Thời gian như nước chảy trôi vụt qua kẽ tay, thoáng chốc mà Tô Điềm Noãn đã bị giam ở Càn Thanh cung gần một năm. Suốt một năm không thấy mặt trời, suốt một năm sống dưới tên họ của người khác, suốt một năm không được gặp gỡ bất kỳ ai ngoài bệ hạ và những cung nhân bị câm kia, Tô Điềm Noãn tưởng chừng như mình sẽ hóa điên. Nhưng đáng tiếc, nàng vẫn tỉnh táo, vẫn cảm thấy nhục nhã mỗi khi bị Hồng Hi đế cưỡng ép sủng hạnh, vẫn nhớ phụ mẫu da diết mỗi độ trời ngả bóng về chiều, chim mỏi từng đàn bay về tổ.
Có lẽ tình hình hậu cung đã ổn định, lại thấy gần đây Tô Điềm Noãn trở nên ngoan ngoãn phục tùng hơn trước, Hồng Hi đế cho phép nàng nửa tháng một lần được ra hoa viên đi dạo cho khuây khỏa.
Hôm đó, khi nàng đang thơ thẩn ngắm hoa, bất chợt có một bóng người lao tới, nhanh như chớp ôm nàng lùi ra sau mấy bước. Ánh kiếm sáng loáng lóe lên, chỉ thấy một con rắn lớn bị cắt làm đôi rơi xuống đất, cung nhân phía sau đều hoảng sợ xanh mặt.
Tô Điềm Noãn cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên người vừa cứu nàng kia. Đó là một thiếu niên độ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, căn cứ vào trang phục trên người thì hẳn y chính là thị vệ trong cung. Nàng nhìn y, mỉm cười nói:
“Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
Nếu nàng có chuyện gì, chưa biết chừng Hồng Hi đế sẽ trút giận lên Tô gia. Nàng thật sự cảm kích thị vệ này, cho nên cũng không xưng “bản cung” với y.
Thiếu niên thấy nụ cười của nàng, chợt đỏ mặt, vội huơ huơ tay, ý bảo không dám nhận lời cảm ơn.
Tô Điềm Noãn thấy dáng vẻ ngây ngô của y rất đáng yêu, bèn bảo đại cung nữ Nguyệt Nhi bên cạnh mình lấy ra vàng bạc, ban thưởng cho y.
Chuyện tưởng chừng chỉ có vậy, nào ngờ duyên phận quả nhiên là thứ rất kỳ diệu, nửa tháng sau, Tô Điềm Noãn lại ra hoa viên dạo chơi, sơ ý làm rơi khăn tay, có một thị vệ nhặt lên cho nàng. Tô Điềm Noãn nhìn lại, ngạc nhiên thốt lên:
“Là ngươi sao?”
Hóa ra y chính là thị vệ đã cứu nàng ngày trước.
Thị vệ kia ngẩng đầu, trông thấy nàng cũng rất kinh hỉ, mặt thoáng chốc ửng đỏ, chân tay luống cuống không biết làm sao.
Tô Điềm Noãn nhìn dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của y, không kiềm được bật cười thành tiếng. Tất cả cung nhân ở sau đều lấy làm kinh ngạc. Phải biết, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy nương nương cười.
Tối hôm ấy, Tô Điềm Noãn đến hầu hạ Hồng Hi đế. Như thường lệ, người vẫn ôm nàng vào lòng, hỏi:
“Hôm nay Noãn Nhi đã làm gì?”
Tô Điềm Noãn đáp:
“Thần thiếp thức dậy, chải đầu rửa mặt, ra hoa viên dạo một lúc, sau đó trở về làm điểm tâm cho bệ hạ.”
Hồng Hi đế cầm lên ngự bút, vừa phê tấu chương, vừa hỏi:
“Có gặp ai không? Nói những gì?”
Tô Điềm Noãn hơi chột dạ, linh cảm cho nàng biết không nên kể chuyện tiểu thị vệ kia cho bệ hạ nghe, liền cúi đầu nói:
“Thần thiếp không gặp ai cả.”
Hồng Hi đế thoáng dừng bút, nhàn nhạt hỏi:
“Thật sao?”
Tô Điềm Noãn gật gật đầu.
Hồng Hi đế gác bút lên giá, thong thả nhấp một ngụm trà, ra lệnh:
“Mang vào đây đi.”
Lập tức, hai thái giám từ ngoài tiến vào, khiêng trên vai một cái cáng.
Tô Điềm Noãn trông thấy người trên cáng, giật mình đánh rơi thỏi mực xuống nghiên ngọc.
Hồng Hi đế khẽ cười, hỏi:
“Thế nào, gặp lại nhau khiến ái phi vui mừng kích động đến vậy sao? Tiểu tử này quả là trẻ tuổi anh tuấn lắm, đáng tiếc, hiện tại đã trở thành một hoạn quan…”
Tô Điềm Noãn bàng hoàng nhìn người, không thể tin được, run run hỏi:
“Hắn từng có ân cứu thần thiếp, tại sao bệ hạ lại làm thế với hắn? Cả nhà hắn chỉ có một mình hắn nối dõi tông đường, sao bệ hạ có thể… có thể…”
Thần sắc của Hồng Hi đế lạnh đi, đưa tay kéo nàng vào lòng, trầm giọng nói:
“Chỉ gặp mặt hai lần, liền biết rõ gia cảnh của hắn đến thế, nếu trẫm không làm như vậy, lẽ nào để cho hai người tự do mắt đi mày lại, cười đùa trao tình?”
