Lúc tỉnh dậy đã là canh năm sáng hôm sau, ta chỉ biết bên ngoài vẫn là một rừng lá xanh cây cao chen cây thấp, hoàn toàn không biết chúng ta đã đi được bao nhiêu phần chặng đường. Trong lòng lúc nào cũng chỉ lo lắng sẽ trễ thời gian, đến lúc hỏi Hoán Vũ mới biết, thật ra đoàn còn đi nhanh hơn dự kiến, chỉ khoảng một canh giờ nữa là có thể đến dưới chân núi Chúc Đan rồi. Nghe được như vậy ta cũng mừng, sớm được khắc nào hay khắc ấy.
Sáng sớm, Sát Long ra ngoài nhận thư từ kinh thành chỗ Tu Hoa gửi tới. Ta mở lõi tre, lấy phong thư được cuộn cẩn thận bên trong ra. Sau khi xé phong rồi mở ra đọc, kết quả, nội dung trong thư khiến ta cau chặt mày, một chút tâm tình vui vẻ vừa rồi bị đánh bay hoàn toàn.
Trong thư viết, bệnh tình Hoàng thượng trở nặng, công việc triều chính giao lại cho các đại thần xử lý. Thế nhưng trong đám đại thần đó đã có non nửa là người của Hoàng hậu, Thừa tướng bị phạt trong phủ vẫn chưa mãn hạn, Dương gia vốn dĩ không có thực quyền lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Có thể nói, tình hình chính sự lúc này đã bị Hoàng hậu thâu tóm.
Nói như vậy, lẽ nào người bỏ thuốc Hoàng thượng không phải Mộ Trường Vũ mà là Hoàng hậu nương nương? Nhưng tại sao ta vẫn cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Hoàng hậu nương nương đã nắm quyền điều khiển triều chính... nắm quyền điều khiển triều chính...
Một tia sáng khẽ vụt qua trong đầu, ta nheo mắt lại, tay nắm chặt thành quyền.
Chính là như vậy. Rốt cục ta cũng đã hiểu chuyện này có vấn đề ở đâu rồi.
"Sát Long, giúp ta chuẩn bị nghiên bút, để ta hồi âm lại một bức thư cho Tu Hoa."
"Vâng" Sát Long cúi người đáp rồi quay vào góc xe tìm đến chỗ hành lý, nàng lấy ra một bộ nghiên mực, bút lông và một cuộn giấy tuyên đặt lên bàn.
"Được rồi, để ta trải giấy, ngươi mài mực đi."
Sát Long gật đầu: "Vâng."
Ta cầm cuộn giấy tuyên lên, dùng tay tháo dây buộc ở ngoài, tách lấy một tờ trải lên bàn. Sát Long dùng nước thấm ướt nghiên, bắt đầu mài mực. Ta vuốt qua đầu bút lông một lần, lấy mực, hạ bút viết.
Nội dung trong thư ngắn gọn đi thẳng vào trọng tâm, xong xuôi ta đọc lại một lượt, thấy đã vừa ý mới gấp lại, dán phong, cuộn cẩn thận cho vào trong lõi tre.
Sát Long nhận lấy lõi tre rồi dời đi. Ta ngồi trong kiệu cân nhắc xem xét một chút tình hình xung quanh, nhân tiện lấy một viên thuốc giảm đau uống vào, như vậy mới có thể giữ vết thương sau lưng bớt gây rối được một thời gian.
Chuyện lần này, nếu ta đoán không nhầm, xem ra biến động đến đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, tiếp theo... sợ là sẽ còn nhiều phong ba bão táp hơn nữa. Chỉ hy vọng phụ thân và Dương gia trước sóng gió vẫn có thể giữ thân an toàn, bọn họ đều là người nhà của ta, giờ tình hình kinh thành diễn biến như vậy cũng không tránh khỏi khiến ta có phần lo lắng bồn chồn.
Còn Trường Nguyên, chuyện ở Nguyệt Thành cũng không biết đã thế nào rồi...
Nghĩ đến đây khiến lòng ta nóng như lửa đốt, sốt ruột đến mức cứ chốc chốc lại vén rèm xe lên xem đã đi đến đâu rồi.
Chỉ là không biết tại sao càng đi càng lạnh, ta chợt nghĩ có phải mình gặp ảo giác rồi không, hiện tại vẫn đang là giữa mùa hè cơ mà, sao lại có thể chuyển biến thành lạnh như mùa đông như vậy được.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không chống lại được cảm giác của bản thân, đi tới chỗ hành lý lấy một chiếc áo khoác tránh sương mặc vào, tuy không phải áo choàng lông cho mùa đông nhưng vậy là cũng đủ khá khẩm rồi.
Lúc này thì Sát Long ra ngoài cũng về tới, nàng nhìn ta đang mặc áo khoác, nói: "Vương phi, chúng ta đang đi vào địa phận chân núi Chúc Đan nên không khí trở lạnh, vương phi hãy cẩn trọng sức khỏe."
À, hóa ra là vậy, nghe Hách Liên Diệp nói đỉnh Chúc Đan quanh năm tuyết phủ, vậy địa phận chân núi lạnh một chút cũng không có gì là lạ.
