Editor: LaOngDao142
Mộc Thanh Y nhẹ nhàng vuốt lên những dòng chữ quen thuộc kia, kinh ngạc xuất thần. Quyển sách này thật ra đối với nàng cũng không xa lạ gì, quyển sách ghi lại tất cả chuyện quan trường của gia tộc Cố thị cho đến nay, còn có những tâm đắc khi làm quan hiểu được. Vốn dĩ nó được đặt trên giá sách trong thư phòng Cố gia, đối với rất nhiều người trong quan trường mà nói có lẽ là chí bảo khó có được, nhưng đối với con cháu Cố gia mà nói cũng chỉ là vật hết sức tầm thường. Bởi vì bọn họ từ nhỏ đã xem qua, cho dù là đại ca hay Mộc Thanh Y cũng có thể nói là đọc làu làu.
Thấy thần sắc của nàng như vậy, Phùng chưởng quỹ cho là nàng thất vọng, dù sao quyển ghi chú đối với nữ tử nói thật không có bất kỳ tác dụng gì. Lập tức cười nhạt nói: "Tứ tiểu thư nếu không vui...."
"Không." Mộc Thanh Y phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi nói: "Đa tạ chưởng quỹ, Thanh Y rất thích. Nếu đồ đã cầm, Thanh Y cáo lui."
"Tứ tiểu thư dừng bước." Phùng chưởng quỹ ngẩn người, hỏi: "Tứ tiểu thư không hỏi xem sản nghiệp Cố gia xử trí như thế nào sao? Hiện tại Tứ tiểu thư nên biết, Cố gia mặc dù bị tịch biên gia sản, nhưng sản nghiệp Cố gia lại cũng không có bị tịch biên toàn bộ." Cố gia là danh môn thế gia trên trăm năm, tổ tiên trước sau có ba vị Thừa tướng bảy vị Thượng Thư, thậm chí còn có một vị đại tướng quân và một vị hoàng hậu, một gia tộc như vậy không hiểu tại sao cuộc sống yên ổn lại có ngày gian nguy? Chẳng qua là Hoa Hoàng ra tay quá ác độc, cơ hồ đánh Cố gia trở tay không kịp, nếu không Cố gia cũng sẽ không luân lạc đến bước này.
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Thanh Y nếu đã chọn, sẽ không hối hận. Chuyện còn lại, Cố tướng quân cũng có giao phó. Phùng chưởng quỹ cứ theo như lời Cố tướng quân giao phó mà làm?"
Phùng chưởng quỹ thật sâu nhìn Mộc Thanh Y nói: "Tứ tiểu thư có biết sản nghiệp của Cố gia có bao nhiêu không?"
Mộc Thanh Y mỉm cười lắc đầu. Mặc dù không có tỉ mỉ tính qua, nhưng Mộc Thanh Y cũng biết nhất định là một khoản khổng lồ. Cho nên nói Cố gia có bảo tàng cũng không tính là lời đồn đãi, tài phú của Cố gia tài phú đối với người bình thường mà nói cũng đủ để coi như là bảo tàng khổng lồ. Mặc dù Cố gia cho tới nay chưa bao giờ có tham quan, thứ nhất dĩ nhiên bởi vì gia giáo Cố gia nghiêm cẩn, thứ hai chính Cố gia có rất nhiều tiền. Cố gia vốn là chính là gia tộc có nguồn gốc, lịch sử của gia tộc so với lịch sử Hoa Quốc nhiều hơn mấy trăm năm, hơn nữa bởi vì thời kỳ chiến loạn luôn ở ẩn, cho nên tài phú mấy trăm năm tích lũy vốn là kinh người. Mãi đến sau này, Giang Nam Cố thị lại một lần nữa cường thịnh đứng lên, nhưng gia phong Cố gia chất phác, từ lịch đại gia chủ cũng không phô trương xa hoa cho đến thế hệ này Cố Vân Ca, bàng chi dần dần điêu linh, tất cả tài phú quy về gia chủ, số lượng có thể nghĩ.
Nhưng ba năm trước đây thời điểm Cố gia bị tịch biên, cả Cố gia ngoại trừ cất giấu tranh chữ cổ, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi ba mươi vạn lượng. Nếu nói một đại tộc vài trăm năm chỉ có ít tiền như vậy, đừng nói ngoại nhân không tin, chính Mộc Thanh Y cũng không tin. Duy nhất có thể nghĩ chính là những tài phú này trước đó bị người dời đi.
