TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 308: Vô Tận Thống Khổ (1)

Tạ thị nghe thấy Phỉ Thúy nói Thu di nương đến đây, nghĩ rằng nàng đến để thỉnh an, liền đi ra chính sảnh.

Thu di nương vừa nhìn thấy Tạ thị đầu tiên là hành lễ, sau lại không nói lời nào đứng ở một bên.

Hành động của nàng ta khiến Tạ thị tò mò, Tạ thị cũng không phải là người chủ mẫu quá trọng quy củ, sau khi di nương tới thỉnh an xong thì có thể tùy ý rời đi, bà không cần di nương ở một bên hầu hạ, Thu di nương cũng không phải là người mới, quy củ này nàng ta cũng biết, hôm nay lại làm như vậy phải chăng là có lời muốn nói.

Tạ thị cũng không gấp, bưng chén cháo tổ yến do nha hoàn đưa tới, không nhanh không chậm uống một ngụm lẳng lặng chờ Thu di nương mở miệng.

Thu di nương ngửi thấy mùi cháo thơm nức, bụng tuy có chút đói, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn, nàng ta không phải đang đợi Tạ thị nói, mà là đang suy nghĩ nên nói như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.

"Phu nhân, tì thiếp muốn cầu xin người một chuyện." Thu di nương nhỏ giọng nói xong, trên mặt tỏ vẻ chân thành, nàng ta không biết, những lời Vân Khanh nói với nàng ta không biết Tạ thị có biết hay không, nếu Tạ thị biết, vậy thì chuyện nàng muốn nhờ e rằng khó thành.

Tạ thị liếc mắt nhìn Thu di nương, trong lòng hơi nghi hoặc, mấy năm nay Thu di nương áo cơm không thiếu, chuyện có thể khiến Thu di nương mở miệng cầu xin quả thật rất ít, bà buông chén cháo tổ yến trong tay: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói trước đi."

Thu di nương thấy sắc mặt Tạ thị vẫn như cũ không có một tia bất mãn hay gì cả, tâm tình hơi thả lỏng nói: "Phu nhân, năm trước ở Dương Châu mẫu thân tì thiếp đã đưa muội muội tới phủ, cũng chính là Thu Thủy đang ở bên cạnh tìthiếp, nàng nay tuổi tác không nhỏ, mẫu thân tì thiếp muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, mới bảo tì thiếp để nàng ở bên người, lúc trước tì thiếp vốn muốn nhờ phu nhân làm chủ, chỉ là lúc đó phủ đệ vừa chuyển tới kinh thành, trăm công nhìn việc, nay mọi chuyện tương đối ổn định, tì thiếp cả gan muốn nhờ phu nhân xem giúp có người nào thích hợp để đem Thu Thủy gả đi."

Tạ thị lẳng lặng nghe nàng ta nói hết, trong đôi mắt nhu hòa vẫn tràn ngập sự ôn nhu, mục đích Thu Thủy đi theo bên người Thu di nương là gì Tạ thị hiểu rất rõ, đối với tác phong tiểu thư của Thu Thủy, bà cũng sớm nghe Lý ma ma nói qua, trong lòng ít nhiều cũng có ý đó, dù sao mỗi nhà có một quy củ riêng, nếu nói muốn làm hạ nhân ở lại trong phủ, thì cũng nên có thái độ của nha hoàn.

Hôm nay Thu di nương đến trước mặt bà cầu tình, bà có chút kinh ngạc, nể tình Thu di nương, bà trước đó vốn định tìm cho muội muội nàng ta một người có phẩm chất và gia thế tầm tầm, nay nàng ta đã đến trước mặt cầu xin, chẳng lẽ là đã xem trúng người nào, muốn bà ra mặt làm mai sao?

"Từ ngày chuyển đến kinh thành, ta giao tiếp cũng chưa được rộng, nếu Thu di nương đã nhìn trúng người nào, thì chỉ cần nói ra, nếu được thì ta cũng vui vẻ mà thành toàn cho ngươi."

