“Mộ Mộ, đồng ý rồi?” Nhậm Tư mừng rỡ, ánh mắt sáng rực.
Thịnh Trì Mộ khẽ gật đầu, “Ừm, điện hạ tùy ý sắp xếp đi!”
“Được.” Nhậm Tư cao hứng. Kiếp trước, không biết bao nhiêu lần hắn có một suy nghĩ rằng sẽ dẫn người con gái mình dấu yêu tới thành Trường An, nhìn ngắm giang sơn, kinh đô trầm úc trong sắc thu, hắn sẽ chỉ cho nàng thấy hoàng cung uy nghi tráng lệ, dẫn nàng tới những chỗ vui trên phố, cùng nàng sẻ chia mọi vui sướng, muộn sầu.
Nhậm Tư chạy như bay về thư phòng, viết vào một tờ giấy nhỏ, sai người truyền đi.
Tiểu Trình công tử đang đợi tại cửa cung, đợi đến nửa canh giờ mới nhận được một dòng chữ: Giờ Dậu gặp ở Nhã Hiên.
Nào ngờ Tiểu Trình công tử vừa đọc xong mấy chữ này đã giận đến tím mặt, “Ngân Tu, ngươi giỏi lắm, dám gạt ta.”.
Tiểu thái giám truyền thư thấy vậy choáng váng, liếm liếm môi, “Trình công tử, người làm sao vậy?”
Trình Lệnh Phỉ cầm tờ giấy xé vụn, hai hàm răng nghiến ken két, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu thái giám, “Đừng tưởng ta không nhận ra bút tích của Nhậm Tư, chữ hắn có đốt thành tro ta cũng nhìn được!”
Hồi đi học, hai người bọn hắn được mệnh danh là “thái học song bích” là một đôi hiếm thấy, bởi vì thường ngày họ không chịu chuyên chú học hành, thường bị lão tiên sinh bắt phạt đứng xó lớp, Trình Lệnh Phỉ làm sao mà không biết, chữ viết của Nhậm Tư còn có thể xem là đẹp, chứ tranh hắn vẽ thì chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy mắc ói.
Sau đó Tiểu Trình công tử giận dữ phất áo bỏ đi.
Đến chạng vạng tối, theo hẹn một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy ra từ cửa cung, con tuấn mã lông bờm đẹp đến nhìn không ra chút khuyết điểm nào, người ngồi trong xe sắc mặt yên tĩnh, cả xe ngựa vững vàng đi qua phố dài.
Nhậm Tư vén mành buồn bực nói, “Kỳ lạ, Trình Lệnh Phỉ sao không ở đây?”
Thịnh Trì Mộ mặc một bộ váy trắng, tà váy thêu những bông hoa khói màu lam khá bình thường, đây là do Nhậm Tư chuẩn bị cho nàng. Từ đầu đến cuối ngồi trong xe, thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm cuốn thẻ trúc trong tay, Nhậm Tư ngạc nhiên hỏi, “Mộ Mộ, nàng thích đọc sách đến vậy sao?”
Nói gì thì nói, hôm nay xuất cung là để đi chơi, ít ra cũng nên ngắm nhìn phong cảnh một chút chứ.
Thịnh Trì Mộ khẽ động môi, “Ngoại trừ đọc sách ra, ta không nghĩ ra được nên làm gì trong lúc ngồi xe ngựa cả.”
Nhậm Tư gõ gõ cằm vài cái, “Mộ Mộ, nàng biết chơi xúc xắc không?”
Hỏi xong thấy Thịnh Trì Mộ hơi nhíu mày, sắc mặt cũng thay đổi mới ý thức được mình vừa hỏi vớ vẩn bèn nhanh chóng sửa lại, “Không đúng, Mộ Mộ, coi như nàng chưa nghe thấy gì nhé.”
Nàng nghe rõ hết những lời hắn nói, chỉ cau mày, lắc đầu.
Kiếp trước, sau khi lên ngôi, mọi trò xúc xắc, chọi dế, đá gà hắn đã không còn đụng đến nữa, mà chăm chỉ đọc Tứ thư ngũ kinh. Vất vả hơn hai năm, lời dèm pha trong triều nói hắn bất tài, nhu nhược cũng dần biến mất, nhưng đằng sau đó là biết bao nỗ lực, chỉ mình hắn mới biết.
