảm ra để tỏ tình với nàng và kết quả là nàng đồng ý ngay sau khi hắn mở lời. Hắn và nàng bắt đầu đính hôn hẹn rằng 8 năm sau chúng ta sẽ kết hôn.
Vào năm hắn 18 tuổi, hắn lại kết hôn với một người con gái khác mà do cha mẹ hắn giới thiệu. Hắn không thể từ chối cũng không thể bỏ chạy bởi vì ngay khi hắn từ chối hay bỏ chạy cha và mẹ hắn sẽ cho người giết nàng. Hắn chỉ biết khóc một mình, sống cùng một người mà hắn không hề yêu. Tin tức hắn kết hôn cũng bắt đầu truyền ra và đến tay nàng. Vài ngày tin tức lan ra, nàng lén tới nhà hắn mang theo nổi căm hận đến gặp hắn. Khi nàng đến trước mặt hắn, hắn nhìn thấy nước mắt nàng tuôn ra vài giọt đọng lại trên mắt. Nàng vừa khóc vừa nói:" ngươi đồ thất hứa".
Hắn định nói cha mẹ hắn từ trong nhà bước ra nói:" đây là nữ nhân ngươi nói, ta thấy con nhỏ này vừa xấu còn lép nữa lại còn lười đúng là thứ bỏ đi, thứ bỏ đi này không thể nào so sánh vị hôn thê của con được có đúng không. Nói đến đây người mẹ tỏ ra một ít sát khí.
Hắn cảm nhận được, hắn do dự nói:" đúng cái thứ bỏ đi này không thể đem ra so sánh với nàng được". Nói xong, ánh mắt hắn buồn bã hướng xuống đất, hắn như mất hết cảm xúc, hắn chìm vào bóng tối".
Nàng vừa khóc vừa sợ hãi nói:" ngươi đã nói như vậy từ nay ta và ngươi không còn quan hệ". Nói xong nàng vừa khóc vừa chạy đi.
Hắn muốn khóc, muốn ngục ngã nhưng gắn không thể, một khi làm những hành động đó nàng liền chết.
Sau, mười năm chung sống gia đình hắn bắt đầu xuống dốc, người mà do cha mẹ hắn giới thiệu cũng bỏ hắn mà đi. Hắn quay lại yêu nàngnhưng không được vì luật trên thần giới ghi:" chỉ được kết hôn ba lần trong đời, kết hôn lần hai phải tìm được người thích hợp để truyền lại thần vị và không được tỏ tinh với người ấy, lần ba phải để người mà ngươi chuyển thần vị tìm được người nối ngôi và điều còn lại giống như vậy. Hắn ngày này qua tháng nọ, tháng này qua năm nọ cuối cùng vào một ngày hắn đã tìm được người khớp hắn 90%. Hắn liền đợi tên người này chết đi, gắng đợi đợi đợi cho tới một ngày hắn không đợi được nữa hắn liền qua rủ ông thiên lôi nhậu. Hắn đưa ra những loại rụ ngon nhất nặng nhất, những mồi ngon nhất cho ông thiên lôi ăn, sau một ba bốn tiếng hắn thấy ông thiên lôi không say hắn liền rời đi trong tâm trạng ức chế tức giân và tiếc thế là hắn liền đợi, hắn đợi đợi mãi đợi mãi cho đến một ngày hắn không thể đợi được hắn liền làm một kế hoạch cả thiên giới không hay biết đó là hắn hạ trần giang nhưng lúc Tiểu Minh ngủ hắng liền yểm bùa thu lôi vào Tiểu Minh, tất nhiên bùa thu lôi được yểm bùa cho đến bữa tối hôm nay 3 tháng sau. 3 tháng sau hắn chờ đợi kết quả, thời tiết cũng giúp hắn, kết quả là Tiểu Minh phải thăng thiên để gặp ổng và ổng cho Tiểu Minh 100 năm để rèn luyện tại một thế giới khác. Nhưng ai ngờ người mà hắn yêu lại phá tan hết kế hoạch hắn sau bao nhiêu năm lập kế hoạch. Hắn lúc đó không trách nàng, hắn là trách thiên mệnh lại một la màn nữa ngăn cách hắn. Nghĩ đến đây hắn thở dài nằm xuống đất tương tư về nàng những ký ức đẹp nhất khi nàng ở bên hắn.
Tại một nơi khác, " đến cả Ông trời cũng ghét bỏ ta sao". Nam Phong ủ rủ nói.
Lúc này, Nguyệt Nga và Vũ Mi đang ngồi nhìn nhau một cách đỏ mặt. Nguyệt Nga mở lời:" ta và ngươi nhân cơ hội này tu luyện đi. Ta và ngươi thua xa tướng công rồi đó".
Vũ Mi lúc này quyết tâm nói:" Ta nhất định vào một ngày nào đó sẽ đuổi kịp lang quân của chúng ta".
Nguyệt Nga vui vẻ quyết tâm nói:" đúng vậy chúng ta hãy cố gắng hết sức để đuổi kịp lang quân tương lai của chúng ta".
Lúc này tại phòng Ngọc Nhi, " Đồ ăn ngon quá măm măm". Tiếng của Tiểu Bạch vui vẻ hưởng thụ nói.
Ngọc Nhi:" các ngươi ăn bao nhiêu cũng được chỉ cần đối xử với nhi ta thật tốt, muốn ăn bao nhiêu thịt hồn thú 9 ngàn năm cũng được".
Tiểu Bạch vui vẻ sung sướng nói:" tướng công ta tốt lắm, ta muốn ăn thịt hồn thú của tướng công bất cứ khi nào ta làm việc gì có ích hay ta muốn đều dược. Có lần tướng công cho ta ăn thịt hồn thú 100 vạn năm ngon lắm luôn".
Ngọc Nhi bất ngờ nói:" 100 vạn năm hồn thú đem đi ăn?
Tiểu Bạch:" đúng đúng, thịt hồn thú rất ngon a". Lúc này, khuôn mặt của Tiểu Bạch thể hiện rõ nét sung sướng vài giọt nước miếng của Tiểu Bạch trên khuông miệng chảy ra rất nhiều.".
Ngọc Nhi lúc này nghĩ:" tên tiểu tử này có đồ ngon không cho người nhà hưởng đồ ngon trước thật là đáng ghét, ta phải phạt nó thôi tiện thể xin vài miếng thịt ăn aaa".
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Thánh Lười
Chương 52: Nổi buồn của Nam Phong và Thần Lười
Chương 52: Nổi buồn của Nam Phong và Thần Lười