Mắt thấy nàng ta sắp nói ra sự thật, đáy mắt Ninh Quốc Công phu nhân lóe lên, ngón tay âm thầm nhéo mạnh hông An Ngọc Oánh, khiến lời sắp ra khỏi miệng của nàng ta biến thành tiếng kêu dâu, sau đó lớn tiếng nói với Thanh La nói: "Cái ly này là ngươi giúp tiểu thư lấy, ngươi nói, ngươi đến tột cùng đã làm cái gì?!"
Sự tình biến chuyển trong chốc lát, Thanh La vẫn đang đứng ở phía sau chưa từng mở miệng lại không ngờ chuyện lại đổ lên người mình, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy kinh ngạc nhìn Ninh Quốc Công phu nhân.
Ninh Quốc Công phu nhân cũng không cho nàng ta thời gian phản ứng, nói tiếp: "Uổng công tiểu thư đối với ngươi cùng người nhà chiếu cố quan tâm, ngươi thế nhưng lại cả gan ở trong cung gây ra chuyện này, còn làm hại tiểu thư bị người chê cười, ngươi mau nói ra sự thật, không nên liên lụy đến những người khác!"
Bà ta lên cao giọng nói, trong lời nói một lần nữa nhắc nhở Thanh La, cả nhà của nàng ta đều ở trong phủ, nếu lần này nàng ta không gánh tội thay, sau khi trở về, Ninh Quốc Công phu nhân khẳng định sẽ đem người nhà nàng ta hung hăng trừng phạt.
Thanh La nhìn đôi mắt Ninh Quốc Công phu nhân lộ vẻ âm tàn, thần sắc nghiêm khắc, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng bị uy hiếp mà phải gánh tội, nội tâm chua xót vô hạn, rõ ràng là tiểu thư gây chuyện, tại sao nàng lại phải gánh tội thay chứ.
Nàng ta chỉ dám nói thầm trong lòng chứ không thể nói ra miệng, bùm một tiếng quỳ xuống: "Là nô tỳ, hết thảy đều là nô tỳ làm, không liên quan đến tiểu thư."
An Ngọc Oánh sau khi bị Ninh Quốc Công phu nhân véo, cũng biết mình thiếu chút nữa để lộ mọi chuyện, nhìn thấy Thanh La nhận tội, liền chuyển đổi vẻ mặt, trên mặt mang theo sự thất vọng: "Thanh La, ta đối với ngươi luôn rất tốt, ngươi tại sao có thể làm ra chuyện này, hại ta vẫn nghĩ là do Thẩm tiểu thư gây nên, thì ra hết thảy đều là ngươi làm."
"Đúng vậy, đều là nô tỳ cùng Vi tiểu thư nổi lên tranh chấp, cho nên trong lòng sinh oán hận, liền mượn tay tiểu thư hãm hại, tất cả đều là nô tỳ làm! Xin tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ!" Thanh La quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt chảy ròng, sớm biết rằng sẽ như vậy, nàng ta sẽ không giúp An Ngọc Oánh hạ dược, nhưng nay nàng ta hối hận cũng vô dụng, vì người trong nhà, cho dù chết, nàng ta cũng phải tiếp tục gánh tội.
An Ngọc Oánh thấy Thanh La đã nhận tội, trên mặt lộ ra vẻ e thẹn cùng bức rứt, nhìn Vân Khanh ngập ngừng nói: "Thẩm tiểu thư, thì ra đây đều là hiểu lầm, ta, đều là ta hiểu lầm ngươi rồi......"
"Có phải là hiểu lầm hay không, trong lòng An tiểu thư hiểu rõ là được rồi." Vân Khanh cười nhẹ, lạnh nhạt nói.
Lý lão thái Quân nheo đôi mắt già nhìn lần lượt từ An Ngọc Oánh, Ninh Quốc Công phu nhân, Thanh La, đáy mắt mang theo một chút khinh thường cùng tức giận.
Bà đương nhiên nhìn ra, thuốc này đến tột cùng là ai hạ, nhưng nay Vĩnh Nghị Hầu phủ suy bại, Ninh Quốc Công phủ lại như mặt trời giữa trưa, nếu bà nhất quyết tra tới cùng sự việc này, cuối cùng cũng chẳng qua là một chút quở trách, bệ hạ chẳng lẽ sẽ vì chuyện này mà trách phạt nặng Ninh Quốc Công phủ sao? Nếu chỉ là một chỗ ngứa nhỏ, chi bằng để cho Ninh Quốc Công phủ nhớ rõ đã thiếu Vĩnh Nghị Hầu phủ phần nhân tình này, ngày sau còn có thể trợ giúp.
Có thể ở Vĩnh Nghị Hầu phủ làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, mà Lý lão thái quân vẫn có thể ngồi vững, suy nghĩ đương nhiên cũng sâu xa hơn. Tuy rằng trong lòng khó chịu, hai tay nắm thật chặt quải trượng, cũng phải nuốt xuống cục tức này.
