Lam kinh phong ngạo nghễ nói, lúc này phượng thiên tuyết mới hiểu được, gia hỏa này tuy rằng chủ động tiến đến, nhưng mà lại đem nàng một quân!
Ngạo khí trong xương cốt hắn vẫn tồn tại, cũng không bởi vì nàng thắng hắn, hắn sẽ khuất phục.
Bất quá thiên tài như vậy, cần đúng là một loại ngạo khí này!
“rất tốt, ta đáp ứng rồi! Về sau ngươi có thể tùy thời khiêu chiến ta, nếu ngươi thắng, ta trả lại tự do cho ngươi! Nếu ngươi không thắng, như vậy…… không còn có ngày xoay người!” Phượng thiên tuyết cười khẽ nói, kỳ thật nàng thật sự nhìn không thuận mắt tên lam kinh phong này.
Mặt ngoài khuất phục, lại tìm cơ hội đổi ý, thật đúng là tiểu nhân!
Mặt ngoài nói là quân tử, kỳ thật nội tâm còn không phải giống tiểu nhân sao?
Dù sao lam kinh phong cũng là thiên tài, cho dù muốn bắt tâm của phượng thiên tuyết, cũng không phải lấy thân phận người hầu đi thắng được nàng ngưỡng mộ!
Cho nên tự nhiên nếu hắn muốn biện pháp, vì chính mình tìm một đường lui!
“được, một lời nói một gói vàng, hy vọng phượng cô nương không đổi ý!” Lam kinh phong nở nụ cười, trong xương cốt có một loại ngạo thị, “nếu phượng cô nương không có việc gì, lam mỗ đi về trước.”
Phượng thiên tuyết nhẹ dương khóe môi, cũng chưa nói cái gì khách khí, ngạo nghễ xoay người hồi viện!
Lam kinh phong cắn răng nhìn bóng dáng phượng thiên tuyết, sắc mặt nặng nề đen như mực.
Hắn luôn luôn là thiên tài được người theo đuổi, đi đến nơi nào, tất cả đều nịnh nọt bày tỏ người tốt, nhưng phượng thiên tuyết lại không giống vậy……
trinh như ý thấy hắn phát ngốc, vội vàng nhẹ giọng nói: “lam đại ca, đã trễ thế này, nên đi về trước nghỉ ngơi đi! Phượng cô nương thanh lãnh như vậy, chỉ sợ chủ tử như vậy không tốt để hầu hạ!”
Trinh như ý hiểu tâm tư phượng thiên tuyết cùng lam kinh phong, một câu như vậy, liền xem phượng thiên tuyết nói cao cao tại thượng, khiến cho lam kinh phong không vui.
Lam kinh phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi!
Phượng thiên tuyết lại khó hầu hạ, hắn không tin, trên thế giới còn có người và việc hắn không cách nào thu phục!
Phượng thiên tuyết về tới trong phòng, lúc này tiểu bạch bạch mới lười biếng từ túi nhỏ trong ống tay áo nàng bò ra tới.
“a a a…… chủ nhân, làm sao lại là buổi tối?”
Tiểu bạch bạch mê mang trợn tròn mắt, phượng thiên tuyết có chút buồn cười, “thôi miên thú các ngươi tự nhiên là thích ngủ nhất, cho nên ngủ từ ban ngày đến buổi tối, lại ngủ từ buổi tối đến ban ngày, là việc thực bình thường.”
Lúc này tiểu bạch bạch mới sáng tỏ, móng vuốt vội vàng bắt được y phục của phượng thiên tuyết, trừng lớn đôi mắt lại bắt đầu bán manh, “chủ nhân chủ nhân, ta muốn ăn cái gì, ta đã đói bụng!”
Phượng thiên tuyết cười cười, lấy ra một viên hồi khí đan từ trong bình sứ, “lúc ngươi ngủ, cũng coi như là tu hành. Một loại linh thú hạnh phúc trên thế giới, đối với thôi miên thú các ngươi, tu hành chính là giấc ngủ, thật sự không tồi.”
Cho nên một giấc ngủ vừa tới, linh lực tiểu bạch bạch đều hao hết linh khí, mới có thể cảm giác đã đói bụng.
Tiểu bạch bạch bốc cho nó viên hồi khí đan vô cùng lớn, ngây ngất cắn một ngụm, “chủ nhân chủ nhân, ngươi thật là yêu thương tiểu bạch bạch, ô ô…… ăn ngon ăn ngon……”
sau khi tiểu gia hỏa bán manh một hồi, lại chui về nằm ngủ tiếp.
Phượng thiên tuyết cười cười, cứ như vậy, nàng cũng tránh được rất nhiều phiền toái, miễn cho có lão quái nhìn ra được tiểu bạch bạch này là báu vật.
Đột nhiên, một tiếng tiêu du dương truyền đến!
Phượng thiên tuyết giật mình, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng làm cây cối mông lung, một vầng trăng tròn thánh khiết trên bầu trời, giống như một khay ngọc.
Tiếng tiêu kia, giống như từ nơi bảo dược sơn không xa truyền đến!
Tiếng tiêu kia hình như có một loại ma lực, làm phượng thiên tuyết không khỏi phi thân nhảy ra từ cửa sổ, nhẹ nhàng dừng ở mặt đất, nhanh chóng đi tới nơi đó!
Nội tâm phượng thiên tuyết lại khiếp sợ không thôi, thần trí nàng, vậy mà bị tiếng tiêu kia dụ hoặc khống chế nhân tâm!
Rõ ràng nàng không nghĩ đi tìm tòi nghiên cứu người nọ là ai, rõ ràng là nghĩ muốn vào trong không gian đi tập luyện!
Người kia là ai? Hắn có âm mưu gì?
Phượng thiên tuyết liều mạng lấy linh lực chống cự lại tiếng tiêu tựa ma kia, nhưng hai chân nàng, vẫn là không tự chủ được chạy đi nơi đó!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
Chương 104-2: Ma tiêu lọt vào tai! 2
Chương 104-2: Ma tiêu lọt vào tai! 2