Tạ thị vừa nói xong, Thu di nương biết Tạ thị nhất định là đã hiểu lầm ý của mình, vội vàng nói: "Không, phu nhân, tì thiếp cũng chưa xem trúng ai, nhớ đến nhãn quang của mình còn hạn hẹp, nay xin phu nhân giúp chọn cho một người, Thu Thủy vốn là một thảo dân cỏn con, chỉ cần đối phương là người tốt, gia thế kha khá thì được rồi."

Tạ thị nghe xong liền hiểu ý của Thu di nương, chính là muốn bà tìm một người gia thế giàu có để khi gả đi có thể làm chính thất, chỉ cần không phải là thiếp thất thì tốt rồi. Kỳ thật việc này nói khó cũng không khó, loại người như thế ở Dương Châu cũng không thiếu, nhưng nay đến kinh thành, người thích hợp để chọn cũng không còn nhiều. Nhưng Thu di nương đã đến nơi này cầu xin bà ra quyết định, Tạ thị vẫn phải cân nhắc một chút.

"Thu di nương, ngươi cũng có thể tự mình tìm a, nếu thấy người thích hợp, có thể nói ta để ta giúp ngươi ra mặt, thế thì tốt hơn."

Tạ thị vẫn uyển chuyển cự tuyệt, nếu bà đi chọn, chọn được tốt cũng không có gì, nhưng nếu sau này có chuyện không hay xảy ra, thì bà cũng tránh không khỏi bị người oán hận, bà không đáng vì một Thu Thủy, mà khiến cho Thu di nương oán hận mình.

Thu di nương cũng nghe ra ý từ chối của Tạ thị, còn cho nàng ta mặt mũi, nếu nàng ta tìm thấy thì có thể nói Tạ thị ra mặt bàn bạc. Phu nhân của An Bá phủ ra mặt so với một di nương như nàng ta thì tốt hơn nhiều, như vậy sau này khi Thu Thủy về nhà chồng cũng sẽ có chút mặt mũi.

Hôm nay đến đây, nàng ta cũng không mong có thể như ý nguyện, nên vừa nghe thấy điều này liền thỏa mãn, vì thế tạ ơn Tạ thị rời đi.

Hôm qua từ lúc Vân Khanh nói với mình những lời kia, nàng ta suy nghĩ một đêm, trước kia cũng không phải không biết Thu Thủy có phẩm hạnh cực kém, nhưng nghĩ như thế nào, rốt cuộc nàng ta vẫn cho rằng muội muội mình là một cô gái đơn thuần ngây thơ không hiểu chuyện mà thôi, nhưng khi biết trong trà cao bị hạ dược, hơn nữa Thu Thủy vẫn luôn chạy ra ngoài tìm nha hoàn của Vi Ngưng Tử chơi, nàng ta liền biết, Vi Ngưng Từ vẫn chưa từ bỏ ý định hãm hại Thẩm gia.

Muốn lợi dụng nàng ta để khơi mào nội loạn trong Thẩm gia, mà nàng ta vẫn luôn làm một di nương an phận, khả năng duy nhất có thể khiến nàng ta thay đổi chính là để nàng ta biết mình đang mang thai, nữ nhân, một khi làm mẫu thân, có thể vì đứa nhỏ làm những chuyện mà bình thường mình không bao giờ dám nghĩ tới.

Hơn nữa Thu Thủy luôn ở bên cạnh nói bóng nói gió, tuy rằng nàng ta ngay lúc ấy chưa từng động tâm, nhưng từ từ, những lời này cũng sẽ đi vào trong lòng của nàng, sau đó...... Có lẽ trong một lúc xúc động, nàng ta sẽ xuống tay với Mặc Nhi và Hiên Nhi, cho dù đến lúc đó điều tra ra, người chết cũng là nàng ta, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Vi Ngưng Tử.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thu di nương đột nhiên rùng mình, nội tâm đối với Vi Ngưng Tử cũng sinh ra lạnh lẽo, Thu Thủy nếu không phải bị nha hoàn của ả ta châm ngòi, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Vừa vào viện, Thu Thủy liền chạy tới bên cạnh, không khách khí nói: "Tỷ tìm lý do để cho ta đi ra ngoài đi, ở nhà buồn muốn chết!"

