Nàng nhanh chóng dời đề tài đi chỗ khác, vừa rồi bản thân cũng không biết bị làm sao, biết rõ Ngự Phượng Đàn muốn tới nắm tay mình, thế nhưng nàng lại không tránh đi, mà hồi hộp chờ đợi như vậy.
Có lẽ do bầu không khí quá tốt đẹp, nên đầu óc thiếu dưỡng khí một chút mà thôi.
Vân Khanh âm thầm lấy mu bàn tay xoa xoa gò má, An Tuyết Oánh nghe nàng nói như vậy, nghĩ đến lượng người trên đường hôm nay thật sự không ít, liền tin lời của nàng: "Ừ, hai người đã chuẩn bị xong rồi sao?" Chẳng qua nàng vẫn cảm thấy không khí giữa Cẩn Vương thế tử và Vân Khanh có chút kỳ quái.
Tầm mắt của Ngũ hoàng tử đảo qua đảo lại vẻ mặt kỳ quái của Vân Khanh và Ngự Phượng Đàn, cùng Ngự Phượng Đàn đi phía sau hai cô gái, trên khuôn mặt ôn hòa mang theo vài phần chế nhạo: "Như thế nào, người ngươi thích hóa ra là Thẩm tiểu thư?"
Dung nhan tuyệt sắc của Ngự Phượng Đàn dưới ánh đèn lung linh càng trở nên đặc sắc, khi nghe Ngũ hoàng tử nhắc đến Vân Khanh, trong đôi mắt có một sự say mê khó tả, cúi đầu cười khẽ, gật gật nói: "Đúng vậy."
Ngũ hoàng tử nghe thế, đáy mắt hiện lên ý cười, ngẩng đầu nhìn thân hình nguyệt sắc thon dài yểu điệu đang đi ở phía trước, lại quay đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, cười lên tiếng: "Vận Ninh quận quân thật là dung sắc bức người, thông tuệ đáng yêu, ta cũng thấy nàng không tệ."
"Nàng, ngươi không thể giành." Ngự Phượng Đàn thu hồi ánh mắt, nhìn vào mắt Ngũ hoàng tử, trong lời nói tràn đầy ham muốn tuyên cáo chủ quyền: "Nàng là của ta."
"Ngươi đây là nghiêm túc?"
"Phi thường nghiêm túc."
Ngũ hoàng tử hơi cứng người, sau đó bật cười, ý cười dưới ánh đèn loang lổ mang theo tư vị sâu xa, chiếu rọi khuôn mặt ôn hòa kia thành từng chiếc bóng rời rạc.
Khi Đài chủ và thành viên cả ba tổ tập trung đầy đủ trên đài, vòng quyết đấu cuối cùng bắt đầu.
Phương Tiểu Hầu gia đã sớm chờ đến sốt ruột trực tiếp rướn cổ kêu to: "Nhanh bắt đầu đi, trà cũng chưa kịp uống, đừng để chúng ta chờ sốt ruột nữa."
Hắn vừa kêu như vậy, người chung quanh cũng hùa theo mà ồn ào, đài chủ giơ hai tay lên, ý bảo mọi người im lặng, cho mỗi đội bày món đồ mình đã mua được ra.
Đầu tiên là Ngũ hoàng tử, hắn là người về nhất trong cuộc thi trước, hắn lấy ra một bao nến, đặt trước mặt mọi người: "Ta dùng một lượng bạc mua một bao nến màu." Sau đó hắn thắp sáng một cây nến, bày ra nói: "Ánh sáng ngọn nến phát ra, cũng là một bộ phận của cây nến, ta châm một ngọn nến, ánh sáng sẽ chiếm khoảng không gian này của đài, hiện tại trên tay ta có 12 cây, không gian ta chiếm được chính là diện tích ánh sáng mà 12 cây nến này tỏa ra.
"Tốt, không tệ!"
Ngũ hoàng tử vừa nói xong, dưới đài lập tức có người vỗ tay, đài chủ cũng gật đầu: "Cách này quả thật không tệ, căn cứ vào ánh sáng ngọn nến phát ra mà chiếm khoảng không gian đó, so với thứ đồ tầm thường mà nói thì đã chiếm được nhiều hơn rồi."
"Kế tiếp."
An Ngọc Oánh lại đứng ra, sau đó chỉa về một thùng nước bên cạnh nàng, đang vừa muốn cất lời, đột nhiên trên nóc nhà từ đằng xa, lả tả nhảy ra mấy chục đạo bóng đen, giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt mọi người.