Mà Vi Ngưng Tử cũng biết Thanh La đang gánh tội thay, đó là muốn cho qua chuyện này, thanh danh của nàng ta hôm nay đã bị hủy, chuyện xấu hổ chưa hôn mà dang díu với nam nhân này nếu cố ý làm lớn, ngược lại sẽ ảnh hưởng không tốt tới bản thân, mà nay, Thẩm Vân Khanh có Cẩn Vương thế tử làm nhân chứng, hơn nữa Dịch Kính Thương cũng đã đưa ra chứng cứ, dù muốn phản bác cũng không được, nàng ta không bằng yên phận làm người bị hại.
Vi phu nhân nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mặt, cũng nói ra suy nghĩ của mình, người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là An Ngọc Oánh gây chuyện, nhưng khi mình muốn mở miệng thì tay áo lại bị nghĩa nữ lệ nóng quanh tròng kéo lại, trong lòng lại dâng lên sự thương tiếc, một cô nương khi xảy ra loại chuyện này, nhất định không muốn người khác nhắc tới, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Vân Khanh nhìn màn giá họa này, sự châm chọc nơi khóe miệng càng ngày càng đậm, kỳ thật tất cả mọi người đều nhìn ra được, Thanh La chỉ là nha hoàn làm sao có thể ra lệnh cho hai tên thái giám được chứ, đây nhất định là An Ngọc Oánh gây nên, chỉ có tiểu thư con vợ cả của Ninh Quốc Công phủ mới có đặc quyền này, nhưng cho dù như vậy thì sao.
Chuyện của Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần cũng đã xảy ra, Ninh Quốc Công phủ cũng đưa ra một nha hoàn gánh tội thay, nếu đương sự cũng không truy cứu, vậy thì các nàng cần gì làm chuyện đắc tội người khác.
Chỉ là trong lòng mọi người nay đối với “Kinh thành đệ nhất tài nữ” An Ngọc Oánh đã thêm sự khinh thường, một nữ tử chưa kết hôn, đã có thể dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này, nếu gả đi ra ngoài thì không biết sẽ như thế nào, còn không phải mỗi ngày hạ dược tướng công của mình ư, hảo cảm đối với nàng ta nhất thời tụt giảm nghiêm trọng.
Vẻ mặt Cảnh Hựu Thần xanh mét, hung hăng nhìn chằm chằm An Ngọc Oánh, hắn so với bất luận kẻ nào đều biết, sự việc này đến tột cùng là tại sao. An Ngọc Oánh nhất định đã chứng kiến một màn trên đại điện, hắn và Vi Trầm Uyên nổi lên mâu thuẫn, muốn lợi dụng điểm này, để hắn phát sinh ra quan hệ với Thẩm Vân Khanh, để cả hai cùng thân bại danh liệt.
Hôm nay hắn đã xui xẻo cực kì, An Ngọc Oánh còn hãm hại hắn, nhưng hắn lại chỉ có thể nhẫn nhịn. Ninh Quốc Công phủ là người ủng hộ quan trọng của Tứ hoàng tử, hắn không thể cương quyết lật mặt An Ngọc Oánh được, khiến cho Ninh Quốc Công không vui, Tứ hoàng tử không thoải mái, hắn nay không có thực lực để đấu cùng Ninh Quốc Công phủ.
Ngự Phượng Đàn giống như không thèm đếm xỉa đến biểu tình của tất cả mọi người torng phòng, khóe miệng giơ lên một chút độ cong, trong đôi mắt hẹp ánh lên tia quỷ dị.
Chuyện này cứ như thế liền kết thúc, hai tên thái giám và Thanh La bị lôi ra ngoài đánh đến chết, Ninh Quốc Công sau khi biết chuyện này, xấu hổ không chịu nổi, vì thế, đặc biệt đi cầu bệ hạ ban hôn cho Cảnh Hựu Thần cùng Vi Ngưng Tử.
Minh Đế sau khi biết việc này cũng rất giận dữ, nhưng nể mặt Ninh Quốc Công cùng Uy Vũ Tướng Quân, đem việc này ép xuống, để cho Uy Vũ Tướng Quân phủ mau chóng cùng Vĩnh Nghị Hầu phủ thương nghị hôn sự, trong một tháng hoàn thành hôn lễ.
Mà Ninh Quốc Công phu nhân sau khi tham gia yến hội trở về, gọi An Ngọc Oánh đi theo bà ta vào trong phòng.
An Ngọc Oánh vẻ mặt ủy khuất, nói với bà ta: "Nương."
"Quỳ xuống!" Ninh Quốc Công phu nhân lớn tiếng quát, ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có dọa An Ngọc Oánh sợ đến hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
"Nương, chuyện này không liên quan đến nữ nhi a, nữ nhi làm sao mà biết sẽ thành như vậy, con rõ ràng là hạ dược cho Thẩm Vân khanh, nhưng không biết tại sao Vi Ngưng Tử lại uống phải ly đó!" An Ngọc Oánh hai chân quỳ trên nền đất thô ráp, đau đến nước mắt đều rơi xuống, trong giọng nói lộ vẻ ủy khuất.