Nghĩ đến đây, Mộc Thanh Y đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề. Nếu như ngay cả nàng cũng không tin, như vậy... Hoa Hoàng cùng Mộ Dung Dục có tin hay không Cố gia chỉ còn lại những tài sản kia. Nếu như bọn họ cũng không tin, vậy... Đại ca...
"Thuộc hạ Phùng Chỉ Thủy, ra mắt tiểu thư." Mộc Thanh Y đang lâm vào trầm tư, bên tai truyền đến thanh âm của Phùng Chỉ Thủy. Mộc Thanh Y không khỏi sửng sốt, vì cách Phùng chưởng quỹ tự xưng và cách hắn xưng hô với nàng. Lúc trước Phùng Chỉ Thủy vẫn gọi nàng là Tứ tiểu thư, đây coi như là nhìn quan hệ giữa nàng và Cố gia mà kính xưng. Nhưng hiện tại Phùng Chỉ Thủy gọi thẳng nàng là tiểu thư, cũng được xem ý tứ nhận thức nàng làm chủ.
Mộc Thanh Y nhìn Phùng chưởng quỹ quỳ trên mặt đất, vội vàng đưa tay dìu người đứng lên nói: "Phùng chưởng quỹ có ý gì?"
Phùng chưởng quỹ trầm giọng nói: "Lão gia năm đó có nói, nếu có người tới Khinh An Các lấy đi Cố thị thủ trát, liền để cho người này thừa kế toàn bộ Cố thị."
"Thì ra là như vậy. Nếu như vẫn không có ai tới đây thì sao?"
"Mười năm sau, tất cả sản nghiệp của Cố thị phân tán cho dân chúng thiên hạ." Phùng chưởng quỹ trầm giọng đáp.
Mộc Thanh Y im lặng, đây quả thật là tác phong giống như với tổ phụ. Thà bị phân tán toàn bộ gia tài cũng không để những người lòng dạ khó lường kia chiếm được tiện nghi: "Chưởng quỹ liền không lo lắng người được nhờ vả không phải người của mình?"
Phùng chưởng quỹ cười nhạt nói: "Thuộc hạ mặc dù không biết an bài của lão gia như thế nào, nhưng người có thể tìm được Khinh An Các chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ." Mộc Thanh Y không khỏi mỉm cười, tổ phụ suy nghĩ quả nhiên chu đáo. Cho dù có người hoài nghi biểu ca, hơn nữa nghĩ cách từ biểu ca lấy được ngọc bội, cũng chưa chắc có thể đả động được Từ Ân đại sư. Mặc dù cuối cùng từ lấy được mật thư tổ phụ lưu lại từ trong tay Từ Ân đại sư, nhưng khi mở mật thư kia ra, Mộc Thanh Y cũng tốn không ít thời gian. Đó là khi còn bé tổ phụ dạy nàng cùng đại ca chơi một trò chơi, thiên hạ này, có thể giải ra chỉ có nàng cùng đại ca mà thôi. Cho nên, nếu như không thể đúng dịp và có nhân duyên xảo hợp, coi như phí sức cuối cùng chỉ sợ cũng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Phùng chưởng quỹ có biết tin tức đại biểu ca?" Mộc Thanh Y bình tĩnh nhìn chằm chằm Phùng chưởng quỹ hỏi. Phùng chưởng quỹ ngẩn ra, trên khuôn mặt nho nhã xẹt qua một tia phẫn hận cùng bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Biết."
"Vì sao không cứu đại ca?" Mộc Thanh Y trầm giọng hỏi. Nếu như phần lớn sản nghiệp Cố gia còn ở đây, nếu như cố nhân Cố gia vẫn như cũ đối với tổ phụ trung thành, tại sao nhưng không một ai cứu đại ca?
Phùng chưởng quỹ cười khổ, nhìn Mộc Thanh Y nói: "Tiểu thư cho là... Chúng ta cứu được sao? Cung vương giam giữ đại tiểu thư và đại công tử, nguyên nhân là vì sản nghiệp của Cố gia. Thuộc hạ trước sau tổng cộng phái ra bảy đạo nhân mã, đều trúng mai phục chưa từng có người trở về. Mặc dù gia sản Cố gia phong phú, nhưng rốt cuộc vẫn là thư hương môn đệ..."
