TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 334: Bách Hoa Thất Thế (2)

Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa tỏ, ánh mặt trời nhợt nhạt phản chiếu.

Lý lão thái quân đêm qua ngủ không được, sáng sớm thức dậy, nghe ma ma trong viện nói tối hôm qua sau khi Bát thiếu gia trở về, trong viện náo loạn một lúc, là Bát thiếu gia động thủ đánh phu nhân.

Tuy rằng trong lòng Lý lão thái quân thiên vị con vợ kế, nhưng Cảnh Hựu Thần động thủ đánh người vẫn có chút quá đáng, nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy khuôn mặt Vi Ngưng Tử đã xanh xanh tím tím, Lý lão thái quân hơi trầm ngâm, liền cho nha hoàn cầm hai hộp thuốc mỡ, lại bưng cháo tổ yến của mình, sai quản sự bên người cùng đem qua, cho phép nàng trước khi thương thế hồi phục thì được miễn thỉnh an.

Kết quả quản ma ma sự đi một chuyến, khi về lại mang theo những thứ ban đầu, bẩm lại với Lý lão thái quân: "Người gác cổng nói ngày hôm nay khi trời còn chưa sáng, Bát thiếu phu nhân đã mang theo hai nha hoàn bên người, đóng gói trở về phủ Uy Vũ Tướng Quân rồi."

Lý lão thái quân vừa nghe, thuận tay đập mạnh tách trà đang cầm trong tay xuống bàn, cười lạnh nói: "Tốt, nàng ta thật rất có cốt khí a, tối hôm qua ta dạy dỗ nàng ta vài câu, đã khiến nàng ta lập tức thu dọn hành trang về nhà mẹ đẻ, một chút cũng không để mẹ chồng là ta đây vào mắt, vẫn nghĩ mình rất có trọng lượng sao? Một khi đã như vậy, vậy thì để cho nàng ta thoải mái mà ở Uy Vũ Tướng Quân phủ đi."

Quản sự ma ma cúi đầu, hành động lần này của Bát thiếu phu nhân thật là xúc động lỗ mãng, nhưng bà chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân, đương nhiên sẽ không đi bình luận chuyện của chủ tử, mà đề cập đến chuyện khác: "Bát thiếu phu nhân nay không ở trong phủ, vậy việc hôm nay đi An Bá phủ hạ lễ thì nên làm như thế nào?"

Lý lão thái quân tức giận đến thở hổn hển, nha hoàn ở phía sau nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà mới đỡ một chút, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ta đi."

Quản sự ma ma hơi kinh hãi, trong phủ nay còn có những thiếu phu nhân khác, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể chủ trì hạ lễ, Lão thái quân lại muốn tự mình đi, rõ ràng là muốn cất nhắc vị thiếp xuất thân từ An Bá phủ kia, xem ra Bát thiếu phu nhân xác thực đã chọc giận Lão thái quân, một quý thiếp vào cửa, đối với chủ mẫu, thật đúng là không thể coi là chuyện tốt.

Lý lão thái quân đích thân đến An Bá phủ, lấy lễ quý thiếp mà rước Thu Thủy vào cửa, vì lúc sự việc phát sinh, người xung quanh rất nhiều, để tránh lại thêm phiền phức, chuẩn bị được ba ngày, liền dùng kiệu nhỏ từ cửa hông nâng vào, kính trà cho mẹ chồng là bà, xem như chính thức làm thiếp.

Thu Thủy đương nhiên là mừng đến cười không thể khép miệng, bên Uy Vũ Tướng Quân phủ lại là một mảnh u ám.

Vi phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, nhìn Vi Ngưng Tử vẻ mặt xanh tím còn chưa tan, thở dài nói: "Con tự ý trở về phủ, Lý lão thái quân liền tự mình làm chủ đi rước ả Thu Thủy kia vào cửa, nàng ta nay trừ bỏ sau lưng có tỷ tỷ là di nương của An Bà phủ làm núi dựa ra, lại có thêm một Lý lão thái quân."

