Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt, hơi nóng bùng lên, đôi môi nóng bỏng bị gặm nhấm, cảm giác kỳ lạ khiến cho nàng vừa sợ vừa mờ mịt mà nhéo mình một cái.
Nụ hôn thậm chí còn nóng hơn, cuối cùng Phượng Thiên Tuyết cũng phục hồi tinh thần lại - nàng, bị, hắn, ăn, đậu, hũ, rồi!
Thế nhưng vì sao... Ở sâu trong nội tâm, đến một chút phẫn nộ cũng không có? Trái lại còn thấy ngọt ngào, xấu hổ?
Khí tức nam tử mãnh liệt lấp đầy cảm quan của nàng, thân thể của Phượng Thiên Tuyết, giống như bị làn nước xuân hoàn tan, mềm mại rơi vào trong lòng Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Gò má trắng mịn của nàng giờ đây trở nên hồng hào, đẹp như thiên tiên.
Bên tai, nam nhân nặng nhọc thở dốc, Phượng Thiên Tuyết bỗng chốc nhớ tới Hạ Lan Dung Mặc, triền miên ân ái kiếp trước, hiện lên rõ ràng ở trước mắt!
Hận ý nổi lên, không biết sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên đẩy Hiên Viên Nguyệt Triệt ra.
Phi thân nhảy một cái, Phượng Thiên Tuyết đã đứng dưới tàng cây, dựa vào thân cây thở dốc.
Hiên Viên Nguyệt Triệt kinh ngạc hết sức, cũng nhảy xuống, thấy Phượng Thiên Tuyết đứng dựa vào đại thụ thở phì phò, hai gò má phiếm hồng, nhưng lại thấy ánh mắt của nàng cực kỳ phức tạp.
"Làm sao vậy? Nha đầu, xấu hổ à?". Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, muốn lên trước một bước, Phương Thiên Tuyết bỗng nhiên lại lùi về sau một bước.
"Đừng... Đừng như vậy, ta không chịu nổi...".
Nàng không chịu nổi việc thân thiết với Hiên Viên Nguyệt Triệt, giống như bóng ma, sẽ nhớ tới chuyện của kiếp trước, có lẽ là Tằng Lạc Băng xuất hiện, khiến nàng nảy sinh nghi ngờ đối với cảm tình này!
Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy sự trốn tránh và phức tạp trong mắt nàng, không thể không dừng lại, trong mắt cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Nha đầu kia, phải làm sao mới hoàn toàn tin tưởng hắn?
"Được rồi, ta không ép nàng, nha đầu, trước kia chúng ta ở bên nhau rất tốt, nhưng hôm nay nàng sao vậy... Là bởi vì sư mẫu của ta?".
Phượng Thiên Tuyết trầm mặc, không nói gì nữa.
Hiên Viên Nguyệt Triệt vô cùng kinh ngạc, xem ra sư mẫu có một mặt không rõ, bằng không Phượng Thiên Tuyết sẽ không tự dưng như vậy!
Xét cho cùng hai hộ vệ trước kia của hắn đều là nữ, Mị Thủy còn hay truyền tin cho hắn, nhưng Phượng Thiên Tuyết lại không nhắm vào Mị Thủy.
Tận sâu trong đáy lòng Hiên Viên Nguyệt Triệt vẫn luôn tin tưởng Phượng Thiên Tuyết.
"Được rồi, nha đầu không cần cố gắng nhiều, chúng ta đi dạo xung quanh một chút, xem có thứ gì đặc biệt hay không.".
Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười, đôi mắt ôn nhu, trấn an tâm tình phức tạp của Phượng Thiên Tuyết.
Lúc này Tiểu Bạch Bạch nằm trong lòng Phượng Thiên Tuyết đã tỉnh ngủ, bò ra, thấy Hiên Viên Nguyệt Triệt kinh ngạc nói: "A, nam tử tuấn mỹ quá nha...".
Phượng Thiên Tuyết đánh một phát, Tiểu Bạch Bạch ủy khuất sờ sờ đầu của mình, "Chủ nhân vì sao đánh ta vậy, mà sao Tiểu Bạch Bạch không đau vậy?".
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhướn mày, hứng thú bừng bừng nhìn con vật nhỏ kia.
"Đây là gì?".
Phượng Thiên Tuyết bất đắc dĩ cười cười, "Vật nhỏ này là thứ ta mới nhặt được gần đây, nó gọi là Thôi miên thú, nhưng phải đợi thực lực của nó đạt cấp sáu mới có thể.".
Hiên Viên Nguyệt Triệt khinh ngạc không thôi, xem ra thế giới to lớn còn rất nhiều thứ lạ!
Phượng Thiên Tuyết vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch Bạch, "Ngươi nha, đã nói không được mở miệng khi có người lạ, may mắn Đại vương tử không phải là người ngoài.".
Vừa nghe như thế, ám trầm trong mắt Hiên Viên Nguyệt Triệt rốt cục cũng biến mất.
Phượng Thiên Tuyết cũng chưa hoàn toàn chống cự hắn, mà chỉ là đang nghi ngờ hắn?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
Chương 97: Đừng như vậy mà
Chương 97: Đừng như vậy mà