Hàn Mặc có chút bất ngờ khi Đại hoàng tử đích thân dìu mình đứng dậy nhưng vẫn cùng mọi người nhanh chóng tạ ơn. Sau khi an vị chủ khách, Hàn Mặc mới ân cần nói với Hiên Viên Lãng:
“ Chẳng hay thương tích của Đại hoàng tử đã bớt chưa? Hôm qua, nhi nữ của thần lỡ tay làm ngài bị thương. Thần đang định sẽ dẫn nó vào cung tạ tội với ngài. Mong ngài rộng lượng tha thứ “
Hiên Viên Lãng liếc mắt nhìn qua Hàn Băng Băng. Chỉ thấy cô gái nhỏ vừa nghe được lời Hàn Mặc nói liền hơi phồng má, chu chu môi, đôi mắt lộ ra vẻ không phục. Ngó thấy Hiên Viên Lãng đang nhìn mình, Hàn Băng Băng liền không khách khí trừng hắn như đang nói “ Còn nhìn ta cắn chết ngươi “. Tâm hắn cười như nở hoa: thiệt là đáng yêu nha. Nhưng hắn lại không dám nhìn nữa, nhìn nữa khiến mỹ nhân tức giận thì những ngày tháng sau này của hắn sẽ khó sống a. Lúc này, hắn còn phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với nàng nên không thể để lại ấn tượng xấu được. Nhanh chóng dời tầm mắt, hắn trả lời Hàn Mặc:
“ Hàn tướng quân đừng câu nệ. Tỉ thí bị thương là chuyện bình thường “
Hàn Mặc thở phò nhẹ nhõm, rất nhanh lại hỏi:
“ Vậy chẳng hay hôm nay Đại hoàng tử đến đây có việc gì? “
Hiên Viên Lãng từ tốn:
“ Hôm nay ta đến đây là có việc muốn thỉnh cầu. Mong Hàn tướng quân đồng ý “
Hàn Mặc có chút lo lắng, chậm rãi đáp:
“ Đại hoàng tử quá lời rồi, có chuyện gì ngài cứ nói “
Hiên Viên Lãng cười, nhẹ nhàng nói:
“ Năm mới sắp đến, ta muốn chuẩn bị một khúc nhạc dâng lên Phụ Hoàng và Mẫu Hậu. Nhưng tìm mãi không có người hợp ý. Nghe nói nhi nữ của Hàn tướng quân không những võ nghệ cao cường mà còn tinh thông cầm kỹ. Nên ta muốn mời nàng mỗi ngày vào cung cùng ta tập luyện để hợp tấu vào ngày ấy “
Bên này, Hàn Băng Băng vừa uống một hớp trà. Nghe Hiên Viên Lãng nói hết câu nàng liền bị sặc tại chỗ.
“ Sao hắn biết ta biết đánh đàn? Hắn theo dõi ta sao? Muốn ta mỗi ngày vào cung để cùng luyện đàn? Có quỷ mới tin ngươi a! Tưởng ta ngốc sao? Vào cung là địa bàn của ngươi, nếu không có cha đi theo ngươi mượn việc công trả thù riêng thì sao? Ta không đi! “ - Hàn Băng thầm nghĩ trong lòng
Hàn Mặc vô cùng ngạc nhiên. Nếu đi khắp kinh thành hỏi về Đại tiểu thư của Hàn gia thì đều sẽ nhận được cái câu trả lời như “ nữ trung hào kiệt “, “ Lão Đại kinh thành “, “ một lời không hợp là đánh “,...không hề có chút nào dính đến hoạt động tao nhã như đánh đàn! Nhưng chỉ hắn, hai người anh của Hàn Băng Băng và một số tâm phúc trong nhà mới biết Băng Nhi thật sự biết đánh đàn. Không chỉ biết mà tạo nghệ cầm kỹ còn rất cao. Lúc sinh thời, thê tử của Hàn Mặc là một tài nữ nổi danh. Đặc biệt là cầm kỹ của nàng đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực. Cũng nhờ một khúc nhạc mà hai người mới gặp nhau. Nên khi Hàn Băng Băng lớn lên Hàn Mặc liền cho nàng học đàn. Hắn muốn từ hình ảnh của nhi nữ để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình. Dù Băng Nhi luôn hiếu động, ngang ngược nhưng những chuyện liên quan đến mẫu thân lại rất nhu thuận. Nàng biết mẫu thân đánh đàn rất hay liền chuyên tâm học tập. Nhưng nàng rất ít khi đàn, vì vậy chỉ những ai là người thân cận mới biết được.