Vi Ngưng Tử tựa vào đầu giường, từ khi trở lại Uy Vũ Tướng Quân phủ, sắc mặt ai oán của nàng ta chưa từng tốt lên chút nào, không nghĩ tới Lý lão thái quân thế nhưng một chút mặt mũi cũng không cho chừa cho nàng ta, trực tiếp rước Thu Thủy vào cửa, mà ba ngày nay, Cảnh Hựu Thần cũng không phái người lại đây xem mình, ngay cả Lý lão thái quân cũng chưa từng sai người tới khuyên nàng ta trở về, đây là tính để cho nàng ta trở về nhà mẹ đẻ ở cả đời sao?

Nàng ta nâng lên khuôn mặt còn hơi sưng, vừa vặn đem thương thế nặng nhất của mình hiện ở trước mặt Vi phu nhân: "Nghĩa mẫu, người xem khuôn mặt của nữ nhi, lại nhìn cả người đầy vết thương này, lúc ấy ở khách điếm, Cảnh Hựu Thần không ra tay giúp nữ nhi thì thôi, hắn lại còn giúp nữ nhân kia nói chuyện, sau khi trở về, còn đối với con bạo lực như thế, mẹ chồng thì một chút cũng không quan tâm, cơn giận này, cho dù Ngưng Tử có thể nuốt xuống, nhưng con là từ Uy Vũ Tướng Quân phủ xuất giá, người ta nhìn vào con, không chỉ đơn giản là vì con là một nữ tử, còn có thể diện của Uy Vũ Tướng Quân phủ, nữ nhi không muốn cứ như vậy vô duyên vô cớ bị người đánh, mới thu thập trở về."

Kỳ thật những việc này Vi phu nhân đều biết, trong lòng của bà cũng biết là Cảnh Hựu Thần không đúng, nhưng Cảnh Hựu Thần dù có không đúng, cộng thêm hành động của Lý lão thái quân xuất phát từ thân phận của bà mà nói, đích thật cũng có lý do của nó: "Con lần này hồi phủ, trong lòng Lý lão thái quân nhất định không vui, nếu không cũng sẽ không làm chủ đi rước ả thiếp thất kia, nữ tử xuất giá muốn về nhà mẹ đẻ, phải được phu gia cho phép, tối hôm trước con vừa bị bà răn dạy vài câu, sáng sớm hôm sau liền rời đi, là ai cũng sẽ cảm thấy đây là đang xem thường chủ mẫu gia tộc, vốn Cảnh Hựu Thần động thủ đánh con là hắn sai, nay lại cưới vợ bé, thêm một lỗi sai, nhưng con bỏ đi như vậy, những sai lầm này dù có nhắc tới cũng vô dụng, người khác chỉ biết, con là kẻ bất hiếu, toàn bộ lỗi sai đều đổ lên người con."

Tân nương tử vào cửa, làm sao có thể được mẹ chồng yêu thích, bản thân Vi phu nhân cũng có nhi tử, đặc biệt có thể hiểu được loại tâm tình này, làm mẫu thân đương nhiên là sẽ thiên vị nhi tử nhà mình, hơn nữa hành vi của Vi Ngưng Tử ở khách điếm, vốn chuyện cũng có nguyên do của nó, nhưng quả thật nàng ta đã quá xúc động rồi.

Sau khi tổng hợp lại những nguyên nhân diễn biến của câu chuyện, đã giải thích vì sao khi Vi phu nhân thấy Vi Ngưng Tử trở về mà vẫn chưa đi Vĩnh Nghị Hầu phủ chất vấn, mà trước hết để cho Vi Ngưng Tử điều tiết lại tâm tình và thương thế, chờ Vĩnh Nghị Hầu phủ phái người tới đón thì lại để cho nàng ta trở về.

