Ngay lúc Vân Khanh sắp đến tịnh phòng, lại nghe thấy một bên truyền đến tiếng bước chân nam tử vội vàng, trong rừng cây phía sau một tiếng hô thật lớn: "Nghịch tử, con đứng lại đó cho ta!"
Âm thanh thình lình xuất hiện, khiến Vân Khanh sợ tới mức run lên, lại chợt nghĩ âm thanh này dường như có chút quen tai, giống như là giọng của An Tri phủ, vội vàng kéo góc váy, trốn vào một đình nhỏ hóng mát hình tứ giác bên cạnh, nín hơi ép khí đợi âm thanh đi qua.
Có thể tưởng tượng được tiếng bước chân vội vàng kia liền đứng bất động ở phía trước, Vân Khanh đành chấp nhận mà đợi.
"An Sơ Dương, hôm nay lão thái quân mời thế tử Cẩn Vương, công tử của Vĩnh Nghị Hầu đến phủ làm khách, ngay cả tiệc rượu ngươi cũng không dự, thật quá to gan!" An Tri phủ trợn mắt khiển trách.
Lại thấy An Sơ Dương cả người mặc quần áo đen một chút cũng không để ý, khẽ nâng mí mắt nhìn An Tri phủ nổi giận trước mặt, cất giọng lạnh lẽo nói: "Bọn họ đến phủ, liên quan gì đến con?"
Chết...... Nàng không nghĩ là mình lại lỡ nghe thấy chuyện nhà của người ta, hiện tại loại hành vi này, vẫn chớ nên để người ta phát hiện, nếu không sẽ nghĩ nàng cố ý ngồi ở góc tường nghe lén, có thể sẽ mắc lỗi to.
Chỉ nghe một loạt tiếng hít thở hồng hộc, đại khái là An Tri phủ tức giận nửa ngày không nói được, một lát sau, dường như tức giận ổn định một chút, mới nói: "Con nay cũng đã mười lăm tuổi, còn không chịu kết giao vài con cháu quyền quý, về sau trên con đường làm quan cũng có chút trợ giúp......"
Ông ta còn chưa nói xong, An Sơ Dương lạnh như băng liền lên tiếng ngắt lời: "Chuyện của con, cũng không nhọc ngài phải quan tâm." Những lời này thể hiện thái độ xa cách, dường như An Tri phủ chỉ là người hời hợt quen biết, thích chõ mõm vào việc người khác, mà hắn không chút nào cảm kích, nếu Vân Khanh không biết hai người bọn họ là cha con, chỉ sợ có thế nào thì cũng không nghĩ ra quan hệ của hai người.
"Con là con ta, chuyện của con ta không quan tâm thì ai quan tâm, phu tử nói thành tích của con đã sớm có thể tham gia thi hương, con lại cố tình không đi, ta nói nếu con không thích đi thi khoa cử gia nhập con đường sĩ tử thì cũng thôi đi, kết giao nhiều với quyền quý, đến lúc đó người cha này sẽ đi lại sắp xếp cho con một chức quan cũng được, thế mà con lại cố tình không đi, khi không để lãng phí cơ hội này, con là muốn tức chết ta sao?"
Quan tâm của ông như thế, đổi lấy An Sơ Dương càng thêm không nể mặt mà nói: "Nay người quan tâm cho ai xem, nếu là thật sự quan tâm, năm đó sẽ không làm ra chuyện như vậy, bây giờ người lại làm ra bộ dạng cha hiền, là muốn đổi lấy cái thanh danh tốt hay sao?"
Chỉ nghe giọng nói, Vân Khanh đã cảm thấy bên trong chất chứa một dòng sông băng, cho dù không nhìn thấy biểu cảm của An Sơ Dương, Vân Khanh cũng có thể tưởng tượng khi hai cánh môi nhợt nhạt của hắn phun ra những lời này lạnh lùng đến mức nào.
