TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 262: Nguy Cơ Trên Xe Ngựa (2)

"Ân, một vết thương nhỏ." Giọng nói của nam nhân mặt nạ bạc như thực nhẹ nhàng, Vân Khanh thậm chí có thể nghĩ lúc hắn nói chuyện, môi hẳn là hơi hơi nhếch lên, sắc mặt hẳn là không tốt lắm.

"Ta có học qua y thuật, có thể giúp ngươi xem một chút." Nếu là vết thương nhẹ, thì không thể sẽ không ngừng đổ máu, thương thế kia tuyệt đối không nhỏ, Vân Khanh đưa mắt nhìn vào hông trái của hắn.

"Thẩm tiểu thư đối với ta thật tốt, thế nhưng lại muốn giúp ta xem thương thế." Nam nhân mặt nạ bạc cười, sâu trong đôi mắt hơi lộ ra tí lãnh ý, nói xong liền lui về phía trong xe ngựa nằm xuống.

Xe ngựa Thẩm gia đều rộng lớn, thoải mái, hoa lệ là chính, mặc dù là nam nhân mặt nạ bạc là một người nam nhân, hơn nữa bên cạnh còn có Lưu Thúy đang bị hôn mê, Vân Khanh ngồi ở một bên vẫn không có vẻ bị bức ách.

"Vậy ngươi liền nhìn xem đi." Nam nhân mặt nạ bạc nằm xuống, thực tự nhiên nói với Vân Khanh, trong giọng nói pha chút lạnh nhạt cùng cao hứng, làm cho người ta cảm thấy hắn và Vân Khanh không phải là người xa lạ mới gặp qua hai ba lần, mà là bằng hữu tốt đã tương giao nhiều năm.

Vân Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến phần da thịt trắng nõn không bị che lấp kia, tuy chỉ là lướt qua, nhưng có thể cảm thấy sự tinh tế non mềm, người này, tuyệt đối không phải là đạo tặc giang hồ, nàng khép hờ đôi mắt, nhấc lên cái nắp phía dưới sàn xe ngựa, từ trong đó lấy ra một cái hòm thuốc, sau khi học y, nàng liền để một hòm thuốc ở bên trong xe ngựa để phòng bị, bên trong đựng ít thuốc thông thường cùng ngân châm.

Nàng lấy tay nắm mảng quần áo thấm máu, sau đó rút vạt áo của hắn ra, trong đôi mắt nàng là một mảng máu đã khô cứng, ngoài ra cái gì cũng không có.

Nam nhân mặt nạ bạc đôi mắt nhìn phía trước, nửa cúi nhìn động tác của Vân Khanh, thần sắc nơi đáy mắt cũng rất mập mờ, ý cười trong mắt dần dần biến mất, để nàng đem y phục của mình kéo lên trên đem tay hắn cũng bao lại ở trong.

Xốc lên áo khoác, trên áo lót liền có một mảnh huyết sắc, Vân Khanh lấy kéo, cắt phần áo trong dính vào miệng vết thương ra, lộ ra một vết thương dài như một bàn tay, miệng vết thương nửa khép, còn một nửa vẫn đang chảy máu, từ trên da nhỏ xuống rơi lên ngoài áo lót thành một mảnh đỏ tươi.

Đôi phượng mâu sâu thẳm híp lại, thương thế kia, thực không thể coi là nhẹ, xem tình trạng đóng vảy của miệng vết thương, máu đã chảy được một lúc, nhưng từ khi tiến vào đến bây giờ, nàng cũng chưa thấy phản ứng nhịn đau của tên nam nhân trước mắt này.

Ánh mắt của nàng có chút thương hại, ngẩng đầu nhìn nam tử vẫn còn rất trấn định kia, đau tiếc hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?"

Khuôn mặt của nàng cực đẹp, khi khuôn mặt hình trứng ngỗng của nàng hơi nghiên, đường cong mượt mà, như một khối mỹ ngọc có độ cong hoàn mỹ, sau đó lại ở trên gương mặt tinh xảo mài dũa, từ lông mày cho đến chóp mũi, như lấp lánh ánh sáng, khiến người ta say đắm, sau đó đến đôi môi đầy đặn, như một đóa hoa đào rơi trên đó, cuối cùng ở lại trên dung nhan mỹ ngọc hợp thành một bộ phận, hai tròng mắt ngập nước long lanh, lộ ra sự thương tiếc vô cùng, cùng ánh mắt như xuyên thấu, khiến khuôn mặt dung thuần đến kinh tâm động phách.