"Thái độ của con đối với mẹ chồng quả thật là có chút quá xúc động, nhưng Cảnh Hựu Thần thì sao, hắn có để nữ nhi ở trong lòng sao?" Vi Ngưng Từ từ trong lời của Vi phu nhân đã hiểu ý của bà, liền không hề nhắc đến Lý lão thái quân nữa, mà sửa thành chỉ trích Cảnh Hựu Thần, vào lúc này, nàng ta xác thực là chiếm thế thượng phong.

"Những chuyện này đã không còn cách truy cứu nữa rồi, sự thật trước mắt là ả thiếp thất kia đã vào cửa, con cùng Cảnh Hựu Thần vừa tân hôn không lâu, nếu trong khoảng thời gian này con không về phủ, chờ ả thiếp thất kia nắm được tâm của Cảnh Hựu Thần, lại đi lấy lòng Lý lão thái quân, thì về sau con ở Vĩnh Nghị Hầu phủ tất nhiên là nửa bước cũng khó đi." Rốt cuộc cũng làm phu nhân chủ mẫu đã lâu, nên Vi phu nhân cũng có kinh nghiệm hơn, nghĩa nữ gả ra ngoài chính là người của phu gia, cũng không thể để cho người làm nghĩa mẫu như bà có thể quan tâm cả đời.

Hơn nữa, bà còn trong lúc vô tình từ chỗ người khác nghe được, lúc trước trên danh sách tú nữ có tên Vận Ninh quận quân, là do chính nghĩa nữ của mình phái người đi xúi giục, mấy ngày nay, bà cố ý gọi Phấn Ngọc Phấn Lam đến dò hỏi, Vi Ngưng Tử quả thật có phái người đi truyền tin, cho nên bà cảm thấy, vị nghĩa nữ này, cũng không nghe lọt tai lời bà nói trước đó, hơn nữa nàng ta vừa qua tân hôn, tuy nói đúng là có ngọt ngào, nhưng cũng chưa từng hỏi qua thân sinh mẫu thân Tạ Thuần Linh ra sao, Vi phu nhân cảm thấy, nghĩa nữ này, có lẽ không giống như ngoài mặt là tình thâm ý trọng, ngược lại là lấy lợi làm đầu.

Những lời này của Vi phu nhân, Vi Ngưng Tử cũng đã để ý, nàng ta đến Uy Vũ Tướng Quân phủ đợi ba ngày, không đợi được người của Vĩnh Nghị Hầu phủ phái tới đón, nên cũng có chút sốt ruột, lại nghe tin Thu Thủy được đưa vào phủ, đáy lòng có chút hối hận, lúc này liền dựa theo lời của Vi phu nhân, mang trên mặt thần sắc ảo nảo khẩn trương, cầu xin nói: "Nghĩa mẫu, nhưng nay lại không có người tới đón nữ nhi, con cứ như vậy mà trở về, chẳng phải là làm cho người ta giễu cợt sao, về sau chỉ càng khiến người ta khinh thường mà thôi."

Đạo lý này, Vi phu nhân tự nhiên biết, trong lòng bà đã sớm có dự tính, mỉm cười: "Việc này con cứ yên tâm, nghĩa mẫu đương nhiên sẽ giúp con xử lý tốt."

Nghe được lời này của Vi Ngưng Tử, ngày hôm sau Vi phu nhân liền tới cửa cầu kiến Lý lão thái quân, Lý lão thái quân cho người ra mời bà tiến vào, dâng trà đãi khách.

"Không biết Vi phu nhân tới cửa là có chuyện gì?" Lý lão thái quân bưng tách trà lên, gạt nước, thổi đi trà vụn phía trên, nhấp một ngụm xong liền mở miệng hỏi.

