*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng hai năm Hồng Hi thứ hai mươi ba, vào một ngày lập xuân ấm áp, đại lễ phong phi diễn ra, Tô Điềm Noãn chính thức được sách phong Ninh phi, hàm chính tam phẩm.
Cũng trong ngày hôm đó, Đoan tần Lương thị được tấn phong Đoan phi. Đoan tần vốn là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, trước kia vốn xuất thân từ cung nữ, bởi vì sinh hạ được Tam điện hạ nên mới được phong tần, mười mấy năm vẫn chỉ an vị làm một Đoan tần nho nhỏ. Xưa nay vì thân phận mẹ ruột thấp kém, Tam hoàng tử vẫn bị người ta bỏ quên. Bây giờ, Đoan tần được tấn phong, đồng nghĩa với việc Tam hoàng tử cũng chính thức bước vào cuộc chiến tranh ngôi Thái tử.
Tuy nói cùng được phong phi, Tô Điềm Noãn lại đến sau mà được trước, hơn nữa nàng còn là Ninh phi sơ phong, cao quý hơn người được tấn phong từ cấp thấp hơn như Đoan phi, được đi trước vào nhận phong, cũng được ban kim sách [1] trước. Khoác lên mình bộ triều phục lộng lẫy, hai tay nhận lấy kim sách mạ vàng, sau đó quỳ tạ ân, từ đây, Tô Điềm Noãn đã chính thức là người nhà họ Triệu, chết đi cũng sẽ được táng ở Hoàng lăng, bài vị được mang vào Thái miếu, vĩnh viễn không thể thoát khỏi Tử Cấm thành này.
Nàng nâng kim sách lui ra ngoài, đúng lúc gặp Đoan phi bước vào. Nghe nói Tam hoàng tử bằng tuổi của nàng, hẳn Đoan phi cũng không còn trẻ, nhưng bà vẫn rất đẹp, vẻ đẹp nền nã nhẹ nhàng, tựa như hoa lê trắng muốt, mộc mạc mà thanh khiết. Nếu Tô Điềm Noãn là vị ngọt ngào, thì Đoan phi hẳn là vị nhạt, không phải tẻ nhạt, mà là điềm đạm như nước.
Tô Điềm Noãn khẽ cúi đầu, mỉm cười chào bà. Đoan phi cũng mỉm cười đáp lễ. Sau đó, hai người lẳng lặng lướt qua nhau, không nói một lời.
Tô Điềm Noãn thầm nghĩ, nếu trong hậu cung này, ai ai cũng yên tĩnh như Đoan phi, thì hẳn là thiên hạ thái bình, chẳng còn sóng gió gì nữa.
Tối hôm ấy, Hồng Hi đế lại lật thẻ bài thị tẩm nàng. Mấy ngày này, gần như đêm nào bệ hạ cũng nghỉ ở Trường Xuân cung, Tô Điềm Noãn một mình độc sủng đã phá vỡ cái lệ phân đều mưa móc trước kia, cũng không ít vị nương nương xem nàng như gai trong mắt, chỉ là còn e ngại bệ hạ, chưa dám có động tĩnh gì.
Tô Điềm Noãn cũng vừa vì việc này mà bị Thái hậu gọi đến khiển trách. Nàng thầm nghĩ, đêm nay nhất định phải khuyên bệ hạ chiếu cố đến các cung khác. Không phải là nàng rất rộng lượng, chỉ là được hun đúc tư tưởng hiền thê lương mẫu quá nhiều, đến mức nàng cảm thấy muốn chiếm hữu phu quân cho riêng mình chính là sai trái. Huống hồ, nàng cũng không muốn quan hệ giữa Hoàng thượng và Thái hậu càng tệ hơn.