Mộc Thanh Y trầm mặc, nàng hiểu ý tứ của Phùng chưởng quỹ. Cố gia dù có nhiều tiền hơn nữa cũng là người làm quan bình thường. Luận võ lực vô luận như thế nào cũng không sánh bằng hoàng gia. Ở trong kinh thành, coi như Mộc Thanh Y dùng hết tất cả tài phú của Cố gia mời cao thủ thiên hạ tương trợ, cũng chưa chắc có thể chống lại Mộ Dung Dục.
"Là ta trách lầm Phùng chưởng quỹ."
"Không dám, là thuộc hạ vô năng, không thể cứu được đại công tử." Phùng chưởng quỹ rưng rưng nói. Nhìn Mộc Thanh Y, Phùng chưởng quỹ có chút chần chờ, "Tiểu thư... có tính toán cứu đại công tử hay không?"
Mộc Thanh Y kiên định nói: "Chuyện này đương nhiên. Thanh Y ở cõi đời này... Cũng chỉ còn đại ca là người thân." Mộc gia Tứ tiểu thư máu mủ thân nhân tự nhiên không chỉ có Cố đại công tử. Phủ Túc Thành Hầu kia một nhà lớn nhỏ đều là...nhưng suy nghĩ một chút chuyện của phu nhân Túc Thành Hầu phu nhân, Phùng chưởng quỹ nhất thời cảm thấy mình có thể ký giải được suy nghĩ của tiểu thư.
"Tiểu thư, phu nhân Túc Thành Hầu..." Suy nghĩ một chút, Phùng chưởng quỹ có chút không nắm được chủ ý của nàng.
Mộc Thanh Y bình tĩnh nhìn hắn, Phùng chưởng quỹ quỹ thở dài một tiếng, cúi đầu nói: "Phu nhân Túc Thành Hầu qua đời đã có mang thai được một tháng. Hơn nữa... Phu nhân Túc Thành Hầu không phải tự tử mà là bị người ép uống thuốc sảy thai mà chết."
"Người tại sao biết được?"
"Thuộc hạ cả gan, sau khi phu nhân Túc Thành Hầu qua đời, từng phái người tìm kiếm di thể phu nhân." Lúc Dung Cẩn thăm dò cũng đã qua một thời gian, lấy được tin tức tự nhiên cũng chỉ là đại khái. Nhưng Phùng chưởng quỹ từ khi Trương thị vừa qua đời liền phái người đi kiểm tra thi thể. Chẳng qua khi lúc bởi vì chuyện của Cố gia, Cố Vân Ca và Cố Tú Đình đã bận rộn đến đầu óc choáng váng, nơi nào còn có tinh lực đi trông nom phủ Túc Thành Hầu, đợi đến khi bọn họ nhận được tin tức phu nhân Túc Thành Hầu cũng đã chết. Phùng chưởng quỹ chọn vào lúc này nói cho Mộc Thanh Y biết, tự nhiên cũng là có tư tâm. Hắn một lòng thần phục Cố gia, nhưng cuối cùng tiếp thu Cố gia lại là người Mộc gia. Cố gia bị tra xét Mộc Trường Minh không thoát khỏi quan hệ trong đó, mặc dù Mộc Thanh Y và Cố gia đại tiểu thư, đại công tử là biểu huynh muội, Phùng chưởng quỹ vẫn hi vọng Mộc Thanh Y đối với Mộc gia không còn tình cảm.
Mộc Thanh Y hít một hơi thật sâu, nói: "Đa tạ chưởng quỹ."
Phùng chưởng quỹ đang muốn nói chuyện, lầu dưới truyền đến một trận tiếng động lớn. Hai người không khỏi nhíu mày, Mộc Thanh Y nói: "Phùng chưởng quỹ, chúng ta đi xuống trước đi."
"Vâng." Phùng chưởng quỹ đáp ứng, nhìn Mộc Thanh Y đứng dậy muốn đi, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu thư vì sao tin tưởng thuộc hạ?" Cố gia đã suy tàn, một mình hắn nắm giữ tất cả tài phú của Cố gia, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ hoài nghi hắn có chiếm của bỏ túi riêng hay không hoặc là dứt khoát ruồng bỏ Cố gia.
Mộc Thanh Y quay đầu lại, thản nhiên cười một tiếng nói: "Nếu như ngay cả Phượng Chương tiên sinh cũng không thể tin, Thanh Y còn có thể tin người nào? Mặc khác Thanh Y cũng tin tưởng mắt nhìn người của Cố tướng quân."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Thế Mưu Thần
Quyển 1 - Chương 42: Nhận chủ, sản nghiệp chân chính
Quyển 1 - Chương 42: Nhận chủ, sản nghiệp chân chính