"Sáng hôm qua muội đã đi ra ngoài rồi, hôm nay lại muốn đi nữa để làm gì!" Thu di nương nhìn nàng ta, mày nhíu lại nói: "Có phải lại muốn đi gặp vị bằng hữu mà muội mới quen kia hay không?"

Thu Thủy trong lòng kinh ngạc Thu di nương làm sao mà biết, nhưng cũng không để ý nhiều, huơ huơ tay: "Đừng nhắc đến nàng ta nữa, ngày hôm qua ta đến chỗ hẹn thì không thấy nàng ta đâu, thế nhưng lại gạt ta, hại ta đợi nàng thật lâu, đúng thật là, dám gạt ta, lần sau nếu lại nhìn thấy nàng ta, nhất định sẽ cho nàng ta đẹp mặt......"

Thu Thủy không ngừng ríu rít khiến Thu di nương biết rằng, Vân Khanh chỉ sợ đã vạch trần âm mưu của Vi Ngưng Tử, nàng ta thấy không còn giá trị lợi dụng nữa, tự nhiên sẽ không cho nha hoàn tiếp tục đến gặp Thu Thủy nữa.

Bất quá, Thu di nương thấy những động tác của Thu Thủy trong lúc nói chuyện, lộ ra một cỗ quyến rũ, ngón áp út và ngón út khi nói chuyện bắt đầu hơi hơi nhếch lên, nói chuyện tuy rằng lời lẽ vẫn còn thô thiển, nhưng âm cuối lại hơi kéo dài, trong mắt đẹp mang theo tia nghiền ngẫm, nhíu mày nhìn Thu Thủy nói: "Đang yên đang lành, sao tay lại bày kiểu Khổng tước làm gì!"

Thu Thủy vừa thấy tư thế tay của mình, cố ý chỉnh lại một chút, quơ quơ trước mặt Thu di nương, cười nói: "Ta thấy tỷ tỷ làm như vậy, nhìn rất xinh đẹp nên học theo đó mà."

Thu di nương trong lòng cả kinh, mình ở Thẩm phủ làm di nương, nên nhất cử nhất động đều là tác phong của di nương, nhưng Thu Thủy thì khác, nàng không có ý định để cho muội muội mình cũng đi làm thiếp, đương nhiên không thể học theo những động tác này, khóe mắt quyến rũ, ngón tay yêu kiều, thắt lưng như rắn, phô trương như vậy, cho dù vào trong nhà người bình thường cũng sẽ khiến cha mẹ chồng nhìn không thuận mắt.

Nghĩ đến đây, ngữ khí của nàng trở nên nghiêm túc: "Thu Thủy, muội về sau không được học làm những động tác này, nếu muốn học, thì phải học theo đại tiểu thư, đoan trang hào phóng, cử chỉ ưu nhã."

Thu thủy nghe Thu di nương nói, liền nhớ tới dáng vẻ Vân Khanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, trong mắt đầy vẻ tự nhiên, nàng ta cảm thấy như vậy không quyến rũ bằng việc vừa ngồi vừa xoay thắt lưng, vừa liếc mắt đưa tình, nên đáp qua loa có lệ: "Được rồi, biết rồi biết rồi."

Thu di nương thấy dáng vẻ trả lời cho có lệ của nàng ta, biết nàng ta tuy rằng ngoài miệng đáp lời, kỳ thật cái gì cũng không nghe lọt, nhíu nhíu mày, thầm nghĩ phải quyết định nhanh một chút, nội trong hai tháng này, phải mau tìm một nhà để gả Thu Thủy ra ngoài, tránh cho đến lúc đó toàn thân Thu Thủy đều lây nhiễm khí chất xấu.

......

Vi phu nhân sau khi trở về từ An Bá phủ, nhớ tới nghi vấn của bà về Vi Ngưng Tử trước đó, Vi Ngưng Tử trước giờ một lời nói thật cũng chưa nói, thậm chí ngay cả chuyện trong lời Vận Ninh quận quân, đến việc nhắc nàng ta cũng chưa nhắc tới, sắc mặt bà không khỏi trầm xuống.

