Cùng lúc đó, có người hô: "Ai đang núp ở đó?"
Đôi đồng tử của Vân Khanh co lại, toàn thân trở nên khẩn trương, nếu để người ta phát hiện nàng cùng Ngự Phượng Đàn ở trong này, chưa nói đến vừa rồi Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần biểu diễn một màn xuân cung đồ sống, nàng là nhi nữ chưa xuất giá mà lại xuất hiện ở chỗ này đã là cực kì không ổn, hơn nữa Vi Ngưng Tử sẽ cố hất chậu nước bẩn này vào người nàng. Như vậy thì người bị hại vẫn sẽ là người bị chê trách, mà chủ mưu lại đứng bên ngoài xem kịch hay.
Nhưng thấy Ngự Phượng Đàn thần thái tự nhiên, toàn thân không có nửa điểm khẩn trương, nhàn nhã tự tại như đang dạo chơi trong hoa viên, sau khi nghe thấy có người hô, một tay búng văng con nhện đen nhỏ đã khiến cho Vân Khanh khủng hoảng ra, tay phải vừa nhấc, con vật nhỏ nhanh chóng từ khe hở trên đầu mọi người bay ra ngoài, rơi vào trong lùm cây, ngay sau đó trong lùm cây liền vang lên tiếng kêu to: "Ôi......"
Lực chú ý của người vừa rồi hô to trong phòng có người đã bị dẫn ra ngoài nơi phát ra tiếng kêu, ngự y đứng ngoài cửa nghe được tiếng kêu liền nâng bước đi về phía phát ra âm thanh, các thị vệ trong cung cũng nghe được động tĩnh liền chạy về hướng này, lúc này ở trong lùm cây phát ra tiếng kia bắt được hai tên thái giám lôi đến trước mặt mọi người.
Khi lực chú ý của tất cả mọi người đều đã tập trung về hai tên thái giám kia, thì Ngự Phượng Đàn ôm cả thắt lưng của Vân Khanh, từ cửa sổ lặng yên không tiếng động thoát ra ngoài, động tác nhanh nhẹn êm ái, thân thủ tốt như vậy, làm cho Vân Khanh cũng phải cảm thán, khó trách hắn nửa đêm có thể lẻn vào khuê phòng của nàng mà không làm cho bất luận kẻ nào chú ý, khinh công thật tốt quá!
"Hai tên thái giám này sao lại xuất hiện trong lùm cây?" Lý lão thái quân nhìn hai tên thái giám một lớn một nhỏ, đôi mắt lóe lên tia sáng, giọng nghiêm trang hỏi.
An Ngọc Oánh vừa nhìn thấy hai tên thái giám này thì lưng chợt cứng đờ, trong lòng nảy lên dự cảm xấu, hai tên này làm xong việc tại sao còn chưa trốn đi, sao bị bỏ trong lùm cây chứ, chẳng lẽ kế hoạch của nàng ta đã bị người khác phát hiện, ngón tay nhất thời vô ý nắm chặt, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh.
Hai tên thái giám kia cũng rất lo sợ, khi họ vừa đặt người bị bắt lên giường nằm chung với nữ nhân kia xong liền bị đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bụi cây, không thể cử động cũng không thể nói chuyện, vừa rồi có một vật nhỏ bay tới đụng trúng bả vai của tên tiểu thái giám, thứ kia có lực ném không hề nhẹ nên tên tiểu thái giám nhịn không được mà la lên, trước đó hắn không thể mở miệng bỗng lúc này có thể phát ra âm thanh rồi.
Nhìn thấy có nhiều phu nhân tiểu thư đứng trước mặt mình như vậy, trong lòng thấy thấp thỏm không yên, hôm nay ra ngoài làm việc lại gặp quỷ, vô duyên vô cớ lại bị ngất xỉu, xem ra lần này dữ nhiều lành ít rồi.