Nam nhân mặt nạ bạc trong đáy mắt phản xạ ngân quang lộ ra một tia kinh diễm, trong lòng lại nhảy dựng, vì cái loại xinh đẹp trong phút chốc này mà tâm trí có chút lâng lâng, chăm chú đến không nỡ rời mắt, khẽ cười nói: "Vòng tay của Thẩm tiểu thư thật đẹp, là ai tặng vậy?"

Một khắc kia, ánh mắt Vân Khanh liền từ sự mê ly mê hoặc biến thành trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ý, bờ môi khẽ nhúc nhích, lấy vòng tay ở trên tay trái ra.

Hắn đã sớm nhìn thấu nàng rồi.

Mới vừa rồi nàng để lộ ra tia thương hại kia, đó là lợi dụng lúc người bị thương, khi tâm hồn khát vọng có người che chở, mới cố ý nói ra lời nói thương tiếc cùng đau lòng, chỉ chờ nam nhân mặt nạ bạc có một chút lơ là, nàng liền ấn xuống ngân châm trong vòng tay mà Ngự Phượng Đàn đưa, sau khi khiến hắn không thể cử động, nàng sẽ tìm một chỗ đưa hắn ra bên ngoài.

Ai ngờ, nàng còn chưa động thủ, liền bị người xem thấu.

Người này, thật không đơn giản rồi.

Nếu lúc này chưa động thủ đã bị hắn phát hiện, sau này lại muốn động thủ sẽ càng khó, không nghĩ tới hắn cảnh giác cao độ như vậy.

Vân Khanh cúi đầu, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, ở trên một số đại huyệt thi châm cầm máu, cũng may vết thương này thoạt nhìn rất tệ, như lại không động đến lục phủ ngũ tạng, nếu không cũng khó cứu.

Nam nhân mặt nạ bạc thưởng thức sự thay đổi thái độ của Vân Khanh, hàng lông mi dày rậm như núi dưới lớp mặt nạ hơi nhíu lại, ngầm bật cười, Tiểu Hồ Ly khẳng định đặc biệt có cảm giác thất bại, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng đến, thế nhưng lại không thể mê hoặc hắn.

Nhưng mà, Tiểu Hồ Ly thật sự rất lợi hại, hôm nay nếu là nam nhân khác xâm nhập vào xe ngựa, hơn phân nửa là sẽ đầu hàng dưới khuôn mặt kiều diễm và cây ngân châm trên tay trái của Tiểu Hồ Ly.

Hắn sở dĩ có thể sớm phát hiện, cũng là có chút lợi thế, phải biết rằng, vòng tay là hắn đưa cho Tiểu Hồ Ly, khi gặp nguy hiểm, Tiểu Hồ Ly đương nhiên sẽ nghĩ tới vòng tay này, cho nên khi tay Vân Khanh vừa động, hắn liền chú ý tới rồi.

Một nguyên nhân khác nữa, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, một thân phận khác của hắn, mê người và tuấn mỹ như vậy, lại đối tốt với Tiểu Hồ Ly như vậy, Tiểu Hồ Ly chưa từng lộ ra sự ôn nhu hay thương tiếc nào với hắn, làm sao có thể khi hắn mang vào chiếc mặt nạ này liền có biểu hiện như thế, lại vì một kẻ nhiều lần đi quấy rối nàng mà có cảm tình chứ, cái này thực rõ ràng là quỷ kế của tiểu hồ ly nha. Cho nên cùng lúc hắn đang thưởng thức phong cảnh, cũng không có thả lỏng, thế này mới miễn cho mình bị gây tê a!

Bất quá, nam nhân mặt nạ bạc quay đầu tiếp tục hỏi: "Như thế nào, ngươi chưa nói cho ta biết vòng tay này là ai đưa, nếu vậy ta chỉ có thể đoán thôi?"