Đáng tiếc, từ đó thân thể này của hắn bên trong chỉ là một đống cao lương, hôm trước có lấy từ trong kho binh khí ra một thanh trường đao, vất vả lắm mới múa được mấy đường dọa ma, trò mèo ấy nếu muốn đem ra bảo vệ Mộ Mộ thì sao mà được?
Hắn quyết định phải đem hết tài văn võ của mình ra “tu sửa” lại, ít nhất phải để đến lúc gặp Tiêu Chiến có thể quang minh chính đại quật ngã hắn.
“Công tử, thiếu phu nhân, đến nơi rồi.” xe ngựa từ từ dừng lại, phu xe khom lưng đứng sang một bên.
Nhậm Tư khiêu mi, “Mộ Mộ, chúng ta xuống xe.”
Hắn nhảy xuống xe, duỗi tay chờ Thịnh Trì Mộ, nàng ở trong xe, đưa tay mình cho Nhậm Tư, còn chưa xuống khỏi xe, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào, ánh sáng của đèn lấp lánh chập chờn, chảy qua gương mặt khôi ngô trẻ trung của Nhậm Tư. Năm nay Nhậm Tư mới mười chín, tướng mạo thoạt nhìn còn chút trẻ con, dáng vẻ chỉ cần liếc mắt cũng biết người này không giàu sang thì cũng cao quý, có điều, hơi thở nồng nặc mùi cà lơ phất phơ.
Thịnh Trì Mộ hơi nhíu mày, nàng mím môi, khẽ phất tay áo rồi đưa lên che mũi, trên trời cao, từng bông pháo hoa nổ sáng rực trên nền trời đen thẳm như nhung.
Nàng hỏi, “Điện hạ, hôm nay là ngày lễ gì sao?”
ở Mạc Bắc, pháo hoa không thấy nhiều, hơn nữa, nàng không thích chúng.
Nhậm Tư cười, nắm chặt cánh tay nhỏ mềm mại của nàng, “Không phải, Trường An hôm nào cũng như thế này.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực sáng.
Từng trùm sáng rực ấy rơi vào tầm mắt thiếu niên ánh lên màu hổ phách trong trẻo. nàng thấy ở trong ánh mắt ấy, có biết bao nhiệt huyết sôi nổi, lại thấy cả vả sự trầm ngâm cô khiết. nhưng rõ ràng, hắn đang cười tươi như vậy.
Đúng lúc ấy, bên trên Nhã Hiên truyền tới tiếng gọi của một nam nhân, “Này! Ngân Tu!”
Thịnh Trì Mộ sững sờ, tiếp đó là Nhậm Tư giật mình, trên lầu hai có một bóng nam nhân tho đầu ra cười sằng sặc, đã thế còn dùng tay ra dấu, “Đến đây!”
“Mộ Mộ, đó là Trình Lệnh Phỉ.”
Mãi đến khi bị hắn nắm tay lần nữa, nàng mới phản ứng, thì ra tên chữ của hắn là Ngân Tu.
Ngoài xe, Tề ma ma khẽ lên tiếng, “Phu nhân, người quên khăn che mặt.”
Nhậm Tư đang kéo tay nàng thì dừng lại, Thịnh Trì Mộ trước giờ ra ngoài đều mang theo khăn che mặt.
Tề ma ma thấy Nhậm Tư không có ý định buông tay Thịnh Trì Mộ bèn tự mình đem khăn tới đeo lên cho nàng. Nhậm Tư trơ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của thê tử dần khuất dưới chăn che. Vừa mất mát, vừa thấy vui mừng vị ngoài mình ra chằng nam nhân nào còn có thể ngắm nhìn dung mạo nàng.
Hắn kéo Thịnh Trì Mộ vào bên trong Nhã Hiên.
