TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 5: Hàn gia

Ở Hiên Viên quốc, khi nhắc đến Hàn gia thì mọi người dân đều biết. Đó là gia tộc 3 đời đều làm Tướng, nam nhi Hàn gia đều vì Hiên Viên quốc mà giữ gìn bờ cõi. Đến cuối cùng đa số đều táng mạng sa trường. Luận trung tâm không ai có thể so sánh, luận dũng mãnh cũng không ai bằng. Có thể nói Hàn gia ở kinh thành chính là một dòng dõi hiển hách, vinh quang bậc nhất. Gia chủ hiện nay của Hàn gia là Hàn Mặc, người dân Hiên Viên quốc đều biết đến ông qua các danh tự như “ Uy Vũ tướng quân “, “ Chiến Thần”,... Hàn Mặc năm nay đã ngoài 30 tuổi, gương mặt anh tuấn đầy góc cạnh. Đôi mày kiếm sắc bén cùng ánh mắt hữu thần như có thể nhìn thấu mọi việc. Vì tập võ quanh năm nên thân thể Hàn Mặc rất cường tráng, nước da màu đồng càng làm tôn lên sự khoẻ khoắn. Hàn Mặc là người rất quyết đoán, nghiêm túc và trung thành. Trên người hắn thường tản mát ra một loại khí chất sát phạt mà chỉ những người quanh năm xông pha trận mạc mới có. Khiến cho những người xung quanh đôi lúc bất giác mà run sợ. Nhưng vào lúc này trong đại sảnh Hàn gia, vị tướng quân dũng mãnh như thần của chúng ta đang rất là phiền não a. Hôm qua, nhi nữ bảo bối của hắn đánh Đại hoàng tử ngất xỉu. Tuy Hoàng Thượng đã nói đây chỉ là trẻ con so đấu nên không trách tội nhưng hắn vẫn phải giả vờ bảo đem nữ nhi về chấp hành gia pháp. Nếu không, khi vào triều đám văn thần hủ lậu đó sẽ lại bắt bẻ hắn không biết dạy con a. Hắn nhìn một lượt ba đứa con của mình đang ngồi trên ghế mà thấy đau đầu. Hàn Mặc tổng cộng có 3 người con. Đại nhi tử - Hàn Phong Vũ năm nay 16 tuổi, từ nhỏ đã thích nghiên cứu về thảo dược, y lý. Tuy võ nghệ cao cường nhưng lại không có chí làm quan nối nghiệp hắn. Nhị nhi tử - Hàn Phong Vân năm nay 14 tuổi, là võ đạo kì tài, từ nhỏ đã thông binh thơ, thạo kiếm pháp. Nhưng tính tình quá mức cương liệt, không thích hợp với chốn quan trường đầy mưu mô, hiểm trá. Cuối cùng là nữ nhi bảo bối của hắn - Hàn Băng Băng, năm nay tròn 10 tuổi. Năm Phong Vũ 6 tuổi, Phong Vân 4 tuổi thì thê tử hắn vì sinh Băng Băng mà mất. Thấy con vừa ra đời đã thiếu đi tình thương của mẹ nên hắn càng yêu quí đứa con gái này. Hơn nữa, Băng Băng là nữ nhi duy nhất trong nhà nên mọi người trong Hàn gia đều xem nàng như bảo bối mà nuôi nấng. Chính vì vậy, đã dưỡng thành một cô nương tính tình tuỳ hứng, hung hăng không một xíu nào dính dáng tới 4 chữ “ khuê môn đài cát “ a. Nghĩ tới đây Hàn Mặc thở dài không thôi. Đưa tay cầm lấy tách trà tinh xảo trên bàn, hớp một ngụm, hắn trầm giọng bảo:

“ Băng Nhi, lát nữa khi cha vào triều xong con hãy theo cha vào cung xin lỗi Đại hoàng tử “

Tiểu cô nương vừa bỏ chiếc chiếc bánh hoa quế vào miệng, nghe Hàn Mặc nói xong liền không khách khí trả lời:

“ Hừ, do hắn khinh bạc con trước. Là hắn tự làm tự chịu “

Nàng nhớ hôm qua tỉ thí rất gây cấn. Dù tên kia cũng có chút tài, không hẳn là “ bình hoa “ vô dụng nhưng dù sao nàng cũng xuất thân con nhà võ nên đương nhiên phải giỏi hơn rồi. Nhưng lúc đầu nàng vẫn chỉ đánh ngang tay với hắn, dù sao người ta cũng là con của Hoàng Đế, phải cho chút mặt mũi a. Ai ngờ, tên “ sắc lang “ kia một chưởng đánh lên ngực nàng. Khiến nàng thẹn quá hoá giận mà toàn lực ra tay. Kết quả là đánh hắn ngất xỉu, dù sao nàng cũnng không có lỗi. Nàng còn nhớ rõ Yến Nhi - nha hoàn của nàng từng nói “ Nếu để nam nhân đụng vào ngực sẽ có bảo bảo “ đó a. Vừa nghĩ tới “ bảo bảo “ sắc mặt Hàn Băng Băng liền đỏ lên như quả táo. Thực sự đáng đánh mà, hừ!

Hàn Phong Vũ thấy mặt muội muội bỗng nhiên đỏ bừng thì tưởng nàng bị nghẹn. Liền đẩy chén trà sang, nhắc nhở:

“ Băng Nhi, uống chút trà để không bị nghẹn “

“ Cám ơn đại ca “ - Hàn Băng Băng ngọt ngào nói

Hàn Mặc thấy nhi nữ trả lời như vậy cũng không giận. Ở Hiên Viên quốc, cô nương tròn 14 tuổi đã bắt đầu đính hôn đến 17, 18 tuổi thì xuất giá. Băng Nhi năm nay đã 10 tuổi nên bắt đầu để ý những chuyện này cũng là bình thường. Hắn cố gắng khuyên bảo:

“ Nhưng dù sao đó cũng là Đại hoàng tử a. Nữ nhi tốt của ta, con chỉ cần xin lỗi một tiếng thôi mà. Nói một câu xin lỗi cũng đâu có chết “

“ Cha, cha hết thương con rồi. Có người nào làm cha thấy con gái bị khinh bạc mà còn bắt con mình đến cửa xin lỗi như cha không? huhu “ - Hàn Băng Băng đôi mắt rưng rưng, ủy khuất nói. Tay còn giả vờ đưa lên chậm chậm khoé mắt để che đi nụ cười gian xảo.

Hàn Phong Vân thấy muội muội khóc liền đau lòng không thôi, xoa đầu an ủi:

“ Hảo, muội không muốn xin lỗi thì không xin lỗi, đừng khóc “

Hàn Phong Vũ vừa đưa khăn tay cho muội muội lau nước mắt vừa nói:

“ Cha, Hoàng Thượng đã nói không truy cứu nên chuyện này coi như đã xong. Cha cũng đừng lo lắng “

“... “ - Hàn Mặc không còn gì để nói. Hai đứa con trai này của hắn chính là vậy, chuyện có liên quan đến muội muội đều sẽ bênh vực một cách vô lý.

Hàn Băng Băng thấy cha không nói gì nữa liền biết chuyện này đã có kết quả, thầm cười trộm trong lòng “ Mình thắng a “

Đọc truyện chữ Full