Vân Khanh một lòng thi châm cầm máu, không muốn để ý đến tên nam nhân rõ ràng bị thương, rõ ràng đang bị người dùng châm đâm, lại nhìn không một tí đau đớn, nàng thầm nghĩ nên nhanh chóng băng bó vêt thương cho hắn, sau đó để vị đại gia nhanh nhanh rời khỏi, không cần ở lại trong xe ngựa của nàng mà gây phiền toái.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh vén mành lên nhìn ra bên ngoài, xe ngựa đã được một thời gian ngắn, chắc chưa làm xong thì đã tới Thẩm phủ, lại vừa thấy qua tiếp ba con phố là sẽ đến Thẩm phủ, chút thời gian ít ỏi ấy nhất định không thể chữa xong, cũng may nàng nghĩ nhanh, lập tức hướng ra bên ngoài phân phó: "Lão Hải, ghé tiệm Mỹ nhân trang một chút, ta muốn đi mua một ít đồ."

Xa phu Lão Hải nghe xong, có chút nghi hoặc, tại sao tiểu thư không nói sớm một chút, nay đã đi được hơn nửa đường, nhưng hắn chỉ nghĩ như vậy, dù sao các tiểu thư phu nhân đôi khi sẽ đột nhiên nhớ tới thứ gì, rồi đột ngột phân phó đi một nơi khác có rất nhiều.

Bánh xe trên mặt đất ma sát một vòng, xa phu quay đầu xe ngựa đi về một hướng khác.

Vân Khanh mắt thấy cảnh sắc chung quanh thay đổi, mới buông màn xe, nhìn Lưu Thúy bất tỉnh ở một bên, thuận tay cầm cái gối đầu cho nàng đệm ở dưới, cũng không muốn để nam nhân mặt nạ bạc giải huyệt cho nàng quá sớm. Lưu Thúy vẫn khoan hãy tỉnh lại thì tốt hơn, biết càng nhiều, liền càng nguy hiểm, nàng từng nói qua đời này muốn cho Lưu Thúy qua một cuộc sống như ý.

Làm xong mọi thứ, Vân Khanh lại tiếp tục từ trong rương lấy một ít thuốc bột ra, tiếp theo bận rộn, mặc kệ một đôi mắt liễm diễm đang chằm chặp nhìn nàng, nàng chỉ đem thuốc bột tinh tế rải đều vào trên miệng vết thương.

Người bị bỏ lơ kia có chút không cam lòng: "Ta đoán, vòng tay của ngươi là tình nhân tặng cho ngươi đúng không!"

Nói vừa dứt, người nào đó ngay sau đó lại thấp giọng "Ngô" một tiếng: "Uy, ngươi tại sao lại ấn vết thương của ta, chẳng lẽ ngươi học y vì muốn khi dễ bệnh nhân à?"

Vân Khanh tà liếc hắn một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục ở trên miệng vết thương của hắn ấn xuống một cái nữa, vừa lòng nhìn nam nhân mặt nạ bạc lại kêu rên một tiếng, mới nói: "Ngươi lại nói lung tung, ta liền trực tiếp đem ngân châm xuyên tới nội tạng của ngươi!"

Cái gì tình nhân với chả tình nhân, người này thật là, tuy rằng vòng tay này là người khác đưa, nhưng Ngự Phượng Đàn bắt nàng đeo, nay muốn lấy ra cũng không được, trong lòng nàng đã đủ tức giận, nam nhân mặt nạ bạc này còn nói là tình nhân, bảo sao nàng không đi nhấn vào miệng vết thương của hắn chứ, đánh không lại cũng có thể trút giận, gặp mặt ba lượt, ít nhất nàng biết, tình huống hiện tại, nam nhân mặt nạ bạc chắc là không thể động thủ với nàng!

"Cái gì mà nói lung tung chứ, hỏi ngươi, ngươi lại không nói, ta cảm thấy vòng tay này thực tinh xảo, nghĩ rằng người đưa cho ngươi nhất định là rất tận tâm a, người bình thường ai lại làm loại vòng tay để nữ tử phòng thân, nhìn dáng vẻ vừa rồi của ngươi, thứ bên trong nhất định dùng rất tốt, lại nhìn một cái vòng tay có thể tạo được tác dụng lớn như vậy, nhất định là phí rất nhiều tâm tư, kiểu dáng lại cao quý, hắn thật đúng là một nam nhân cẩn thận a!"

(mèo tự khen mèo dài đuôi là đây, pó tay anh rồi, xem anh như ấm ức lắm ấy)

Nam nhân mặt nạ bạc nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Khanh, mặt không đỏ tim không đập mạnh rất hưng phấn mà tự khen mình, hết cách rồi, nếu phải ở trước mặt Vân Khanh, dùng thân phận khác biểu đạt đầy đủ sự ái mộ cùng tâm ý của mình, hắn ít nhiều cũng có chút ngượng ngập, đeo mặt nạ như vậy, hắn muốn khen mình cỡ nào thì cứ tận lực khen! Chỉ cần có thể làm cho Vân Khanh hiểu được tâm ý của hắn.