Động tác của bọn họ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy vào trong đám người, đao kiếm sáng bóng tràn ngập hàn quang dưới ánh đèn càng trở nên huyết tinh vô tình, khiến người phát run.
Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngự Phượng Đàn vào lúc bọn hắc y nhân xuất hiện đã xoay người nhìn về phía đó, võ công của bọn họ so với người bình thường cao hơn nhiều, đối với sự nguy hiểm đang tiếp cận phản ứng cũng linh mẫn hơn.
Không biết tiểu như nhà ai là người đầu tiên nhìn thấy Hắc y nhân, liề phát ra tiếng thét chói tai, sau đó toàn bộ quảng trường ở đường Đông lập tức loạn cả lên, các tiểu thư ngày thường đoan trang, dưới sự che chở của nha hoàn bắt đầu hoảng loạn chạy trốn, các công tử luôn phong độ tiêu sái, cử chỉ lịch sự cũng bắt đầu tìm đường thoát thân.
Quan binh ở bốn phía phụ trách cảnh giới sau khi nghe được tiếng thét chói tai, liền bắt đầu chỉ huy binh lính nhanh chóng chạy vào trong, đồng thời Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng một ít ám vệ bên người các thế gia công tử cũng bắt đầu gia nhập trận chiến đấu với Hắc y nhân.
Dường như mục đích của bọn hắc y nhân này không phải là đến giết chóc, bọn chúng không phải gặp người liền giết, mà là bay thẳng về phía đài nơi Vân Khanh đang đứng.
Vân Khanh vừa nhìn thấy phương hướng Hắc y nhân phóng tới, ý thức được mục tiêu của bọn chúng rất có thể là mình, nàng lập tức xoay người tới đứng bên cạnh An Tuyết Oánh đang ở gần Ngũ hoàng tử.
Chỉ thấy An Tuyết Oánh hai mắt thẳng tắp nhìn Hắc y nhân đang lao tới, đám vệ ở bên ngoài lúc này đã giao thủ với Hắc y nhân, tiếng đao kiếm va vào nhau và tiếng la hét trốn chạy của mọi người xung quanh tạo nên một trận âm thanh hỗn tạp chứa đầy sự hoảng sợ và kinh hoàng.
Kiếm quang ánh lên, thỉnh thoảng bắn ra những tia máu sáng rực trong đêm tối.
Theo tình hình hai bên giao chiến kịch liệt, những hắc y nhân này người người đều là nhất đẳng cao thủ, một vài ám vệ của thế gia ở thế bị động và một số ít khác bị thương, từng bước bị bức lui.
Hắc y nhân cách khán đài bên này càng ngày càng gần, trong không khí bao phủ mùi máu tanh và sát khí, khiến cho các tiểu thư công tử luôn được bảo vệ chặt chẽ này sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Vân Khanh đi qua, đỡ thân thể sắp nhũn ra của An Tuyết Oánh, nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch của nàng liền vội vàng an ủi: "Tuyết Oánh, ngươi đừng sợ, đừng sợ, hít sâu vào, không nên kích động, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều ở nơi này, các ám vệ sẽ không để cho chúng ta gặp nguy hiểm."
Sắc mặt của An Tuyết Oánh đã trắng bệch một mảnh, ngay cả sắc môi cũng bắt đầu từ từ mất đi, hô hấp của nàng dần dồn dập, đáy mắt lộ ra kinh hoàng và kinh sợ, bàn tay Vân Khanh nắm lấy cổ tay nàng, cảm nhận được mạch đập của nàng đột nhiên nhảy vừa mạnh vừa loạn, đôi mắt hơi hơi ngưng trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tim của Tuyết Oánh có khả năng sẽ tái phát, nàng vội vã đưa tay vỗ vỗ lưng An Tuyết Oánh, ôn nhu nói: "Tuyết Oánh, ngươi nhìn vào hai mắt của ta, không có việc gì, không có việc gì."
An Tuyết Oánh siết chặt lấy tay Vân Khanh, chỉ cảm thấy trên lưng có một luồng nhiệt lực truyền đến, trái tim bắt đầu đau đớn từ từ dịu lại, hai mắt nhìn thẳng vào cặp mắt kiên định không một tia sợ hãi của Vân Khanh, thì đột nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, để nàng không còn quá mức hoảng hốt như lúc nãy, suy yếu gật đầu nói: "Không có việc gì, ta không sao."
Vân Khanh thu hồi bàn tay luôn vỗ sau lưng nàng, đầu ngón tay mang theo một cây ngân châm nhanh chóng bỏ vào túi châm đặc biệt trong người, khóe mắt liếc về tình hình cuộc chiến bởi vì ám vệ thất bại nên Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn đành phải tham chiến, đáy mắt càng thêm an hòa, cười nói: "Tuyết Oánh, ngươi trước mắt hãy trốn ở chỗ này."