"Sát long, ngươi cũng mặc áo khoách vào đi." Nhìn Sát Long vẫn mặc một lớp áo hè mỏng manh, ta lên tiếng.
Nàng chỉ đi đến chỗ ghế ngồi xuống, lắc đầu đáp: "Thuộc hạ không sao, tạ vương phi quan tâm."
"Ừ, dù sao thì cũng giữ gìn thân thể một chút." Ta cũng biết nàng không giống người bình thường chúng ta, vậy nên không có ý ép buộc.
"Dạ."
Đi thêm một đoạn nữa, không khí càng lúc càng lạnh hơn, lúc vén rèm lên đã có thể nhìn thấy những dãy núi trùng điệp nằm san sát nhau gần trong gang tấc, màu trời xanh ngắt, tầm nhìn thoáng đãng hoàn toàn không bị chia cắt bởi những tán cây rậm rạp.
Cả hành trình đi một ngày một đêm ngắn ngủi không gặp bất cứ đe dọa nào, xem ra kế hoạch che mắt của ta tạm thời đã thành công. Vừa nghĩ, ta vừa đứng lên đi ra ngoài. Sát Long nhìn thấy cũng muốn theo sau, nhưng ta ngăn cản, nói nàng cứ ở bên trong, ta chỉ nói với tiên sinh vài câu rồi sẽ vào ngay.
Mở cửa xe ra liền có thể gặp Hách Liên Diệp cùng Hoán Vũ đang ngồi ngay bên ngoài. Hoán Vũ trông thấy ta, cúi đầu chào một tiếng, ta cười cười đáp lại. Hách Liên Diệp khoanh tay trước ngực: "Thanh Vũ cô nương."
"Hách Liên tiên sinh." Ta đáp lời, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Sắp đến nơi rồi?"
Hách Liên Diệp rũ làn mi trắng tuyết đưa tầm mắt về dãy núi non trùng điệp, giọng nói cất lên nghe như có mùi vị xa xăm lạ lùng: "Sắp đến rồi, ngay trước mặt thôi."
Ta gật đầu. Hắn lại nói: "Núi Chúc Đan là một vách núi dốc đứng, không có đường đi lên, ta chỉ biết một thông đạo của người Thiên Dực Môn. Nhưng muốn mở thông đạo đó cần phá giải một thế cờ. Cô nương đừng nói ta, cái gì ta cũng có thể làm, nhưng chơi cờ lại là tệ trong các loại tệ."
Ta bật cười, không ngờ người như Hách Liên Diệp lại có lúc nói những câu thế này. Nói đến cờ, ta cũng có biết, nhưng để nói là chuyên sâu thì lại chưa tới. Bảo ta phá giải thế cờ để mở cửa mật đạo e rằng không được khả quan cho lắm.
"Nói như Tiên sinh, ta cũng chẳng có chút tự tin nào."
Hách Liên Diệp nhún vai: "Cũng phải xem thế nào đã, ta cảm nhận được cô nương sẽ mở ra cửa thông đạo đó."
Ta nheo mắt nghi hoặc, không chắc chắn hỏi lại: "Tiên sinh nói... ta?"
Hắn dùng ngón tay gõ lên trán mấy cái, đôi mày chau lại với nhau: "Trực giác... trực giác."
Trực giác... trực giác của tiên sinh có... đáng tin không?
Xe ngựa đi qua đoạn đường đá lởm chởm lại xóc lên mấy đợt như muốn đổ lật đến nơi, ta thấy ngồi ngoài này với bản lĩnh vớ vẩn của mình sớm muộn cũng bị rơi ra khỏi xe nên không ở lại nữa mà quay vào trong.
Ta suy nghĩ điều Hách Liên Diệp nói, thế cờ... phá giả thế cờ?
Một đợt gió mạnh theo cửa sổ xe tràn vào ngắt ngang dòng tư tưởng mang theo cái giá lạnh mùa đông cắt da cắt thịt, ta khẽ rùng mình, một tay kéo lại áo choàng đi đến đóng cửa chỗ đó lại. Xem ra đường đi rất xấu, xe ngựa vẫn cứ chòng chành không yên, ta ngồi bên trong mà cảm giác lục phủ ngũ tạng cứ lộn nhào hết cả lên, đầu váng mắt hoa, thậm chí trong bụng còn dồn lên một đợt khí tức... ta thực cảm thấy có chút... buồn nôn.
"Vương phi, vương phi không ổn sao?" Sát Long quan sát thấy sắc mặt ta không tốt, đi tới bên hỏi. Ta cũng chỉ vừa cố nuốt xuống mấy thứ lạo nhạo trong bụng, vừa lắc đầu nói: "Ta không sao."
Cũng may đến đúng lúc ta chuẩn bị muốn nôn ra thì xe đi tới đoạn đường phẳng, cỗ xe trở lại bình thường. Ta thở phào một hơi, thật may mắn.
Ta bắt đầu vận động đầu óc nhớ lại tất cả những gì về cờ mà mình học được trong sách ở Tướng phủ, cách thế, các nước, các hướng đi...
Cũng không biết là bao lâu sau, xe ngựa dừng lại, Hoán Vũ mở cửa thò đầu vào nói: "Chúng ta đến nơi rồi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?
Chương 60: Lá thư từ kinh thành
Chương 60: Lá thư từ kinh thành