“Thần thiếp cùng thị vệ này quang minh chính đại, rõ ràng không có những chuyện mờ ám như bệ hạ nói! Bệ hạ vốn dĩ không tin tưởng thần thiếp, luôn hoài nghi thần thiếp, thần thiếp cũng không dám oán trách. Nhưng mà tại sao lại liên lụy đến kẻ vô tội, hơn nữa còn là ân nhân của thần thiếp?” Tô Điềm Noãn bị xiết chặt đến thấy đau, lần đầu tiên dám giãy giụa tránh khỏi vòng tay của người, nghẹn ngào đem tất thảy ấm ức nói ra.
Nàng có thể nhẫn nhịn cam chịu mọi thứ, nhưng lại không thể chịu được việc bị nghi ngờ. Trước đây, Đại hoàng tử nghi kỵ nàng, khiến nàng từ chỗ yêu thương hắn hết mực, trở nên lạnh lòng tuyệt vọng. Bây giờ, Hồng Hi đế lại càng đáng sợ hơn, thời thời khắc khắc luôn hoài nghi nàng có tư tình với kẻ khác, không chỉ riêng Đại hoàng tử, mà bất kể nam nhân nào trẻ tuổi anh tuấn đều có thể trở thành đối tượng khiến người nghi ngờ. Tô Điềm Noãn thường xuyên phải gánh chịu những trận ghen tuông vô cớ của người, vì Tô gia, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng mà, lần này nàng thật sự không thể im lặng nữa, nghĩ đến chỉ vì một nụ cười của mình mà hại người nọ thê thảm như vậy, cả đời này, nàng cũng không được yên lòng.
Sắc mặt của Hồng Hi đế càng lạnh lẽo, những thái giám quỳ bên dưới đều run sợ không dám ngẩng đầu lên. Người khoát tay, bảo:
“Các ngươi lui ra đi, để hắn ở lại.”
Tô Điềm Noãn hơi sợ hãi trong lòng. Nàng ở bên cạnh bệ hạ đã lâu, cũng hiểu người nhất định không tha cho nàng. Nàng không sợ chết, chỉ sợ không được chết, mà là sống không bằng chết.
Hồng Hi đế nhìn dáng vẻ lo sợ của nàng, chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói:
“Thế nào, biết sợ rồi sao? Trẫm quả là đã sủng nàng quá mức, để cho nàng dám vì một nô tài mà chống đối trẫm.”
Tô Điềm Noãn hoảng sợ lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi, cho đến khi đụng phải kệ sách. Giờ phút này, nàng không còn đường lui nữa, phảng phất con thỏ nhỏ bị dồn đến chân tường, mắt ngân ngấn nước, run run sợ hãi.
Hồng Hi đế bước hai bước đã tới sát bên nàng, nhấc bổng nàng lên, ôm nàng vào tẩm thất.
Ở Ngự Thư phòng có một gian phía trong để Hoàng thượng nghỉ ngơi, chỉ cách gian ngoài một tấm rèm mỏng, tiểu thị vệ ở ngoài có thể lờ mờ trông thấy cảnh tượng bên trong. Hồng Hi đế đặt nàng xuống long sàng, không cởi ra xiêm y, trực tiếp tiến vào, đem tất thảy ghen tuông tức giận hóa thành ngọn lửa dục vọng.
Đây là lần thứ hai Tô Điềm Noãn cảm thấy khuất nhục như vậy. Lần đầu tiên, bệ hạ ép buộc nàng kêu to thành tiếng để Đại hoàng tử nghe thấy. Lần này, người thậm chí còn lâm hạnh nàng trước mặt kẻ khác. Đối với một nữ nhi gia giáo như Tô Điềm Noãn, đây thực sự là một khổ hình còn đau đớn hơn cái chết.
Tiểu thị vệ vừa bị tịnh thân không bao lâu, vô cùng đau đớn, hiện tại còn phải tận mắt chứng kiến nữ nhân mình thầm ái mộ bị Hoàng thượng thị tẩm, trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ đành cúi mọp đầu, cố gắng không nhìn những gì diễn ra phía sau tấm rèm the kia.
Y biết, đó là cách duy nhất giúp nàng giữ lại một chút tự tôn ít đến đáng thương.
Trời gần sáng, ánh đèn ở Ngự Thư phòng mới tắt. Sau khi đã thỏa mãn trên người của tiểu sủng phi, Hồng Hi đế lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng. Người vòng tay ôm chặt lấy nàng, phảng phất như bảo bối, chỉ sợ vừa lơi lỏng tức khắc sẽ bị kẻ khác cướp đi. Chỉ đến khi chắc chắn đã ôm nàng thật chặt, người mới an tâm chợp mắt một lúc, chờ đợi tới giờ thiết triều.
Kỳ thực, đố kỵ, thường bắt nguồn từ tự ti, bất an.
Mà bậc cửu ngũ chí tôn, cũng có lúc cảm thấy tự ti, cảm thấy bất an, chẳng khác gì người thường.
………..
Sau hôm ấy, Càn Thanh cung có thêm một tiểu thái giám. Tiểu thái giám này chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là mỗi đêm đứng gác ở bên ngoài tẩm thất của vạn tuế gia.
Cũng từ đấy, Tô Điềm Noãn không được rời khỏi Càn Thanh cung nửa bước, ngay cả ân huệ đi dạo hoa viên nửa tháng một lần cũng không còn.
Ngày tháng nặng nề trôi qua, đến năm Hồng Hi thứ hai mươi bảy, trong cung truyền ra tin tức, Ninh phi nương nương có hỉ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Sủng Phi
Chương 12: Tiền kiếp (6)
Chương 12: Tiền kiếp (6)