Tư thái này của bà, liền có vẻ ta đây mười phần, Vi phu nhân tuy rằng là hậu bối của bà, nhưng nay hai nhà kết thân, cũng coi như là cùng cấp bậc, nhưng mà lần này tới cửa là vì cầu hòa, không phải cãi nhau, cho nên Vi phu nhân chỉ mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười: "Lý lão thái quân, nghe nói phu quân của nghĩa nữ hôm qua vừa nạp thiếp thất, việc này khi ta nghe người khác nói cũng không mấy tin tưởng, Ngưng Tử gả đến Vĩnh Nghị Hầu phủ chưa đầy ba tháng, cô gia liền nạp thiếp, cho nên nay đặc biệt đến để chứng thực một chút."

Bà nói rất khách khí, kỳ thật là đang đánh đòn phủ đầu, trước vạch ra sai lầm của ngươi, đến lúc nói đến Vi Ngưng Tử, khí thế của Lý lão thái quân cũng có vẻ yếu đi, nhưng mà, Lý lão thái quân nghe vậy cũng rất trực tiếp mà gật đầu: "Bát phu nhân không phải chạy về quý phủ sao, chẳng lẽ ngay cả việc này cũng không nói qua với Vi phu nhân sao? Nàng ở khách điếm đem việc này náo đến mọi người đều biết, mà đối phương lại là người của An Bá phủ, ta cũng vì tránh để cho tương lai của Hựu Thần bị ảnh hưởng xấu hơn, nên mới làm chủ rước người vào. Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ nói cùng ngươi, không nghĩ tới lại một chữ cũng không đề cập tới, điều này cũng khó trách, dù sao nếu không phải nàng ta náo loạn đến long trời lỡ đất, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như thế này."

Lý lão thái quân phản kích vừa nhanh chóng lại trực tiếp, đem trách nhiệm chính trong chuyện cưới vợ bé toàn bộ đổ lên người Vi Ngưng Tử, còn chỉ ra nàng ta không để ý lễ nghi, tự tiện chạy về nhà mẹ đẻ, ở trước mặt nghĩa mẫu đảo lộn thị phi, giấu giếm chân tướng, đùa bỡn Vi phu nhân.

Vi phu nhân mấy ngày nay ở nhà cùng Vi Ngưng Tử, ngược lại thật không có lưu ý tin tức bên ngoài, không biết thì ra vị thiếp thất kia là do Vi Ngưng Tử náo loạn lớn mới phải rước về, khí thế ban đầu tính lớn tiếng dọa người liền yếu đi một chút: "Dù vậy, cô gia hắn nếu không làm ra loại việc này, Ngưng Tử cũng sẽ không náo loạn, hơn nữa sau đó cô gia lại động thủ đánh người, Ngưng Tử nàng vừa trở thành tân nương tử không lâu, ở nhà cũng được nuông chiều, nhất thời giận quá, liền không để ý quy củ, trở về quý phủ tìm ta khóc lóc kể lể, nếu không phải giọng nói còn giữ được nguyên dạng, chỉ nhìn khuôn mặt mà xem, căn bản là nhận thức không ra đó là Ngưng Tử."

Vi phu nhân lời này là nửa cứng nửa mềm, bên trong nói Cảnh Hựu Thần không đúng, cũng nói Vi Ngưng Tử cũng có sai, còn hàm chức một tầng ý tứ khác, đó là Vi phu nhân hôm nay tới cửa, là muốn bọn họ đón Vi Ngưng Tử trở về.

Lý lão thái Quân cụp đuôi mắt xuống, khóe miệng thản nhiên cười, trong giọng nói ngược lại có vài phần sắc nhọn: "Việc này ta cũng đã nói với Hựu Thần, phu nhân có biết, hắn vừa mới bị giáng chức, nay lại bị chuyện thiếp thất này mà náo đến cả kinh thành người người đều biết, từ trên xuống dưới bình luận về hắn đều cực kỳ bất lợi, hắn quả thật đã nhất thời xúc động mà ra tay đánh nàng ta một chút, nhưng đa phần, vẫn là vào lúc nàng ta động thủ cùng vị thiếp thất kia mà gây nên thương tích."