Vi Ngưng Tử ngồi ở một bên, tựa như thương tâm mà gạt lệ, kỳ thật nàng ta vẫn luôn để ý đến tình hình trong sân, sau khi hai gã nội thị này đi ra thì trong mắt An Ngọc Oánh hiện lên sự kích động, liền biết hai gã này là người được phái đi làm việc trong kế hoạch của nàng ta, chỉ là không hiểu tại sao bọn chúng bây giờ lại nằm trong bụi cây.
Trong đầu Vi Ngưng Tử lướt nhanh suy nghĩ, làm sao để có thể khiến hai tên thái giám này chỉ ra Vân Khanh, chỉ cần hai tên thái giám này nhất quyết thừa nhận là bị Vân Khanh thu mua, vậy thì việc hôm nay, dù trong sạch của nàng ta đã khó giữ được, thì thanh danh của Thẩm Vân Khanh cũng không tốt hơn nàng ta!
Vì thế nàng ta chuyển sang vừa thê lương vừa bi ai, nâng lên đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn hai tên thái giám liếc mắt một cái, giọng như phẫn nộ chỉ trích nói: "Hai người các người có phải là người bắt Cảnh đại nhân đem đến nơi này hay không, ta và các ngươi không oán không cừu, căn bản là không quen biết, vì sao các ngươi lại có thể bày ra kế sách như vậy để hủy sự trong sạch của ta, khiến ta và Cảnh đại nhân vô duyên vô cớ mà......"
Nàng ta nói tới đây lại nghẹn ngào re vẻ như không nói tiếp được, còn nâng lên đôi mắt nhìn Cảnh Hựu Thần một cái trưng ra dáng vẻ nhu nhược, hơn nữa vừa rồi trong lời nói lại hiện ra sự kính trọng với Cảnh Hựu Thần, khiến trong lòng Cảnh Hựu Thần đối với nàng ta muôn phần thương tiếc, nhớ tới nàng ta là một nữ tử ôn nhu yếu ớt mà vẫn cố gắng giãy giụa để duy trì sự tôn nghiêm còn sót lại của mình mà sinh lòng kính nể.
Vốn cảm thấy hôm nay quan phẩm bị giáng cấp, lại thêm xảy ra loại chuyện này, về sau tiền đồ nhất định sẽ bị cản trở liền sinh ra lòng chán nản thoái chí, lúc này lại nhận được ủng hộ, nếu có thể chứng minh mình bị người hãm hại thì so với tội danh ở trong cung uống rượu say rồi làm xằng bậy vẫn tốt hơn nên liền xoay người nhìn hai tên thái giám kia.
Vừa nhìn, liền phát hiện một trong hai tên là người đã phục rượu cho mình, hắn cố gắng nhớ lại trong sự mơ hồ, sau khi mình uống say khướt, tên thái giám này đã đưa hắn đi, hắn chỉ vào một tên trong đó nói: "Là ngươi, ta nhận ra được ngươi, là ngươi ở trên điện rót rượu cho ta, sau đó đỡ ta lên nói là đi nghỉ ngơi."
Huyệt đạo của tên thái giám đã được thị vệ giải trừ, nghe thấy Cảnh Hựu Thần chỉ trích liền quỳ xuống, vẻ mặt bối rối nói: "Cảnh đại nhân, nô tài chỉ là thấy ngài đã say nên mới dìu ngài đi nghỉ mà thôi, nhưng đi được nửa đường, nô tài liền cảm thấy choáng váng cái gì cũng không biết, vừa nãy mới từ trong lùm cây tỉnh lại, chuyện này và nô tài không liên quan gì a......"
Tên thái giám trong miệng kêu oan, đôi mắt không ngừng nhìn về phía An Ngọc Oánh, mà An Ngọc Oánh lại nhìn Vi Ngưng Tử, nữ nhân này nhìn thì ôn nhu yếu ớt, nhưng mỗi một câu đều có mục đích riêng, hiện tại thực rõ ràng, Vi Ngưng Tử là muốn hai tên thái giám này chỉ ra Vân Khanh, chỉ cần bọn họ nói mọi chuyện là do Vân Khanh chủ mưu thì có thể giá họa thành công rồi.
