Sứ thần Tây Ninh tiến tới cầu thân, Ân đế chỉ nói, chuyện chọn phò mã toàn bộ đều phải xem ý của Tĩnh Hoà Công chúa, bản thân không làm chủ được, tiếp theo sắp xếp sứ thần Tây Ninh tới dịch quán ở tạm, Ân đế liền rất ít hỏi tới.
Một hôm sau giờ ngọ, Ân đế xử lí quốc sự nửa ngày, giờ phút này có chút mệt mỏi, vươn tay xoa cái cổ có chút cứng đờ. Nhìn thời tiết bên ngoài còn khá tốt liền muốn đi dạo Ngự Hoa Viên.
Lưu công công làm thái giám tổng quản hoàng cung, luôn có những sự tình nhọc lòng không xong, Ân đế cũng không muốn làm phiền hắn liền mang Tiểu Thuận tử đi Ngự Hoa Viên. Tiểu Thuận tử là một hài tử vô cùng lanh lợi, bình thường nếu như Lưu công công không rảnh thì sẽ bảo Tiểu Thuận tử thay hắn hầu hạ Ân đế, cũng coi như là âm thầm dìu dắt hắn một phen.
Tiểu Thuận tử đi theo Ân đế vào Ngự Hoa Viên, đi tới một cái đình gần đó, Ân đế cúi đầu một bên xem cá bơi qua bơi lại trong hồ nước lại bỗng nhiên nghe Tiểu Thuận tử hưng phấn nói: “Bệ Hạ, Hoàng hậu và Tiểu Thái tử ở bên kia.”
Ân đế giương mắt lên nhìn thì thấy Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử vòng qua đình, đang đi tới bên này của hắn.
Ân đế cười đi đón, sớm biết Tử Ngọc thích tới Ngự Hoa Viên, hắn nên mỗi ngày tới dạo vài vòng, vừa nhìn thấy Tử Ngọc và hài tử, tâm tình hắn rất tốt, mấy chuyện phiền não gì đều không đặt trong lòng.
Thượng Quan Tử Ngọc đang cúi đầu đùa Tiểu Báo tử, bỗng nhiên cảm thấy một bóng hình trước mắt, y ngẩng đầu thì nhìn thấy Ân đế hai mắt mỉm cười đang nhìn y.
“Bệ Hạ sao sẽ tới nơi này?” Thượng Quan Tử Ngọc có chút kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui mừng, vươn tay hất sợi tóc trước ngực Ân đế ra sau.
“Trẫm là tới giải sầu, nhưng Tử Ngọc nếu thích tới dạo Ngự Hoa Viên, Trẫm về sau cũng sẽ thường tới.” Ân đế cười có thâm ý khác nhìn người ta.
Tiểu Báo tử vốn dĩ mới vừa tỉnh, có chút không có tinh thần, một nắm thịt mum múp nằm trong lòng cha bé, có điều vừa nghe thấy tiếng phụ hoàng bé, nhóc con lập tức có tinh thần, mở đôi mắt to nhìn Ân đế, vươn tay nhỏ với hắn.
Ân đế cười đón lấy nhóc con ôm vào trong lòng, vươn tay véo thịt béo trên tay, trong lòng Ân đế tức khắc tình cha dào dạt.
Cúi đầu hôn vài cái lên má nhóc con, Ân đế một tay ôm nhóc, một tay ôm lấy eo Thượng Quan Tử Ngọc đi về phía trong đình.
Chúng nha hoàn hầu hạ đi theo phía sau đều đồng thời hâm mộ nói: “Một nhà 3 người thật ấm áp, Bệ Hạ đối với Thượng Quan Hoàng hậu và Tiểu Thái tử thật sự ôn nhu nha.”
Ân đế ôm lấy nhóc con, kéo Thượng Quan Tử Ngọc vào đình ngồi xuống, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm người ta, Tiểu Báo tử cũng cả mặt tò mò nhìn hai người.
Thượng Quan Tử Ngọc sờ mặt mình, hoài nghi nói: “Bệ Hạ, trên mặt Tử Ngọc có vật bẩn sao?” Nói xong, lỗ tai có chút phiếm hồng.
Ân đế lắc đầu “Không phải, Trẫm chỉ là cảm thấy Tử Ngọc gần đây gầy đi không ít, trong lòng có chút tự trách, luôn cảm thấy là Trẫm không chăm sóc tốt Tử Ngọc, mỗi ngày chăm sóc nhóc con này, Tử Ngọc có phải hay không rất vất vả?”
“Không có gì vất vả đâu, đây là hài tử của hai chúng ta, chỉ cần chuyện liên quan tới Bệ Hạ, ta không thấy vất vả một chút nào.”
Thượng Quan Tử Ngọc hiếm thấy nói chuyện thẳng thắn bộc trực thành khẩn như thế, Ân đế sững sờ một lúc xong, tức thì mừng rỡ như điên, đây là lời âu yếm êm tai nhất hắn từng nghe, so với những câu thơ từ ca tụng tình yêu mà các thi nhân viết ra còn dễ nghe hơn nhiều.