Bên trong, yến tiệc linh đình, ồn ào náo động, ai ai cũng như say rượu, đi đứng lảo đảo, thiếu chút nữa là Thịnh Trì Mộ bị đụng phải, may mắn hai tên hộ vệ trước mặt ngăn lại, Nhậm Tư kéo cổ nay nàng, ôm nàng vào trong ngực, “Mộ Mộ, chúng ta lên trên.”
“Ừm.”
Tiểu Trình công tử đã ngồi đợi quá lâu, trông thấy một cặp phu thê thì choáng toàn tập, đưa tay dụi dụi mắt, “Ngân Tu, vậy là tờ giấy kia do huynh viết thật?”
Nhậm Tư đấm một cái lên vai hắn, “Đừng có ngó nữa, đồ tiểu nhân thất tín.”
“…”
Trình Lệnh Phỉ thấy mĩ nhân được hắn che trở sau lưng, ngắm tiểu tẩu tẩu một chút cũng không cho, hừ, hôm hôn lễ của hai người, người ta đến chung vui đó đại ca ạ!
Nhậm Tư dắt tay ái thê vào bên trong, trên bàn gỗ đàn, Tề ma ma thấy phía sau có mấy tên tiểu nhị bưng theo chén to chén nhỏ rượu đem vào, liếm môi do dự nói, “Điện…Công tử, phu nhân không uống được rượu.”
“À, vậy mang xuống.”Nhậm Tư vung tay, bảo tiểu nhị mang rượu đi.
Trình Lệnh Phỉ kinh hãi trợn tròn mắt nhìn Nhậm Tư, chớp mắt đã lao tới lấy bình rượu trong tay tiểu nhị, “Huynh không uống, ta uống!”
Nhậm Tư thực sự là đã trúng tà rồi, bình thường khi tụ tập bằng hữu, hắn không rượu không vui, Trình Lệnh Phỉ liếc nhìn Nhậm Tư, hắn đang si mê ngắm thê tử, như có điều gì phải suy nghĩ, Trình Lệnh Phỉ cau mày.
Tiểu nhị cúi đầu rời đi.
Nhậm Tư cảm thấy sắc mặt Trình Lệnh Phỉ hôm nay không vui, tầm mắt nhìn tới túi tiền bên hông hắn… Nhậm Tư biết Tiểu Trình công tử mội khi ra ngoài mà không mang theo mấy thoi vàng thì nhất quyết không lên ngựa. suy nghĩ một chút, Nhậm Tư hơi khiêu mi, ngón tay gõ gõ mép bàn. “Thua hết bạc rồi hả?”
Trình Lệnh Phỉ xấu hổ vì túi tiền đã rỗng tuếch, lại bị bóc mẽ ngay trước mặt, bỏ bình rượu lên bàn ngượng ngùng nói, “Thua mất hơn một trăm kim châu.”
Nhậm Tư vốn muốn giễu cợt đôi ba câu, Thịnh Trì Mộ nhăn mày, khăn che mặt khẽ động, “Là…đánh bạc sao?”
Nàng có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là giận dữ, sao Nhậm Tư có thể kéo nàng đến một nơi như sòng bạc thế này, lại còn rượu chè say sưa, không khéo là đụng phải tên sâu rượu say bí tỉ… Thịnh Trì Mộ chợt thấy chán ghét.
Nhậm Tư khựng lại, còn chưa biết giải thích rõ thế nào thì Thịnh Trì Mộ đã rút tay của mình ra khỏi bàn tay hắn.
Cử chỉ vô thức này của nàng đã đủ làm da đầu Nhậm Tư tê rần, liếc mắt ra hiệu cho Trình Lệnh Phỉ, hắn giải thích, “Mộ Mộ, đây đúng là nơi để mọi người chơi bời, cũng có kiếm chác chút này chút kia. Có điều Nhã Hiên không phải là sòng bạc, ông chủ cũng không dựa vào đó để kiếm tiền, nhưng mà chỗ này vàng thau lẫn lộn, giàu nghèo chênh lệch. Con cháu quan lại có tiền thì thích móc bạc ra đánh cược, đây là tự phát. Ông chủ Nhã Hiên là người hiền lành, không có phép bài bạc, chẳng qua là bọn hạ lén lút chơi thôi.”