Vân Khanh cúi đầu, tầm mắt dừng ở vòng tay trên cổ tay trái, nhớ tới vẻ mặt ngày ấy của Ngự Phượng Đàn, khuôn mặt kiên định của hắn, cùng với đôi mắt liễm diễm, nội tâm phảng phất như gió thu thổi qua, một cảm xúc xa lạ khác thường từ nội tâm vọt lên.

Người bình thường sẽ không đưa loại vòng tay này cho nữ tử, hắn đối với nàng thật sự dụng tâm, nhưng, bọn họ không thích hợp, tựa như mặt trời và mặt trăng, không thuộc về cùng một thế giới, ngay cả có thể gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi của hoàng hôn, nhưng rồi cuối cùng cũng sẽ đi trên quỹ đạo khác nhau.

Cẩn Vương thế tử khiến nàng cảm thấy có lẽ không nên lấy là tốt nhất, hắn cảm thấy mới mẻ, cho nên nguyện ý tốn tâm tư đi dỗ nàng, nàng đã tái thế làm người, không nên vì những thứ bề ngoài tốt đẹp mà đánh mất cảnh giác, nàng cần phải bảo vệ tốt lòng của mình, không thể rơi vào vết xe đổ.

Suy nghĩ của Vân Khanh được nam tử thu hết vào tầm mắt, hắn nhìn nàng đáy mắt chậm rãi mang theo một tầng kiều diễm, sau đó biến thành lốc xoáy không ngừng xoay tròn, tiếp theo sắc thái từng tầng được lột tả, chỉ còn lại bề mặt thâm trầm như mặt nước Kính Hồ.

"Loại vòng tay này, giữa bằng hữu cũng sẽ đưa." Vân Khanh đem vải xoa nhẹ vùng xung quanh miệng vết thương, nhẹ giọng nói, không biết những lời này là nói cho mình nghe, hay là giải thích cho nam nhân mặt nạ bạc nghe.

Nam tử đang nằm mày hơi nhếch lên, bên trong xẹt qua tia sáng mang theo lãnh ý, tiếng nói lại vẫn trêu chọc như cũ: "Ai đưa? Là vị An công tử gì đó vừa rồi sao?"

Vân Khanh ngẩng đầu, thấy ánh mắt người nọ thanh thấu, tựa hồ đang chờ đáp án của nàng, ánh mắt rất nghiêm túc, đồng thời che dấu một loại ham muốn chiếm hữu.

"Không liên quan đến ngươi." Nàng cúi đầu, tay đặt bên sườn từ trong hòm thuốc lấy ra một cuộn vải băng vết thương, dùng tay phải vòng quanh ở dưới thân hắn, nam nhân mặt nạ bạc phối hợp nâng eo lên, sau khi lau khô vết bẩn, vòng eo đặc biệt trắng trẻo lại săn chắc mạnh mẽ đập vào mắt, Vân Khanh bởi vì tay trái không thể dùng lực, không thể không cúi người dùng tay phải đi đón băng vải từ phía dưới vòng lại, khoảng cách của hai người đột nhiên bị thu ngắn.

Nam tử nâng thắt lưng gầy gò lên, bởi vì dùng sức, cơ bụng từng khối hiện ra, ở trước mặt nàng cách chừng nửa gang tay.

Nàng vốn đang không biết gì, thấy nam nhân mặt nạ bạc bị hơi thở của mình phả qua bên hông, liền cười khẽ nói: "Rất ngứa, ngươi đừng có hít thở gần thắt lưng của ta."

Nhất thời, mặt Vân Khanh liền ửng hồng, giống như những chùm hồng mai đột ngột nở rộ trong nền tuyết trắng xoá, nhiều đếm không xuể, mây hồng che đầy trời, phủ kín gương mặt tuyết sắc.

Nam nhân đang nằm trước mặt không còn là một bệnh nhân cần xử lý vết thương, mà là một thân thể của nam nhân trưởng thành, Vân Khanh không khỏi giật mình, ngón tay có chút cứng ngắc tiếp tục vòng quanh.