“Có lời này của Tử Ngọc, Trẫm tuyệt đối có thể sống tới 100 tuổi!” Ân đế nắm lấy tay người ta, cả mặt kích động nói.
Thượng Quan Tử Ngọc buồn cười liếc nhìn hắn, vươn tay đón lấy Tiểu Báo tử, đổi vấn đề nói: “Bệ Hạ, Tư Mã Dạ gần đây có động tĩnh gì không?”
Nhắc tới Tư Mã Dạ, sắc mặt Ân đế cũng nghiêm túc rất nhiều “Trẫm phái mật thám đi hồi báo nói, thương của Tư Mã Dạ đã tốt lên không sai biệt lắm, có điều hắn bây giờ bận ứng phó quân liên minh các quốc gia, nhất thời nửa khắc không thể chú ý tới gì khác.”
“Nói tới Tư Mã Dạ này trái lại quả thực là nhân tài, quân liên minh các quốc gia đều không làm gì được hắn, song phương hiện giờ giằng co không ngừng, chiến sự này nội trong ngắn hạn sợ là không kết thúc được.” Ân đế vươn tay trêu đùa Tiểu Báo tử, Tiểu Báo tử cười rất vui vẻ.
Thượng Quan Tử Ngọc trầm tư một lát, mở miệng nói: “Bốn phía Việt quốc có dãy núi làm lá chắn, lại có dòng sông như lạch trời, địa thế vô cùng có lợi, dễ thủ khó công, quân liên minh các quốc gia người tuy rằng nhiều nhưng lại đã mất tiên cơ. Chiến tranh từ trước tới nay, mấu chốt giành phần thắng phần lớn không ở nhân số mà là ở chiến lược chiến thuật, điểm này Tư Mã Dạ hơn xa Hô Duyên Lỗi.”
“Không nghĩ tới Tử Ngọc cũng có hiểu biết như thế với binh pháp.” Trong lòng Ân đế tự hào đồng thời cũng có chút ghen tuông “Có điều Tử Ngọc không được ở trước mặt Trẫm khen ngợi nam nhân khác, lòng dạ Trẫm không rộng lớn như thế, Trẫm sẽ ghen đấy!”
Thượng Quan Tử Ngọc bật cười, vươn tay nắm lấy tay Ân đế, sau đó lại để tay Tiểu Báo tử giữa tay hai người, tay 3 người chặt chẽ kề với nhau.
“Trong lòng Tử Ngọc, Bệ Hạ tất nhiên là nam nhân ưu tú nhất trên đời này, có là Tư Mã Dạ cũng khó có thể đánh đồng cùng Bệ Hạ.” Thượng Quan Tử Ngọc cười nói.
Ân đế nghe trong lòng mỹ mãn, Tử Ngọc hôm nay thật sự là chuyên chọn câu hắn thích nghe, Ân đế cảm thấy vui mừng không ít, Tử Ngọc so với trước đây tính cách sáng sủa hơn nhiều, người cũng trở nên vui vẻ rất nhiều.
Trong lòng Ân đế hiểu rõ, trải qua những ngày này, Tử Ngọc càng ngày càng có tín nhiệm với mình, bây giờ có Tiểu Báo tử, ràng buộc của hai người họ cũng càng ngày càng sâu. Ân đế lặng lẽ cong khoé miệng, những ngày tháng về sau, hắn sẽ càng thêm sủng ái Tử Ngọc so với trước, bởi vì Tử Ngọc bây giờ không chỉ là người hắn yêu mà còn là cha của con hắn.
Một nhà 3 người ở trong đình chơi đùa một lát, Ân đế nhớ tới còn có một phần văn thư chưa xem liền muốn trở về Ngự Thư Phòng.
Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử đứng dậy tiễn hắn, Ân đế hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ khuôn mặt lớn của hai người, cười nhạt nói: “Tử Ngọc đợi Trẫm về dùng bữa tối, còn có, ngày mai Trẫm không có chuyện gì muốn xuất cung đi dạo, mang theo nhóc con ra ngoài chơi.”
Nói xong, Ân đế liền mang theo Tiểu Thuận tử bước nhẹ nhàng rời đi.
Thượng Quan Tử Ngọc cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng, vừa nãy Bệ Hạ dường như nói ngày mai muốn mang nhóc con cùng nhau xuất cung?
Hôm sau, thời tiết mát mẻ, trời trong nắng ấm, là một ngày tốt ra ngoài giải sầu.
Thượng Quan Tử Ngọc mặc một thân thường phục trắng, ôm Tiểu Báo tử ra cửa cung thì thấy ở cửa một đoàn lớn, Bách Lý Hiên và Liễu Tịch đang đấu võ mồm, Tần Phi Yến cầm quạt tròn ở một bên che miệng cười trộm, Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử nhẹ giọng nói chuyện, thế mà tới Tiêu Phóng Hạc và Cao Thắng cũng tới, một đoàn người toàn mặc thường phục, đứng cùng nhau còn thật sự náo nhiệt.
Lúc này, Ân đế đồng dạng thay đổi một thân thường phục đi tới, Thượng Quan Tử Ngọc kéo lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ Hạ, nhiều người cùng ra ngoài thế này có hay không quá rêu rao?”
