Phượng Thiên Tuyết tiếc nuối đến cực điểm, nàng vốn định để Hiên Viên Nguyệt Triệt đi đến hiện trường, làm hắn nhận rõ gương mặt thật của Tằng Lạc Băng, chính là không thể như nguyện, thôi vậy.
“Tằng Lạc Băng! Ngươi là lão yêu bà, lúc này đây coi như ngươi gặp may mắn! Tiếp theo, ta định đêm nay nhục nhã tra tấn, ngàn lần dâng trả!” Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng cười nói, thi triển vũ bộ, tức khắc rời khỏi cái nơi náo nhiệt này.
Nàng không thể chờ Tằng Lạc Băng đánh bại yêu hầu, càng không thể ở tại chỗ xem kịch vui! Tuy rằng khi đó Tằng Lạc Băng nhất định bị nội thương nghiêm trọng, nàng muốn giết nàng ta cũng thực dễ dàng.
Nhưng mà Phượng Thiên Tuyết không nghĩ tại đây dưới tình huống này giết nàng, nàng muốn cho Tằng Lạc Băng ở trước Bát Dương Tông, bại lộ gương mặt thật!
Phượng Thiên Tuyết đi tới phụ cận Thanh Ngọc Sơn, trực tiếp tiến vào không gian chính mình!
Bên trong phòng không gian luyện dược, hai người Bạch Tà, Long Li trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết vô lực bò tới trên ngọc tháp, hữu khí vô lực mặt đỏ nhìn Long Li và Bạch Tà liếc mắt một cái, “Các ngươi…… một người trong đó cởi áo ngoài cho ta!”
Y phục trên người nàng bị cắt thành từng đoạn, nếu không phải nàng dùng dây lấy mạng miễn cưỡng treo, chỉ sợ y phục đã sớm rơi xuống đất thành mảnh nhỏ.
“A, ta ta ta…… Ta cởi!” Long Li đỏ mặt, trong mắt lại tràn ngập lo lắng cùng thương tiếc, “Nha đầu ngươi làm sao vậy? Làm sao một thân đầy vết máu?”
Long Li một bên hoảng loạn cởi áo ngoài của mình, khoác ở trên thân thể nhỏ xinh của Phượng Thiên Tuyết, Bạch Tà cau mày nhìn Phượng Thiên Tuyết trên ngọc tháp.
Phượng Thiên Tuyết thở phì phò, lúc này mới nhớ tới Tiểu Bạch Bạch trong tay áo, không xong! Từ khi Tiểu Bạch Bạch nói muốn cùng lão yêu bà liều mạng, rốt cuộc không nghe tiếng, chẳng lẽ là bị dây lấy mạng cường nén treo?
Phượng Thiên Tuyết ý niệm vừa động, dây lấy mạng trên người liền buông lỏng ra thân thể của nàng, trong tay áo lập tức lăn ra một vật nhỏ trắng như tuyết.
Kia chính là Tiểu Bạch Bạch sao?
Phượng Thiên Tuyết vội vàng vỗ vỗ đầu nó, “Tiểu Bạch Bạch? Ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại!”
Bạch Tà lạnh lùng cong môi, “Chính mình đều chật vật như vậy, còn lo lắng Tiểu Bạch Bạch!”
Long Li bực bội trừng hắn một cái, “Ngươi câm miệng, bớt tranh cãi!”
Bạch Tà hừ hừ, hai mắt vẫn nhịn không được nhìn lại Phượng Thiên Tuyết.
Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết có chút tái nhợt, nhưng mà cũng đến nỗi mất mạng, xem ra vết thương nàng là vết thương nhẹ, Bạch Tà âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phượng Thiên Tuyết vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch Bạch, nó vẫn nhắm chặt con mắt, khò khè khò khè ngủ rồi.
Phượng Thiên Tuyết nghiêm trọng hết chỗ nói rồi, có khế ước thú gì giống Tiểu Bạch Bạch vô tâm không phổi như vậy? Chủ nhân thiếu chút nữa mất mạng, nó lại có thể an tâm ngủ đến như vậy?
“Xem ra nó không có việc gì.” Phượng Thiên Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô lực ghé vào ngọc tháp, Long Li vội vàng đem bầu rượu trên người mình đưa tới, “Nhạ, uống ngụm rượu đi, nơi này lại không có nước!”
Trước mắt Phượng Thiên Tuyết sáng ngời, trên người nàng kỳ thật còn có Dược Đan, bất quá hiện tại nàng là phù giả đại viên mãn, có thể chọn dùng cửu chuyển âm dương tuyền!
Thật tốt quá, nàng lập tức ngồi dậy, y phục trên người rách nát rớt từng miếng đi xuống, Bạch Tà vội vàng đỏ mặt dời đi đôi mắt.
Tuy rằng trên người nàng có thương tích, nhưng mà lại che dấu không được da thịt như mỹ ngọc.
“Nha đầu thúi ngươi đều bị thương, ngươi đi đâu? Ngoan ngoãn nằm đi!” Vẻ mặt Long Li nóng nảy phẫn nộ ngăn cản Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết mặc vào áo ngoài của Long Li, che lại phong cảnh trên người.
“Nha, làm sao lo lắng ta rồi hả? Không phải ngươi rất chán ghét ta sao?” Phượng Thiên Tuyết nở nụ cười, tuy rằng bị Tằng Lạc Băng lão yêu bà kia lăn lộn một phen, nhưng mà tâm tình nàng tốt lên.
Bởi vì hiện tại nàng có thể sử dụng cửu chuyển âm dương tuyền!
“Ta…… Bản tôn mới không có! Nếu mà ngươi đã chết, bản tôn không về đến Thần giới đại lục!” Long Li không được tự nhiên mặt phiếm hồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
Chương 116: Ngày nào đó ngàn lần dâng trả!
Chương 116: Ngày nào đó ngàn lần dâng trả!