TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 2: Biến loạn 2

Hiên Viên Lãng vô cùng bình tĩnh, hắn đến gần cây trụ đồng lớn ở bên phải bàn vẽ tranh. Tay ấn lên một hoa văn điêu khắc tầm thường, cơ quan mở ra, bên trong là một thanh huyền kiếm vô cùng cao quý. Cầm lấy huyền kiếm, Hiên Viên Lãng hô một tiếng 5 tên ảnh vệ luôn trung thành với hắn liền xuất hiện, đem Hứa Từ và hắn vây vào giữa theo hình tròn.Hiên Viên Lãng hắn không phải là một Quân Vương tay trói gà không chặt. Hắn là người đã đi ra từ núi thây biển máu, 15 tuổi liền ra chiến trường giết giặc được người đời đặt tên “ Huyết tướng quân “. Muốn lấy mạng của Hiên Viên Lãng hắn không dễ vậy đâu. Cánh cửa Thái Hoà Điện bị đá văng, người tới có hơn 200 người trong đó còn cấm vệ quân. Hiên Viên Lãng giận tái mặt, không ngờ cấm vệ quân lại phản bội hắn. Đám người tách ra nhường đường cho tên đầu lĩnh của thích khách bước vào. Trên tay tên đầu lĩnh cầm chuỷ thủ kề vào cổ một người phụ nữ nhan sắc kiều diễm. Khi nhìn rõ mặt người tới, Hiên Viên Lãng tức giận gầm lên:

“ Là ngươi! Hiên Viên Thừa! Ngày xưa vì nể tình huynh đệ Trẫm đã tha cho ngươi một mạng, mà nay ngươi lại dám phản Trẫm “

Hiên Viên Thừa cười ngạo nghễ:

“ Hahaha...Hiên Viên Lãng ngươi nói chuyện thật buồn cười. Tha thứ? Đáng lý ra ngai vàng này phải là của ta! Ta mới là vua của Hiên Viên quốc! Ngươi nhờ lấy lòng được Băng Nhi, dựa thế Hàn gia mà lên ngôi thôi. Nếu năm xưa Băng Nhi chọn ta thì mọi chuyện đã khác rồi. Nàng ấy không cần chết thảm như vậy. Không có Băng Nhi, không có Hàn gia ta làm sao thua? Làm sao thua? “

“ Ngươi ngồi trên ngôi vua này cũng lâu rồi, giờ là lúc phải xuống thôi. Ta tới để tiễn ngươi một đoạn đường, Đại hoàng huynh “

Cô gái bị chuỷ thủ kề cổ tay chân run rẩy, nước mắt rơi như mưa:

“ Bệ Hạ, cứu thần thiếp...huhu... Bệ Hạ...cứu thần thiếp....huhu “ - Cô ta là Cố An, công chúa của Tây Triều quốc năm đó được gả sang Hiên Viên quốc để hoà thân nhằm kết nối tình bang giao giữ hai nước. Đồng thời cũng là nguyên nhân Hiên Viên Lãng và Hàn Băng Băng trở mặt.

“ Băng Nhi không phải là cái tên ngươi có thể gọi, giết “

Hiên Viên Lãng dẫn đầu xông lên, Hứa Từ cùng 5 tên ảnh vệ nhanh chóng theo sau mong muốn phá vòng vây giúp Hiên Viên Lãng thoát thân. Hiên Viên Lãng lao thẳng về hướng Hiên Viên Thừa, hắn hiểu rõ đạo lý bắt giặc trước phải bắt Vua. Hơn nữa từ nhỏ võ công của Hiên Viên Thừa kém xa hắn, nên hắn có thừa tự tin đảo ngược càn khôn. Không ngờ vừa vận nội lực thì kinh mạch có cảm giác như muốn nứt ra vậy, lồng ngực truyền tới từng trận đau đớn. Đầu hắn bỗng ong ong, choáng váng làm hắn trực tiếp khuỵu một gối xuống mới cố gắng ổn định được thân hình nhưng cơn đau do chân khí hỗn loạn làm hắn phun ra một ngụm máu tươi. Hiên Viên Thừa nhân cơ hội này xuất kiếm chém tới có ý một kiếm lấy đầu hắn. Hiên Viên Lãng nhanh chóng chém ra một kiếm vào chân Hiên Viên Thừa để tạo khoảng cách giữa hai người. Khi Hiên Viên Lãng cố gắng đứng lên thì bỗng Hiên Viên Thừa thuận tay đẩy Cố An vào lồng ngực hắn. Chưa đứng vững gót chân đã bị Cố An dựa sát vào ngực khóc đến hoa lê đáy vũ làm cho Hiên Viên Lãng thấy nữ nhân này thật phiền. Đang muốn đẩy nàng ra thì trên ngực truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu nhìn xuống đã thấy lồng ngực hắn có ghim một thanh chuỷ thủ tinh xảo. Cố An lập tức ngừng khóc, nhanh nhẹn tách ra khỏi người Hiên Viên Lãng mà trở về bên cạnh Hiên Viên Thừa. Ả ôm eo Hiên Viên Thừa, ỏng ẹo nói:

“ Ta đã giúp chàng giết được hắn, vậy chàng thưởng cho ta cái gì đây? “

Hiên Viên Thừa cười tà, bàn tay không an phận vuốt ve kiều đồn của ả, liếm liếm môi trả lời:

“ Dĩ nhiên phải thưởng, ta thưởng cho nàng ngày mai không xuống giường được hahaha “

Cố An mị nhãn như tơ liếc Hiên Viên Thừa, thân hình ả như rắn nước uốn éo dưới bàn tay hắn tỏ vẻ đồng ý. khiến cho Hiên Viên Thừa và một đám thủ hạ của hắn cười vang một cách dâm dãng.