Lại phải kể đến, Thái hậu được Hồng Hi đế tôn xưng là Đích mẫu Hoàng thái hậu, cũng có nghĩa là không phải mẹ ruột của người. Mẫu phi của Hồng Hi đế sớm qua đời, người được ôm đến chỗ của Thái hậu – lúc đó còn là Hoàng hậu nuôi dưỡng. Không phải ruột thịt, tất nhiên cách lòng. Hồng Hi đế tuổi nhỏ đăng cơ, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, lại tham luyến quyền lực, nhất quyết không chịu trao quyền lại cho bệ hạ. Mười lăm tuổi, Hồng Hi đế đoạt chính thành công, tước hết thực quyền của Thái hậu, giam lỏng bà trong Từ Ninh cung, vì sợ mang tiếng không hay, bên ngoài vẫn phải giả vờ mẫu từ tử hiếu. Chính vì vậy, Tô Điềm Noãn không muốn bản thân trở thành cái cớ cho Thái hậu bất hòa với bệ hạ, khiến bệ hạ khó xử.
Trong lúc Tô Điềm Noãn đang suy tư nghĩ ngợi, ngự giá của Hồng Hi đế đã đến ngoài cửa cung. Nàng nghe tiếng hành lễ, vội vàng vui vẻ chạy ra ngoài, gọi một tiếng:
“Bệ hạ!”
Hoàng thượng ban cho nàng đặc quyền không cần quỳ, trong đám người quỳ mọp không dám ngẩng đầu lên, chỉ có nàng chạy đến, giang tay ôm chầm lấy người. Mấy ngày này, Tô Điềm Noãn đã trở nên thân thiết với Hồng Hi đế, không còn cẩn thận dè dặt nữa, mà lộ nguyên hình là một tiểu cô nương bám người như sam, ưa nhõng nhẽo, thích vuốt ve.
Hồng Hi đế cũng không trách nàng, trái lại còn trìu mến xoa xoa đầu nàng, mắng yêu:
“Thật giống trẻ con, không ra dáng nương nương gì cả!”
Tô Điềm Noãn thoáng buông Hồng Hi đế ra, nghĩ đến mấy ngày sau phải chia sẻ bệ hạ với người khác, tất nhiên hôm nay phải tranh thủ bám người cho đủ, liền nhanh chóng ôm lấy cánh tay của người, đầu tựa vào vai người, lẩm bẩm:
“Noãn Nhi ấu trĩ trẻ con, không so được với Đoan phi tỷ tỷ đoan trang điềm đạm.”
Lời vừa nói ra miệng, nàng mới giật mình phát hiện ra lời này có vẻ ghen tuông đố kỵ, không phải điều phi tần nên nói, có chút hối hận.
Hồng Hi đế khẽ cười, nhéo nhéo chóp mũi của nàng, trêu:
“Thật là bị sủng hư rồi, hôm nay còn ăn giấm với Đoan phi sao?”
Tô Điềm Noãn cũng cảm thấy xấu hổ, vùi mặt vào lòng của người, không dám ngẩng đầu lên.
Hồng Hi đế nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, chậm rãi nói:
“Hậu cung như một bàn cờ lớn, trẫm sủng ái ai, sách phong ai cũng đều có mục đích. Chỉ có Noãn Nhi, là ý muốn thật sự của trẫm.”
Tô Điềm Noãn gật gật đầu, nói:
“Noãn Nhi biết sai rồi, sau này Noãn Nhi không như vậy nữa.”
Hồng Hi đế bật cười, lại điểm nhẹ vào mũi nàng, bảo:
“Trẫm chỉ nói để nàng an tâm, nhưng mà… trẫm vẫn thích nhìn dáng vẻ ăn giấm đáng yêu của Noãn Nhi.”
Tô Điềm Noãn sực nhớ đến lời Thái hậu, chợt nghiêm túc nói:
“Bệ hạ, ghen tuông là một trong “Thất xuất chi điều” [2], không phải là hành vi của hiền thê. Thần thiếp… thần thiếp khi nãy chỉ là nhất thời nói đùa, kỳ thực thần thiếp vẫn mong bệ hạ ban đều thánh ân, cân bằng sủng ái.”
Sắc mặt của Hồng Hi đế không hiện vui buồn, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Nàng thật sự muốn như vậy?”