Lý lão thái quân nói là sự thật, nhưng thương thế Thu Thủy tạo ra, thoạt nhìn nghiêm trọng, lại không thể nặng bằng do Cảnh Hựu Thần đánh, bất quá Vi phu nhân cũng nghe ra ý của Lý lão thái quân, cũng không phải làm khó mình.

Giữa các phu nhân với nhau, khi đối thoại thì ý tứ trong lời nói cũng có những lĩnh hội khác nhau, biết Lý lão thái quân sẽ đón Vi Ngưng Tử trở về, bà bèn đáp "Thương thế kia nay cũng đã hồi phục rất tốt, nghĩa nữ cũng thường nói muốn trở về thăm Lý lão thái quân nữa."

Thăm bà? Nếu thật kính trọng bà như vậy, còn có thể chạy về nhà mẹ đẻ sao? Lý lão thái quân ngầm cười, đối với lời này không lên tiếng đáp lại.

Vi phu nhân biết mục đích hôm nay đến đây đã đạt được, cũng không lưu lại lâu, trở lại quý phủ, bà cũng không lập tức đi tìm Vi Ngưng Tử, mà là tìm người hỏi rõ ràng, chi tiết sự việc phát sinh ngày đó, mới biết được, thì ra Vi Ngưng Tử vốn không quan tâm đại cục, ở trước mặt mọi người ra tay đánh ả thiếp thất kia, làm mất mặt mũi Cảnh Hựu Thần, mới dẫn đến những chuyện phát sinh sau đó.

Vi phu nhân gắt gao nắm chặt các ngón tay, trái tim hoàn toàn lạnh ngắt, lúc này đây Vi Ngưng Tử lại còn nói một nửa chừa lại một nửa, cũng may Lý lão thái quân không phải loại người quá mức cay nghiệt, nếu không lần này bà đến, thật đúng là không thể chiếm được lợi thế.

Tình cảm con người giống như một quả khí cầu, ngươi thổi khí vào càng nhiều thì nó càng to tròn, nhưng nếu ở bên trên đâm một lỗ, nó sẽ bắt đầu xẹp xuống, mỗi lần đâm vào thì khí tản ra càng nhanh, càng về sau, cho dù ngươi không ngừng thổi vào nó, nó cũng sẽ không cách nào to tròn trở lại như lúc trước nữa.

Cảm tình của Vi phu nhân đối với Vi Ngưng Tử giống như quả bóng hơi bị đâm nhiều lỗ này, bà rất thích nghĩa nữ này, là vì phu quân thích, nên tình cảm của bà với nàng ta cũng không phải rất sâu đậm, cảm tình như vậy không thể nói là bền chắc, một khi bị hủy, sẽ rất khó mà tạo dựng lại.

Vi Ngưng Tử quá mức ích kỷ, nên không ngờ đến điểm này, nàng ta chỉ biết lợi dụng những thứ bên cạnh để đạt tới mục đích của chính mình.

Khi Vi phu nhân không tự mình đi qua, chỉ phái nha hoàn bên người đến nói cho nàng ta, Vĩnh Nghị Hầu phủ không quá ba ngày sẽ tới đón nàng ta hồi phủ thì Vi Ngưng Tử còn đang suy nghĩ: quả nhiên vẫn là nghĩa mẫu ra mặt là đáng tin nhất, như vậy Vĩnh Nghị Hầu phủ về sau lại càng không dám xem nhẹ nàng ta rồi.

Như Vi phu nhân dự đoán, ngày kế Lý lão thái quân liền phái quản sự ma ma bên cạnh bà đến Uy Vũ Tướng Quân phủ đón Vi Ngưng Tử trở về.