"Con!" Ninh Quốc Công phu nhân nghe được lời của nàng, sau một tiếng giận dữ mắng mỏ thì ngừng lại, nhìn khuôn mặt nữ nhi như hoa như ngọc, nhớ tới ánh mắt khinh bỉ và cười nhạo của các phu nhân hôm nay, lại đổi thành giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngọc Oánh, con có biết hôm nay con đã làm sai cái gì hay không?"
An Ngọc Oánh biết Ninh Quốc Công phu nhân nhất định là rất tức giận, nhưng nàng ta không thể không biết mình đã làm sai việc gì, hơn nữa sau đó, Ngự Phượng Đàn thế nhưng lại đứng ra nói giúp Thẩm Vân Khanh, lòng đố kị gần như thiêu hủy lí trí của nàng ta: "Nữ nhi biết, sai là sai ở chỗ Thẩm Vân Khanh quá giảo hoạt, thế nhưng đổi ly, nhất định, nhất định là lúc nha hoàn bên người nàng té xuống đã nhanh tay hoán đổi ly!"
Lòng đố kỵ của nàng ta Ninh Quốc Công phu nhân đều nghe được rõ ràng, bà thấy nữ nhi vì chuyện tình cảm mà để lộ bộ mặt dữ tợn, thanh âm lạnh lùng nói: "Đúng, chuyện này, con nói rất đúng, thứ tổn hại đến mình, đương nhiên phải trừ bỏ, nhưng con lại sai ở một chỗ."
An Ngọc Oánh nghe thấy mẫu thân nói mình đúng, sau đó lại còn nói sai, liền dừng dòng nước mắt ủy khuất nghi hoặc nói: "Mẫu thân, nữ nhi sai ở chỗ nào?"
"Con không nên vội vã như vậy, muốn ra tay hại người, hoặc là sẽ không ra tay, vừa ra tay, phải khiến nàng ta không có cách nào trốn thoát, đây mới là thực lực chân chính!" Ninh Quốc Công phu nhân giọng nói bình thản, nhưng trong lời nói tràn ngập hàn ý, đôi mắt ánh lên tia âm lãnh, cô nương Thẩm Vân Khanh kia đích thực không đơn giản, từ khi nàng xuất hiện thì mỗi một câu nói đều từng bước khiến người chỉ có thể chống đỡ mà không thể phản đòn, đây là một đối thủ khó chơi.
An Ngọc Oánh sau khi nghe lời Ninh Quốc Công phu nhân nói, như tỉnh ngộ mà ngẩng đầu, trong mắt còn ngân ngấn nước: "Nương, người dạy cho nữ nhi......"
Nhìn dáng vẻ của ái nữ, Ninh Quốc Công phu nhân thở dài, đại khái là ở trong nhà, nàng là đích nữ, ở trong phủ được mình và lão phu nhân sủng ái, tuy rằng thông minh, nhưng hiểu biết lại nông cạn, cho nên mới có thể xảy ra chuyện lần này, nhưng sau chuyện này lão phu nhân cùng Ninh Quốc Công khẳng định sẽ dễ dàng tha thứ cho Ngọc Oánh, bà tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng nói: "Con trước đi vào từ đường sám hối, chờ tổ mẫu cùng phụ thân con hết giận rồi nói sau."
Nghe được tin này, Vân Khanh nở nụ cười, ngoài mặt thoạt nhìn, Minh Đế đã cho qua chuyện của Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần, nhưng lại vừa muốn Cảnh Hựu Thần cùng Vi Ngưng Tử phải thành hôn trong vòng một tháng, cũng không hạ chỉ tứ hôn, gia thế của Vĩnh nghị Hầu phủ cùng Uy Vũ Tướng Quân nếu gấp gáp ban hôn như thế cũng không ổn, dù ai cũng biết bên trong chắc chắn có vấn đề, hơn nữa những phu nhân này tuy ở ngoài mặt không muốn nhắc lại, nhưng trong lòng đã biết An Ngọc Oánh trơ trẽn thế nào.
Nhất thời An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử trở thành lời răn dạy của các phu nhân cho nữ nhi chưa gả chồng của mình, đó là: "Con trăm ngàn lần đừng bắt chước theo vị tiểu thư Ninh Quốc Công phủ kia, chưa kết hôn đã ra tay hạ dược hại người, kết quả hại người bất thành ngược lại mất hết thể diện, cũng không được tùy tiện nhận rượu người khác đưa cho, để tránh làm người chưa kết hôn đã có gian díu......"
Nhưng sau một tràn cười thoải mái, Vân Khanh lại cảm thấy hơi châm chọc, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử trăm phương nghìn kế hãm hại nàng vì được làm chính thất của Cảnh Hựu Thần, ở kiếp này, tuy rằng cách thức đã khác nhau xa, nhưng rốt cuộc Vi Ngưng Tử vẫn là phu nhân của Cảnh Hựu Thần, nói đến cùng, hai người bọn họ thật là có duyên phận, đích thực là mạng định vợ chồng a.
Mà Tứ hoàng tử sau khi biết chuyện này, không có khiển trách Cảnh Hưu Thần mà ngược lại, thái độ đối với hắn ôn hòa hơn vài phần
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 306: Mệnh Phu Thê (3)
Chương 306: Mệnh Phu Thê (3)