Tô Điềm Noãn tránh đi ánh mắt của người, khẽ gật gật đầu.
Thần sắc Hồng Hi đế có phần lạnh nhạt đi, buông nàng ra, nói:
“Được, tối nay trẫm sẽ di giá sang Dực Khôn cung.”
Dực Khôn cung ở cạnh bên Trường Xuân cung, cùng thuộc Tây lục cung, hiện tại chủ vị Dực Khôn cung là Trang phi - mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử.
Tô Điềm Noãn nghe vậy, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười khuỵu gối nói:
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Hồng Hi đế phất tay áo đi rồi, nàng mới chạy vào giường ôm gối khóc. Xuân Hương nhìn thấy, khẽ thở dài, nói:
“Nương nương thứ tội nô tỳ nhiều lời, nhưng mà, nô tỳ thật không hiểu, bệ hạ đang sủng ái người như vậy, sao người phải nói mấy lời khiến bệ hạ không vui, để kẻ khác được lợi? Đâu có vị nương nương nào ngại thánh sủng quá nhiều, đẩy bệ hạ đi nơi khác chứ?”
Tô Điềm Noãn quệt nước mắt, bảo:
“Ngươi không hiểu, Thái hậu đã nói, một vị Hoàng đế tốt phải cân bằng hậu cung, chuyên sủng một người là không tốt. Bản cung không thể ích kỷ như vậy, đó là không giữ phụ đạo.”
Xuân Hương nói:
“Nô tỳ không hiểu đạo lý nhiều, chỉ biết sống phải theo ý mình mới vui vẻ. Rõ ràng nương nương không muốn bệ hạ đi nơi khác, tại sao còn phải vờ như rất muốn, vậy không phải rất mệt mỏi sao?”
Những lời của Xuân Hương làm Tô Điềm Noãn cảm thấy rối rắm. Từ trước đến nay, không ai dạy nàng phải sống theo ý mình. Là tiểu thư của gia tộc lớn, từ nhỏ, nàng đã không được sống vì chính mình, từ việc học cầm kỳ thi họa, đọc thuộc nữ tắc và phụ đạo, cho đến nhập cung tuyển tú. Tất cả, đều chẳng phải do nàng quyết định. Nhiệm vụ của nàng là phục tùng, ở nhà thì sống vì phụ mẫu, bây giờ thì sống vì bệ hạ, sau này có thêm hài tử, cũng sẽ sống vì con cái. Bản tính của nàng vốn ngây thơ trẻ con, ưa thích được quan tâm chiều chuộng, nhưng phải kiềm chế mình, đôi lúc tỏ ra đoan trang trầm ổn, kỳ thực trong lòng vẫn rất khó chịu.
Tô Điềm Noãn mải nghĩ ngợi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, chợt có một vòng tay quấn lấy thắt lưng của nàng. Tô Điềm Noãn giật mình, đang muốn hét lên, quay người lại, trông thấy là Hồng Hi đế, lập tức kinh hỉ reo lên khe khẽ:
“Bệ hạ?”
Nàng đang vui mừng, lại nhớ ra lời Thái hậu, liền rủ mắt nói:
“Bệ hạ, người không nên trở về như vậy, Trang phi tỷ tỷ sẽ không vui.”
Hồng Hi đế kề sát vào mặt nàng, khẽ hỏi:
“Nàng thật sự mong trẫm đi nơi khác đến vậy sao?”
Tô Điềm Noãn gật gật đầu.
Hồng Hi đế bỗng tức giận, xoay người nàng lại, đột ngột sủng hạnh nàng, ngay cả y phục cũng không cởi ra, chỉ nới lỏng một chút. Tô Điềm Noãn bị đau, khe khẽ nức nở, nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng.
“Có phải nàng không muốn nhận ân sủng của trẫm, cho nên muốn trẫm đi tìm người khác?” Người vừa điên cuồng đòi hỏi càng nhiều hơn trên người nàng, vừa trầm giọng hỏi.