Trình Lệnh Phỉ nhanh nhau tiếp lời, “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tẩu tẩu, tẩu an tâm, phu quân tẩu là một con quỷ ki bo, xưa nay không hề đánh bạc đâu.”
Thịnh Trì Mộ không phủ nhận, chỉ là có chút chán nản.
Lúc này, dưới lầu truyền đến một giọng nói khá to, “Chư vị khách quan, hôm nay tại hạ đặc biết mang tới đôi bông tai ngọc lục bích gia truyền được cất giữ nhiều năm, đây sẽ là phần thưởng cho cuộc thi vẽ tranh ngày hôm nay. Đề tài là vẽ tranh mĩ nữ, như mọi người thấy thì ở đây có bày khá nhiều rương lớn, chờ lát nữa tranh dự thi sẽ được treo ở đây, mọi người đều có thể tham gia chấm điểm bằng cách bỏ một viên đá vào rương dưới bức tranh mình thích. Sau cùng chúng ta sẽ đếm số đá trong rương, ai nhiều đá nhất sẽ thắng.”
Sớm đã không nghe ông chủ lải nhải, Nhậm Tư chỉ nhìn chăm chăm vào đôi bông tai ngọc bày trên bàn tròn, kiểu dáng nhẹ nhàng, màu sắc nhu hòa, ánh sáng lấp lánh, là một người thường thấy và dùng ngọc như Nhậm Tư cũng không khỏi động lòng, vừa hay mộ Mộ cũng cần một đôi bông tai hợp ý.
Tiểu Trình công tử thấy ánh mắt ‘lang sói’ của hắn sáng rực lên, laaph tức sửng sốt túm lấy cổ tay hắn, “Ngân Tu, huynh đùng có kinh suất, ngân lượng trong tay huynh còn thiếu sao?”
Thấy Nhậm Tư sốt suột, Tiểu Trình công tử đưa tay chỉ một gã văn sĩ thân vận thanh sam, dáng vẻ phóng khoáng, nói, “Tên kia rất lợi hại, ta bại dưới tay hắn mấy lần rồi. những cái khác thì cũng thôi đi, nhưng huynh biết đấy, đối phương thực sự rất mạnh.”
Tên văn sĩ kia dáng vể phiêu dật, nhất cử nhất động đều nho nhã thoát tục, Nhậm Tư nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không vừa mắt, “Hay là huynh thua hắn ta nên giờ sợ ta hổi trội hơn à?’
“ta đâu có.” Tiểu Trình công tử im lặng dựa vào tường như đang suy nghĩ gì đó, lát sau nhìn Thịnh Trì Mộ thấp giọng nói, “Tiểu tẩu tẩu, ta nghe nói tẩu là tài nữ nổi danh Mạc Bắc, hay là tẩu…”
Lời còn chưa kịp dứt thì sau gáy đã bị vỗ cho một cái, Nhậm Tư lạnh lùng, “Còn dám nói xằng nói bậy, đợi khi về bản thái tử sẽ đem chuyện của huynh kể hết cho Trình lão.”
“…” Tiểu Trình công tử bị đập đến ong ong đầu óc, miệng vẫn tức giận làu bàu, “Xem như huynh lợi hại.”
“Có điều tranh mĩ nữ không làm khó được ta.” Nhậm Tư xoa xoa hai bàn tay, quay đầu nói, “Mộ Mộ thích đôi bông tai kia như vậy, để phu quân đi lấy về cho nàng.”
Thịnh Trì Mộ nhẹ giọng nói, “Không cần phải cưỡng cầu đâu.”
“Không hề, phu quân nàng sẽ không lấy thân phận ra đè người đâu.”
Tề ma ma đưa tới bên tay Thịnh Trì Mộ chén trà, khẽ hỏi, “Thái tử điện hạ vẽ tranh sao ạ?”
Vẽ tranh? Tiểu Trình công tử nhìn bóng lưng Nhậm Tư, khóe môi giật giật, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
Thịnh Trì Mộ nhìn biểu cảm ấy cũng hiểu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trường An Trì Mộ
Chương 9
Chương 9