Hiên Viên Lãng nhìn một màn này, dường như hiểu ra điều gì đó. Hắn quên cả cơn đau trước ngực, giọng run run hỏi:

“ Cố An...vậy...con...con của ngươi “

Cố An nhìn hắn một cách khinh thường, trào phúng nói:

“ Hài tử đó đúng là con của ngươi, nhưng không phải do Hoàng Hậu hại chết a. Là ta uống dược để huỷ nó đó hihi. Nếu để Thừa biết ta mang nghiệt chủng của ngươi chàng ấy sẽ không vui đâu nha “

Ả lại nói tiếp:

" Trước sau gì ngươi cũng chết, để ta cho ngươi chết được nhắm mắt vậy. Ngươi có biết vì sao dạo gần đây ngươi không được minh mẫn như trước nữa, lúc nãy vận nội công lại bị phản phệ, chân khí hỗn loạn không? Cũng là ta đó, mỗi ngày ta hạ chút dược vào trà sâm để ngươi mau chết một chút thôi hihi “

Máu từ vết thương lan ra ướt đẫm long bào, ngay miệng vết thương biến thành màu tím đen chứng tỏ trúng độc rất nặng như Hiên Viên Lãng lại không hề có cảm giác. Hắn chỉ thấy hối hận. Hối hận vì sao trước kia không tin tưởng Băng Nhi? Vì sao không nghe lời nàng mà cứ một mực đồng ý hoà thân với Tây Triều quốc? Vì sao tin lời tiện nhân này nói nàng đố kỵ nên hại chết hài tử? Băng Nhi của ta đâu phải người độc ác? Nhưng sao lúc trước ta lại một mực không tin tưởng nàng ấy? Hiên Viên Lãng tự chế giễu mình. Khi sự việc đã rõ ràng, đôi mắt của hắn dần trở nên thanh tĩnh. Chết sao? Hắn không sợ! Chết đi có thể gặp lại người mà hắn yêu nhất thì có gì phải sợ? Nhưng không biết nàng có đang đợi hắn không? Hay nàng trách hắn, giận hắn vì không tin nàng nên đã bỏ đi trước? Hiên Viên Lãng cay đắng nói:

“ Thì ra mọi chuyện là vậy, tất cả mọi chuyện đều do các ngươi sắp đặt. Là Trẫm hồ đồ nên mới sa cơ như ngày hôm nay, muốn giết liền giết. Tuỳ ý, chỉ mong các ngươi tha cho Hứa Từ và năm ảnh vệ của ta một con đường sống. Họ ra ngoài cũng không gây ra được sóng gió gì “

Đám người Hứa Từ đối chiến với hơn 200 người của Hiên Viên Thừa dù là anh dũng phi thường nhưng nhân số quá ít rốt cuộc đã bị bắt lại từ lâu. Nay nghe Hiên Viên Lãng nói vậy tất cả từ đáy lòng đều dâng lên sự chưa xót. Vị Đế Vương bình thường kiêu ngạo, lãnh khốc dù chết cũng không hàng hôm nay lại vì bọn họ cầu xin một ân huệ sau cùng. Người làm chủ nhân như vậy thì kẻ làm thủ hạ sao có thể cô phụ tín nhiệm của người? Hứa Từ bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu ba tiếng thật kêu, khiến trán hắn chảy cả máu nhưng hắn hồn nhiên không để ý, tuy hắn đã 50 tuổi nhưng thanh âm vẫn sang sảng như hồng chung, lớn tiếng nói:

“ Bệ Hạ, đội ơn ân đức của người đối với Hứa Từ. Có câu nói: ăn lộc của vua, chia sẻ với vua. Hứa Từ dù học ít nhưng vẫn hiểu được đạo lý này. Nay quốc gia suy vong, Bệ Hạ lại sắp về với Tiên Tổ. Phận làm nô tài sao có thể để chủ tử đi trước còn mình thì hèn nhát sinh tồn? Thỉnh Bệ Hạ thứ tội, hạ thần đi trước dọn đường chờ đợi Thánh Giá “

Nói xong Hứa Từ liền rút đại đao bên hông của một tên thủ vệ canh giữ bọn họ, tử tự mà chết. Năm tên ảnh vệ thấy vậy cũng liền quỳ xuống, hướng Hiên Viên Lãng dập đầu ba cái, sau đó đều cắn lưỡi tự sát. Hiên Viên Lãng thấy vậy viền mắt đỏ lên, một giọt lệ chảy dài trên khuôn mặt vị Hoàng Đế sa cơ. Hắn nhìn về phía bọn người Hứa Từ, lại nhìn Phượng Nghi cung ở phía xa xa. Thanh âm nhẹ nhàng tràn đầy chân thành:

“ Đời này có những thuộc hạ như các ngươi, Trẫm không cầu gì hơn. Băng Nhi, đợi ta. Ta sắp đến với nàng rồi “

Sau đó hắn lại nhìn đôi cẩu nam nữ Hiên Viên Thừa và Cố An, thanh âm chuyển thành gần như gào rít:

“ Hiên Viên Thừa! Cố An! Dù hôm nay ta có chết cũng không chết trên tay hai người các ngươi. Nếu có kiếp sau, Hiên Viên Lãng ta thề, thù này ta nhất định trả lại gấp ngàn lần!!! “

Dứt lời, hắn rút chuỷ thủ ở ngực ra, xẹt ngang yết hầu. Khí tận, mạng vong!!!!

Đọc truyện chữ Full