Tô Điềm Noãn không nói được câu nào, chỉ biết lắc lắc đầu.
“Có phải nàng vẫn chưa quên Thành Duệ, cảm thấy trẫm già rồi, muốn trốn tránh trẫm?” Lúc người gằn giọng hỏi câu này, lại một tràng dục vọng mãnh liệt trút xuống thân thể bé nhỏ của Tô Điềm Noãn.
Nàng vẫn chỉ có thể lắc lắc đầu, thì thào nói:
“Không… không phải…”
Đến cuối cùng, sau khi đã thỏa mãn, Hồng Hi đế ôm chặt lấy nàng, dịu giọng hỏi:
“Nàng thật sự muốn trẫm đi sao?”
Tô Điềm Noãn theo phản xạ lắc lắc đầu, rồi lại vội vàng gật gật đầu.
Hồng Hi đế buồn cười xoa xoa đầu nàng, hỏi:
“Rốt cuộc là muốn hay không muốn?”
Tô Điềm Noãn bỗng nhiên bật khóc, ôm lấy Hồng Hi đế, nghẹn ngào nói:
“Noãn Nhi không muốn… không muốn bệ hạ đi nơi khác. Rõ ràng biết đó là ghen tuông, là phạm vào “thất xuất”, không phải hành vi của nữ nhi danh môn, nhưng mà Noãn Nhi vẫn không muốn chia sẻ bệ hạ với người khác. Đó là Noãn Nhi không tốt…”
Hồng Hi đế nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dỗ dành nói:
“Thái hậu không phải mẹ ruột của trẫm, nàng không cần sợ bà ấy. Trẫm cũng đã lớn tuổi, chỉ muốn dành khoảng thời gian còn lại ở bên người trẫm thích, hà tất phải miễn cưỡng mình lãng phí thời gian với những nữ nhân khác? Trẫm thích nàng ghen tuông, trẫm muốn nàng thành thật với trẫm, không phải như các nữ nhân khác trong hậu cung, quanh năm suốt tháng luôn đóng kịch diễn tuồng. Noãn Nhi hiểu không?”
Tô Điềm Noãn ngẩng đầu lên nhìn người, xác định bệ hạ không đùa với nàng, mới run run gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Noãn Nhi hiểu rồi.”
Hồng Hi đế khẽ bảo:
“Sáng mai nàng còn phải hồi môn thăm phụ mẫu, ngủ sớm đi.”
Tô Điềm Noãn ngoan ngoãn chui vào lòng người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hồng Hi đế mỉm cười nhẹ xoa gò má mềm mại của nàng. Càng lớn tuổi, người ta càng khó ngủ. Có những đêm, người cứ như vậy, lẳng lặng ngắm nhìn nàng ngủ, cả đêm không chợp mắt.
Tối hôm ấy, ở Dực Khôn cung kề bên, lại có thêm mấy vật bằng gốm bị đập nát.
--- -----
*Chú thích:
[1] Kim sách: là một loại thư tịch cổ, dùng trong các nghi lễ trọng đại như lễ đăng cơ của hoàng đế, kính dâng huy hiệu hoàng đế, hoàng hậu các đời trước; kính dâng tôn hiệu hoàng thái hậu; sách phong hoàng tử, các công trong hoàng thân; sách phong các bậc trong cung (hoàng quý phi thì làm sách bằng vàng, sáu ngôi phi khác thì làm sách bằng bạc mạ vàng, (cung) tần trở xuống thì làm sách bằng bạc).
[2] Thất xuất chi điều: Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có:
1) Không sinh được con;
2) Ghen tuông;
3) Ác tật;
4) Dâm đãng;
5) Bất kính với cha mẹ, ông bà;
6) Bất hòa trong gia đình;
7) Trộm cắp.
--- -----
@Tác giả: Tối qua cố gắng thức mà buồn ngủ quá nên không viết nổi hết chương, xin lỗi các bạn.:<
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Sủng Phi
Chương 9: Thất xuất
Chương 9: Thất xuất