Ánh mắt cũng không như lúc đầu không có cố kỵ, khối thân thể này thực hoàn mỹ, vân da rõ ràng, mặc dù hơi gầy, da thịt tinh tế sờ vào như tơ, tản ra một cỗ ấm áp......

Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, mà bên kia có người lại hô một câu, cầu xin tha thứ nói: "Ngươi đừng dùng sức, đau chết ta rồi."

Vân Khanh lại cúi đầu nhìn, không biết lúc nào nàng sử dụng quá sức, miệng vết thương lại muốn rách ra, vội vàng thả lỏng một chút, mà nam nhân mặt nạ bạc cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi sự hô hấp ấm nóng kia phả vào eo hắn, sức lực của hắn nhắm thẳng bụng dưới mà chạy trốn, mắt thấy một loại bộ phận đang không chịu khống chế mà ngẩng đầu, cũng may Vân Khanh dùng sức siết lại, miệng vết thương truyền đến đau đớn sâu sắc làm cho cái ý tưởng kiều diễm kia của hắn đều bay mất.

Thật may a, không có ở trước mặt Vân Khanh mất mặt. Nhưng mà, cũng thật là đau a!

Miệng vết thương được băng xong, Vân Khanh đem thuốc bột, ngân châm và những thứ khác thu lại xếp vào trong hòm thuốc, nam nhân mặt nạ bạc tự mình ngồi dậy, kéo lại quần áo, lấy một tư thế cực kỳ thoải mái dựa vào cái đệm lớn trong xe, nhìn thiếu nữ nghiêng người, những lọn tóc bị rớt ra, từ sau lưng lướt qua bờ vai, từng sợi từng sợi rơi xuống, hắn nhớ tới cái ôm nàng trước đó và cảm giác thoải mái khi đùa nghịch mái tóc mềm mại của nàng, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.

"Đúng rồi, có phải vị An công tử kia cũng từng đưa vòng tay cho ngươi không?"

Vân Khanh nhíu mi, để hòm thuốc vào sau xe, ngồi vào một bên khác, lãnh đạm nói: "Nói rồi, chuyện không liên quan đến ngươi."

"Ngươi là tiểu cô nương, không biết vị An công tử này a, lấy cớ cho mượn sách, kỳ thật tâm hoài bất quỹ(bụng dạ đen tối)." Nam nhân mặt nạ bạc khẩu khí sang sảng tang thương giống như người từng trải nói.

"Làm sao ngươi biết ta ở thư cục gặp hắn chứ?" Vân Khanh cảnh giác nhìn hắn, người này không phải là cố ý theo dõi nàng chứ.

"Ta từ trên nóc nhà thư cục bay qua, vừa vặn thấy được." Nam nhân mặt nạ bạc ngữ khí thoáng có chút hờn giận: "Cái tênAn Sơ Dương kia, rõ ràng vốn tính đem sách đưa cho ngươi, ai biết khi nghe được ngươi nói muốn mượn của hắn, hắn liền thay đổi mà sửa miệng! Hừ!"

Nghe tiếng hừ này, Vân Khanh nhớ tới tiếng động mình nghe được lúc ấy, thực rõ ràng chủ nhân của thanh âm trầm thấp ám ách kia chính là do nam nhân mặt nạ bạc trước mắt này đội nhiên khó chịu.

"Mượn sách cũng làtâm hoài bất quỹ?" Vân Khanh hơi hơi nhăn mày, phượng mâu nhìn phía hắn.

"Ngươi đi mượn sách, lần mượn lần trả, hắn liền có thể mượn cơ hội gặp ngươi hai lần, còn vô tình để ngươi cho rằng hắn là một người học thức uyên thâm, một người hào phóng, một người săn sóc chu đáo......" Nam nhân mặt nạ bạc đang dạy dỗ Tiểu Hồ Ly mà mình nhìn trúng, để tránh bị người bắt cóc cũng không biết, tuy rằng, hắn cảm thấy khả năng không lớn, nhưng cũng muốn để ngừa vạn nhất thôi.

Vừa lúc đó, xe ngựa lăn vài vòng liền ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Vân Khanh hỏi: "LãoHải, chuyện gì vậy?"

Lão Hải lập tức ở bên ngoài tiếp lời nói: "Tiểu thư, nơi này có người của quan phủ, xây nên rào cản, đang điều tra từng chiếc xe ngựa trên đường!"

Đọc truyện chữ Full