Vì thế nàng ta cũng mở miệng đúng lúc, nói với hai tên thái giám: "Ngươi nói ngươi không có liên quan gì, vậy ngươi làm sao có thể ngất xỉu trong lùm cây, nói mau, đến tột cùng là người nào dùng tài vật thu mua các ngươi, khiến các ngươi ở trong rượu động tay động chân, khiên người vào trong này, mục đích là vì tư lợi của mình, trả thù Vi tiểu thư cùng Cảnh đại nhân! Hôm nay ngươi nếu không nói ra, các vị phu nhân và tiểu thư ở đây cũng sẽ không tha cho bọn người lòng dạ độc ác như các ngươi!"
Lời nói của nàng ta như đại diện cho chính nghĩa, hai tên thái giám có lý nào lại nghe không ra, đặc biệt là tên thái giám lớn hơn, khi ở trong điện hầu hạ Cảnh Hựu Thần uống rượu, nghe ra không ít chân tướng sự việc từ những câu nói say mèm tràn đầy bất mãn của Cảnh Hưu Thần.
Ninh Quốc Công phủ ở trong triều không phải là dòng dõi quý tộc nho nhỏ, mà An Bá phủ uy rằng cũng vừa được phong tước, nhưng là từ thương nhân mà thăng quan, trong triều không có một điểm tựa, người nào không nên đắc tội, người nào có thể đắc tội, đạo lý này gã đã ở trong cung lâu ngày cũng hiểu được.
Trong đầu gã vừa chuyển, lập tức làm ra phán đoán, rút kinh nghiệm xương máu nói: "Nô tài, nô tài nói, là, lúc ấy nô tài đỡ Cảnh đại nhân vừa đi ra, lại gặp Vận Ninh quận quân, nói với nô tài rằng nếu có thể dìu Cảnh Đại nhân đặt vào trong phòng này thì sẽ thưởng nô tài hậu hĩnh, nô tài, nô tài nhất thời nổi lòng tham, nghĩ chẳng qua chỉ là dìu vào trong phòng mà thôi......"
Cảnh Hựu Thần ở một bên nghe lời nói của tên thái giám, là Vân Khanh sai người đặt hắn cùng Vi Ngưng Tử vào phòng, trong lòng tự nhiên có một ngọn lửa tức giận nổi lên, nàng làm sao có thể làm như vậy chứ, có thể đê tiện như vậy mà đưa hắn đến trên giường của người khác.....(không đưa lên giường người khác thì phải đưa lên giường ai a...???).
Hắn ba bước thành hai bước đi qua, đá mạnh một cước vào tên thái giám kia, đôi mắt vì giận mà mở to: "Chỉ vì một chút bạc mà ngươi đưa ta vào phòng này, bên trong có người ngươi nhìn không thấy sao? Nhìn không thấy sao?"
Tuy rằng Cảnh Hựu Thần tự hỏi lòng mình cảm giác của hắn đối với Thẩm Vân Khanh chỉ là một chút lưu luyến mà người nam nhân nào cũng có, nhưng không biết tại sao, sâu trong lòng lại có một cỗ tức giận nói không nên lời, nghĩ tới việc nữ nhân này đưa mình lên trên giường với người khác là thập phần không đúng, loại cảm giác này, cứ như đã có từ kiếp trước, vừa không được tự nhiên lại vừa như là hiển nhiên.
Tên thái giám bị đá vào ngực, nhịn đau trở mình luôn miệng nói: “Không liên quan đến nô tài, là Vận Ninh quận quân....”
Lý lão thái quân nhìn Cảnh Hựu Thần đá hai cái đã xả giận, để tránh hắn đem nhân chứng đá đến bất tỉnh, đợi lát nữa không có người làm chứng, nên mở miệng nói: "Hựu Thần."