Tuy rằng Vi Ngưng Tử có sai, nhưng Cảnh Hựu Thần cứ như vậy cưới vợ bé, đánh vợ cũng là có sai, Lý lão thái quân không thể không nể mặt mũi của Uy Vũ Tướng Quân, nếu Vi phu nhân đã đến cửa hòa giải, bà cũng theo bậc thang này mà bước xuống.

Khi Vi Ngưng Tử hồi phủ, không nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Hựu Thần, trong lòng liền tức nghẹn, liền sai Phấn Lam đi hỏi một nha hoàn tùy tùng: "Bát thiếu gia tại sao hôm nay lại không tới?"

Nha hoàn kia lườm Vi Ngưng Tử một cái, cúi đầu không dám nói chuyện, bộ dạng này làm cho đôi mắt Vi Ngưng Tử híp lại, tầm mắt lạnh như băng bắn đến trên người nha hoàn: "Nói, Bát thiếu gia tại sao không có tới?"

Hàn ý trong giọng nói làm cho đầu của nha hoàn càng cúi càng thấp, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nhưng cũng đủ để Vi Ngưng Tử nghe rõ.

"Bát thiếu gia cùng Thu di nương đi lên núi chơi rồi." Thu di nương ở đây là chỉ Thu Thủy.

Vi Ngưng Tử nhất thời tức giận đến ruột gan đều đảo lộn, hắn ta chưa từng mang nàng đi chơi bao giờ, vì một tiện nhân vừa mới vào cửa mà hắn đã cưng chìu đến tận trời, nếu không phải là đang ngồi trên xe ngựa, không thể lại xoay người nhảy xuống xe, chỉ có thể chịu đựng cơn giận này, dưới đáy lòng thầm mắng Thu Thủy, tiện nhân, ngươi có bản lĩnh liền cùng Cảnh Hựu Thần cứ đi du sơn ngoạn thủy đừng có trở về, nếu không xem ta như thế nào thu thập ngươi!

Mà Cảnh Hựu Thần đang bị Vi Ngưng Từ nguyền rủa trong lòng lúc này cũng không vui vẻ như nàng ta tưởng tượng, hắn mang theo Thu Thủy đi Quang Minh Đỉnh phụ cận thành Thiên Việt, không phải bởi vì hắn đặc biệt sủng ái Thu Thủy, mà vì ba ngày nay ở Hộ Bộ, cái loại cảm giác bị mọi người coi như không khí này, làm cho người trước kia luôn được người người kính trọng như Cảnh Hựu Thần cảm thấy quá mức hụt hẫng.

Hắn tuổi còn trẻ đã được ngồi lên ghế Hộ Bộ Thị Lang, bởi vì hắn là tâm phúc của Tứ hoàng tử, cho nên đại thần trong triều đều cho hắn vài phần mặt mũi, mà nay một khi vào lỡ bước sa chân, hắn liền thể nghiệm được cái loại hụt hẫng đã lâu không thấy này, điều này làm cho hắn rất khó chấp nhận, nên hôm nay xin phép, ra ngoài giải sầu.

"Bát thiếu gia, chàng xem, bên kia cũng có người đang ngắm cảnh kìa!" Thu Thủy như chim nhỏ nép vào trong lòng Cảnh Hựu Thần, chỉ vào một chỗ dịu dàng nói.

Trong mắt Cảnh Hựu Thần làm sao còn tồn tại phong cảnh gì, hắn chỉ cảm thấy một mảnh tiêu điều, những mảnh cỏ vào đầu hạ này cũng không thể lọt vào mắt hắn, nhưng hắn cũng cho vị tân di nương này chút mặt mũi, quay đầu nhìn về phía Thu Thủy chỉ.

Lại thấy trong ngôi đình phía bên trái, có năm sáu người đang ngồi cùng nhau, nâng cốc nói chuyện, chỉ liếc mắt một cái, trong mắt Cảnh Hựu Thần liền bắn ra tia sáng, nhất thời hắn cảm thấy vòng hào quang chói lọi đang ở ngay trước mặt mình.

Đọc truyện chữ Full