Vào phòng Vi Ngưng Tử, nhìn thấy nàng ta đang vùi đầu thêu áo gối, sắc mặt hơi hòa hoãn, ra hiệu cho bọn nha hoàn đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Vi Ngưng Tử không biết Vi phu nhân ra phủ đi đâu, nhìn thấy bà lại đây liền dừng tay, cười nói: "Nghĩa mẫu, có chuyện gì không?" Nếu không có chuyện gì, chắc sẽ không đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài.

Vi phu nhân sắc mặt cũng không tốt, trực tiếp ngồi xuống bên kia, nhìn mặt nàng ta, thanh âm lạnh lùng nói: "Con nói cho ta biết, lúc trước mẫu thân con và con ở Dương Châu cư ngụ tại Thẩm phủ, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì khiến người ta không bao giờ muốn tha thứ cho các người."

Đôi mắt của Vi Ngưng Tử hơi khựng lại, suy nghĩ lời của Vi phu nhân, ‘khiến cho người ta không bao giờ tha thứ cho các người’, người ta đây là chỉ cả nhà Thẩm Vân Khanh sao? Vậy hôm nay Vi phu nhân xuất môn, là đến Thẩm phủ đi hòa giải? Hơn nữa nghe ngữ khí này, người của Thẩm gia cũng không chấp nhận sự hòa giải của Vi phu nhân.

Trong lòng nàng ta đối với hành động này của Vi phu nhân sinh ra tức giận, tới cầu hòa với Thẩm Vân Khanh làm cái gì, nàng ta mới không muốn cúi đầu trước loại người này, nàng ta dựa vào cái gì mà phải cúi đầu trước Thẩm Vân Khanh chứ.

Lúc này đây nàng ta tích tụ vô vàn cảm xúc, cho dù che giấu cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia chân thật khiến Vi phu nhân để ý, liền hỏi: "Con đang nghĩ cái gì?"

Vi Ngưng Tử biết bản thân vừa rồi khẳng định đã khiến cho Vi phu nhân phát hiện ra điều gì, Vi phu nhân là người ngay thẳng, nếu đã sinh lòng nghi ngờ với mình, bà sẽ hỏi thẳng vào vấn đề, dù sao ở trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện đều đổ vào trên người Tạ Thuần Linh mà thôi.

Mà đối với vị mẫu thân này, từ khi Vi Ngưng Tử ở Thẩm phủ nghe được sự thật do Thẩm Mậu và Tạ thị nói về màn cầu hôn năm đó, đối với bà ta không còn một tia tình cảm, thậm chí còn có oán hận.

Nếu như không phải Tạ Thuần Linh nhất thời nổi lòng tham, nàng ta nay tội gì phải làm một người ăn nhờ ở đậu chứ, nàng ta mới là nữ nhi của Thẩm Mậu, là đại tiểu thư của An Bá phủ, là Vận Ninh quận quân mới đúng, có thân phận như vậy, lại dựa vào ngoại hình và trí tuệ của nàng ta, muốn gả cho hoàng tử cũng không phải việc khó, mà không phải như hôm nay ủy ủy khuất khuất làm thê tử của tiểu quan Ngũ phẩm.

Mà Thẩm Vân Khanh mới là cô nhi cha đã mất nương cũng không còn, mới là người phải luôn thời thời khắc khắc nhìn sắc mặt người khác mà sống!

Vi Ngưng Tử buông áo gối trong tay, đứng dậy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vi phu nhân, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt tuôn rơi: "Nghĩa mẫu, Ngưng Tử biết, hôm nay người nhất định là đã đi Thẩm phủ vì nói lời tốt đẹp giùm cho Ngưng Tử, nhưng mà, Thẩm phủ sẽ không bao giờ tha thứ cho Ngưng Tử, bọn họ đã muốn hận chết mẫu thân, cũng theo đó mà căm ghét Ngưng Tử."

Đọc truyện chữ Full