Hoàng Thượng đã trung niên, vài năm nữa chắc chắn sẽ lựa chọn người sắc phong Thái Tử. Bây giờ, nhiều hoàng tử đã bắt đầu móc nối quan hệ, tạo ra nhân mạch của mình. Hắn biết hiện nay Hàn gia thế lớn, nhiều người nhìn chằm chằm muốn tạo quan hệ để củng cố địa vị. Nhưng Hàn Mặc lại lựa chọn đứng ngoài. Từ trước đến nay hắn luôn tự biết giữ mình, đối xử bình đẳng dù với bất cứ hoàng tử nào. Vì hắn sợ! Hắn sợ Hàn gia vướng vào trận tranh quyền đoạt vị này sẽ không thể thoát ra. Hắn sợ chọn sai Hàn gia sẽ bị vùi vào dòng lịch sử. Hắn sợ những đứa con của mình sẽ vì vậy mà gặp bất hạnh. Hắn hiểu các hoàng tử muốn mượn sức mình đều sẽ nhắm vào Băng Nhi. Nếu Băng Nhi gả cho bất kì vị hoàng tử nào thì người đó chắc chắn sẽ có sự ủng hộ từ hắn. Nên hắn mới giấu việc Băng Nhi tin thông cầm, kỳ, thi, hoạ. Sau đó, hắn còn cho con gái mình học võ, tuỳ ý nó hung dữ, ngang ngược. Để tiếng dữ dồn xa như vậy thì hoàng tộc mới nghi kỵ gia giáo, lễ nghĩa mà không dám cầu hôn. Nhưng hôm nay, Đại hoàng tử lại biết Băng Nhi biết đánh đàn! Điều này làm Hàn Mặc lo lắng ngạc nhiên và lo lắng không thôi. Chỉ sợ kinh thành bắt đầu dậy sóng rồi!
Hàn Phong Vũ cười như không cười. Đôi mắt sắc bén nhìn Hiên Viên Lãng như thể muốn biết ý đồ thật sự của hắn là gì.
Mặt Hàn Phong Vân đã đen như đáy nồi. Hắn siết chặt tay vịn ghế, trong lòng vô cùng tức giận.
“ Ai nào đã báo tin tiểu muội biết đánh đàn cho Đại hoàng tử? Trong Hàn gia có mật thám, đáng chết! “ - Nếu ý nghĩ có thể giết người thì tên nội gian đó đã chết một trăm lần rồi. Hàn Phong Văn quyết định sau khi tiễn khách phải đem Hàn gia tra lại một lần. Nhất định phải tìm ra gia hoả báo tin chết tiệt kia.
Nếu Hiên Viên Lãng biết được lửa giận trong lòng Hàn Phong Vân lúc này hắn sẽ khóc lóc kêu oan không thôi a. Không phải Hàn gia có mật thám mà vì kiếp trước khi hắn và Băng Nhi yêu nhau nàng liền nói cho hắn biết. Lúc đó, hắn lắc đầu không tin. Hắn còn bảo nữ bạo long như nàng mà cũng có thể đánh đàn sao? Không sợ vừa đụng đến là đàn dứt dây à? Sau đó, liền bị đánh cho một trận nhớ đời!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 7: Thỉnh cầu
Chương 7: Thỉnh cầu