Ân đế cười trấn an y “Không có việc gì, Trẫm hôm nay chính là muốn rêu rao khắp nơi.”
Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ nghĩ liền hiểu được, Ân đế ôm lấy nhóc con, vươn tay đội mũ cho nhóc rồi chuẩn bị xuất cung.
Đoàn người từ cửa hông hoàng cung đi ra, đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành nơi nơi chuyển động, mọi người bình thường đều rất bận, hiếm khi có được thời điểm nhàn hạ như hôm nay.
Liễu Tịch giống như tiểu hài tử, tán loạn khắp nơi trên đường phố, từ bên này nhảy nhót sang bên kia, còn một hai phải kéo Bách Lý Hiên đi cùng, Bách Lý Hiên nhíu mày, ý tứ là, muốn điên tự ngươi đi mà điên, đừng có kéo ta xuống nước!
Liễu Tịch thấy một sạp bán đồ chơi nhỏ liền móc ra vài đồng tiền mua một cái trống bỏi, cầm trống bỏi trêu đùa Tiểu Báo tử, Tiểu Báo tử tuy nhỏ nhưng dường như cũng biết đồ vật này chơi rất vui bèn vươn tay tới nắm.
Đừng nhìn Tiểu Báo tử nhỏ, lực tay còn khá lớn, Liễu Tịch nhét trống bỏi vào trong tay nhỏ múp thịt của bé, bé còn thật sự có thể nắm lấy, cao hứng vung trống bỏi lắc qua lắc lại, bộ dạng nhỏ đáng yêu đó khiến người đi đường xung quanh đều không nhịn được liếc nhìn nhiều thêm.
Tiêu Phóng Hạc và Cao Thắng vẫn là lần đầu tiên cải trang du ngoạn với Ân đế, hai người liếc nhìn nhau, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, phải biết là người Ân đế mang theo bên người đều là tâm phúc tri kỷ của hắn nha.
Lại nói, một đoàn người còn thật sự đủ rêu rao, chỉ bề ngoài là đủ để đưa tới sự đánh giá của những người xung quanh, trừ Tần Phi Yến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này, một loạt mỹ nam tử này cộng thêm một vật nhỏ đáng yêu không chịu được. Đoàn mỹ nam loại hình bất đồng, khí chất khác nhau nơi đi đến đều thu hút đông đảo tiếng cô nương, thiếu nữ thét chói tai bình luận đàm phán.
Kinh thành hôm nay thật sự đặc biệt náo nhiệt nha!
Cách đó không xa có vài người giang hồ đang bán nghệ, người vây xem không ít, đoàn người Ân đế cũng tiến lên xem náo nhiệt.
Ân đế ôm lấy Tiểu Báo tử hưng phấn không thôi, vỗ vỗ mông hắn, thấp giọng nói với Bách Lý Hiên bên cạnh: “Thế nào, có phát hiện gì không?”
Bách Lý Hiên hơi hơi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vừa đi trên đường liền có người theo dõi, hơn nữa có hai nhóm người, tựa hồ không phải một đám.”
Ân đế câu môi cười, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, một trong đó chắc chắn là người của Tư Mã Dạ, còn về một nhóm khác, không phải Tây Ninh phái tới thì là các nước phụ thuộc khác.
Nhìn xiếc ảo thuật trong chốc lát, Liễu Tịch móc ra một thỏi bạc thưởng cho người bán nghệ, lúc này đã gần chính ngọ, Ân đế mang mọi người tìm địa phương dùng cơm.
“Tửu lâu lớn nhất, náo nhiệt nhất trong kinh thành là nhà nào?” Ân đế bỗng dưng hỏi mọi người.
Cao Thắng tiến lên trả lời: “Tất nhiên là tửu lâu ‘Nhất Phẩm Hương’. “
Ân đế nhìn về phía Thượng Quan Tử Ngọc, cười nói: “Chúng ta lần đầu tiên gặp hai người bọn họ là ở tửu lâu ‘Nhất Phẩm Hương’ đi.”
Thượng Quan Tử Ngọc cười gật đầu “Đúng vậy, lúc đó ta cảm thấy hai người bọn họ không phải người bình thường, về sau nhất định sẽ có thành tựu, bây giờ xem ra dự cảm của ta không sai.”
Hiện tại bọn họ đang ở trên đường lớn, Tiêu, Cao hai người cũng không dám hô thẳng “vạn tuế”, chỉ có thể chắp tay biểu đạt cảm kích trước kia với Đế Hậu hai người.
Đoàn người tiếp tục rêu rao khắp nơi đi tới tửu lâu “Nhất Phẩm Hương”, tiểu nhị nhận ra Tiêu, Cao hai người bèn muốn tiến lên tiếp đón, Tiêu Phóng Hạc đưa mắt ra hiệu cho hắn, tiểu nhị cũng là người thông minh, biết người ta là không muốn bại lộ thân phận bèn tiếp đón giống như với khách nhân bình thường.
“Chúng ta không cần nhã gian, ngồi ở đại sảnh đi.” Ân đế nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 71
Chương 71