Bất quá đây là lần đầu tiên nàng nghe An Sơ Dương nói nhiều lời như thế, phải nói rằng, An Sơ Dương là người luôn kiệm lời, có thể bớt được mấy lời liền bớt hẳn.
"Ta biết mà...... biết là con...... nhiều năm như vậy mà vẫn thế......" An Tri phủ lập tức bị câu nói kia khiến cho tức giận ôm ngực, giơ cánh tay lên, ngón tay không ngừng run rẩy chỉ về phía An Sơ Dương, mày nhíu chặt lại, hai chòm râu mép như hai dấu phẩy trên môi không ngừng run run theo môi ông, như là muốn hôn mê bất tỉnh.
Vân Khanh không có lòng dạ mà suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đã dời đến bụng dưới nặng nề, đành phải cong thắt lưng tính vụng trộm quay về con đường lúc nãy, nàng sẽ không phải nghe tiếp chuyện bí mật trong phủ này nữa.
Vừa định xoay người, vừa vặn giẫm phải một quả cây rơi từ trên cây xuống, phát ra một tiếng rộp, hai tròng mắt sâu đen của An Sơ Dương chợt tối sầm, rống to về phía này: "Là ai?"
Động tác xoay người của Vân Khanh dừng lại, nghĩ rằng rốt cuộc đã bị người phát hiện, không giấu được, theo bản năng muốn chạy về phía trước, đột nhiên lại bị một bàn tay nắm lấy bên hông, thân mình bị cắp đi nhảy lên lầu cao phía trên, mà nàng liền bị người đó gắt gao ép vào bên người.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, ánh vào mi mắt là một cái mặt nạ màu bạc vẽ hoa văn, sau mặt nạ là một đôi mắt lạnh như dòng sông băng chăm chú nhìn nàng.
Hắn là đạo tặc gặp trong rừng trúc? Tại sao lại gặp hắn ở trong này?
Vân Khanh lập tức tỉnh táo lại muốn lùi về sau một bước, lại bị cánh tay mạnh mẽ có lực gắt gao giữ chặt.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy thời gian dường như ngừng lại, nàng cùng hắn ép đến gần như vậy, mặt nàng như là sắp ép vào trong ngực của hắn, thậm chí da thịt có thể cảm giác được hơi thở ấm áp hắn phát ra, ôm ấp này lộ rõ ở cánh tay dùng một loại tư thế cực kỳ chắc chắn đặt trên lưng nàng chặt chẽ ôm lấy nàng, thậm chí nàng có một loại ảo giác, tựa như bọn họ là người yêu cùng rúc vào nhau, thân mật như thế.
Nàng chỉ cảm thấy tim tăng tốc đập thình thịch trong lồng ngực, không bị khống chế mà toát ra, loại cảm giác bối rối này khiến nàng nhịn không được muốn lùi về phía sau, muốn mở miệng chối từ, lại bị một ngón tay thon dài xinh đẹp đặt trên môi nàng.
Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đặt ở trên môi, rõ ràng không dùng sức, lại khiến nàng nói không ra lời, chỉ cảm thấy từ môi truyền đến một chút cảm xúc tê tê dại dại, trên mặt bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.
Một loại ‘truyền âm nhập mật’ tiến vào trong tai nàng: "Phía dưới có người đang tìm nàng, không muốn chết thì đừng động đậy."
Nghe vậy, Vân Khanh mới nhớ lại, mới vừa rồi An Sơ Dương đã phát hiện sự tồn tại của nàng, nếu không phải nàng bị nam tử mặt nạ bạc đưa đến - hẳn là trên nóc nhà của một lầu các bên cạnh, sợ là đã sớm bị An Sơ Dương bắt tại trận, tuy rằng nàng không cố ý nghe lén, nhưng người ta sẽ không nghĩ như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 83: Phản Kích An Lan, Thế Tử Kịp Thời Cứu Mỹ Nhân
Chương 83: Phản Kích An Lan, Thế Tử Kịp Thời Cứu Mỹ Nhân