Thanh âm của bà mang một cỗ uy nghiêm, Cảnh Hựu Thần sau khi nghe thấy, thu hồi chân, hung tợn trừng mắt nhìn tên thái giám hừ lạnh một tiếng, một màn này rơi vào trong mắt các phu nhân khiến các nàng hơi cảm thán, Cảnh Hựu Thần ngày thường thoạt nhìn ôn hòa như vậy không ngờ khi nổi giận cũng có thể lạnh lùng vô tình như thế, chỉ sợ sự ôn hoà hiền hậu chỉ là mặt nạ bên ngoài của hắn mà thôi, lúc này mới chính là bộ mặt chân thực của hắn.
Cảnh Hựu Thần lúc này làm sao còn chú ý gi đến hình tượng nữa, hôm nay tiến cung, mặt mũi của hắn đã mất hết rồi, hắn kéo lại vạt áo, chán ghét nhìn hai tên thái giám nói: "Đợi lát nữa cùng ta cùng đi gặp bệ hạ, nói rõ ràng chuyện này." Để tránh việc hắn bị điện hạ hiểu lầm ở trước mặt công chúng làm xằng bậy.
An Ngọc Oánh thấy sự tình đã biển chuyển theo ý mình, nhưng lại thiếu đi người quan trọng nhátt: "Vận Ninh quận quân cũng không biết có ở trong hoa viên hay không, không chừng đã trốn đi đâu rồi, nếu muốn diện thánh, nhất định phải mang theo nàng ta cùng đi!"
Bỗng nhiên, một giọng nữ thánh thót dễ nghe từ phía cửa truyền đến, trong giọng nói tràn đầy ý cười, như đóa hoa nở trong ngày xuân, ung dung trầm ấm: "Sao vậy, chuyện gì xảy ra khiến An tiểu thư muốn đem ta đi gặp mặt Thánh Thượng vậy?"
Theo hướng thanh âm phát ra, một thiếu nữ dung sắc khuynh thành, mắt phượng mày ngài, trên mặt thản nhiên nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng như ngọc xuất hiện ở trước cửa, đúng là Vân Khanh mà mọi người đang tìm.
"Vận Ninh quận quân ngươi tới thật đúng lúc, chuyện đang xảy ra nơi đây đang cần lời giải thích của ngươi đấy." Lý lão thái quân nhìn thiếu nữ trước cửa, lớn tiếng hỏi.
"Hả, ta mới từ hoa viên ngắm hoa trở về, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì? Còn có thể khiến An tiểu thư phải phái nha hoàn đi tìm ta lại đây." Vân Khanh nhìn mọi người, khóe môi hơi nhếch, dung nhan hào phóng hỏi.
Lý lão thái quân rốt cuộc cũng là người lớn tuổi có kinh nghiệm, nói chuyện không bức không bách, cũng không nói thẳng ra chuyện trộn thuốc cùng giá họa là liên quan đến Vân Khanh, chỉ nói có việc cần giải thích, nếu là người trong lòng có quỷ, nhất định khi bị hỏi như vậy, sẽ cố gắng biện giải hay phủ nhận.
Mà nếu thật sự người này ở trong hoa viên tản bộ, không có tham dự vào chuyện này, thì chắc là không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, một khi lộ ra một chút hiểu biết về chuyện xảy ra nơi đây, vậy thì thật sự tránh không khỏi bị hiềm nghi.
Nghe được Vân Khanh trả lời, đôi mắt của Lý lão thái quân hơi hơi nhíu lại, người thiếu nữ này nói chuyện cẩn thận, nếu không phải thật sự không biết chuyện này, thì phải là tâm cơ sâu không lường được.
An Ngọc Oánh nhìn Thanh La đi phía sau Vân Khanh, Thanh La hiểu ý cúi đầu trả lời: "Nô tỳ ở trong hoa viên, vừa khéo gặp Vận Ninh quận quân......"
"Còn có ta."
Một giọng nam trầm ấm phóng khoáng, êm ái như tiếng đàn tranh lọt vào tai các quý phu nhân và tiểu thư trong viện, nhất thời làm cho lòng của An Ngọc Oánh như đập hụt một nhịp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 304: Mệnh Phu Thê (1)
Chương 304: Mệnh Phu Thê (1)