Nàng nắm lấy tay An Tuyết Oánh đi xuống khán đài, ánh mắt nhanh chóng xem xét xung quanh tìm xem có nơi nào để trốn hay không, sau khi xem xét tất cả, nàng lập tức kéo lớp thảm đỏ ra, nhưng thấy bên trong đã chứa ba nữ tử, một người trong đó nàng có quen biết, nhưng mà, quen biết không có nghĩa là chuyện tốt.
Cảnh Tâm Như hôm nay ra phố du ngoạn, ngay lúc vừa cùng hai khuê phòng đi đến phía dưới khán đài thì Hắc y nhân lại xuất hiện, các nàng phát hiện chỗ trống này nên lập tức liền trốn vào.
Lúc này trông thấy Vân Khanh, trên khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra một tia tức giận, nàng ta vốn đã trở thành ứng viên tuyển tú, nay hẳn đã tiến cung làm phi tử của Minh Đế hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi, chính là bởi vì Thẩm Vân Khanh này chọc giận Hoàng Hậu, mới khiến nàng ta cũng bị liên lụy bị người gạch tên.
Dưới đáy lòng nàng ta đối với Vân Khanh chưa từng thấy mặt đã có ba phần hận, lúc này thấy nàng, đáy mắt liền mang theo một tia ác độc, cánh tay vươn ra ngăn cản Vân Khanh và An Tuyết Oánh, cự tuyệt nói: "Các ngươi chớ vào đây, chỗ này quá nhỏ, đã không thể chứa người nữa rồi."
Vân Khanh đưa mắt quan sát vẻ mặt của Cảnh Tâm Như liền nhận thấy được ý định muốn gây khó dễ của nàng ta, đối với tiểu Cô này ở kiếp trước Vân Khanh đã biết rõ, ở mặt ngoài là ôn nhu xinh đẹp, kỳ thật lòng dạ hẹp hòi, tham lam ích kỷ, bởi vì được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Lý lão thái quân nên luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người, quên mất kỳ thật nàng ta cũng chỉ là một nữ nhi do di nương sinh ra, ngay cả Cảnh Hựu Thần nàng ta cũng có chút khinh thường.
Nay đáy mắt nàng ta không mang theo ý tốt, Vân Khanh tự nhiên hiểu rõ, nếu là bình thường, nàng tuyệt đối khinh thường tranh cãi với nàng ta, nhưng lúc này lại khác, nguy cơ ở phía trước, mà sưc khỏe của Tuyết Oánh cũng không thể tiếp tục chạy loạn hay chịu thêm kích thích gì nữa.
Hơn nữa Cảnh Tâm Như cũng không giống đang nói dối, chỗ này xác thực không lớn, đã có ba người, chỉ còn khoảng trống của hai bước chân, nếu cố chen lách nhiều nhất chỉ có thể thêm được một người.
An Tuyết Oánh nhìn nhìn nơi này, lôi kéo tay Vân Khanh, trong ánh mắt mang theo một tia cự tuyệt, lắc đầu nói: "Vân Khanh, nếu không chúng ta đi tìm chỗ khác?" Nàng không muốn cùng Vân Khanh tách ra.
Tiếng đao kiếm bên tai vẫn không có dấu hiệu dừng mà ngày càng gần, không còn kịp rồi, Vân Khanh nắm tay nàng, nhìn hai vị tiểu thư khác, thanh âm chân thành tha thiết mang theo khẩn cầu nói: "Ta không tiến vào, các ngươi chịu khó chen chút một chút, để cho An tiểu thư của Hộ bộ thượng thư trốn vào đây, có thể chứ?"
Hai vị tiểu thư kia nghe được lời của Vân Khanh, đáy mắt sáng ngời, lập tức lùi người về phía sau một chút, trăm miệng một lời gật đầu nói: "Có thể, chúng ta chen chút một chút còn có thể giấu một người."
Cảnh Tâm Như quay đầu sang nhìn hai bạn tốt của mình, ánh mắt mang theo nghi vấn như muốn hỏi các ngươi tại sao lại cho nàng đi vào chứ?!? Các ngươi chẳng lẽ không biết vị trí ứng viên của ta vì ai mà bị oại bỏ sao?
Trên mặt hai vị tiểu thư kia lộ ra một chút xấu hổ, dưới ánh mắt khiển trách mãnh liệt của Cảnh Tâm Như, thế nhưng lại không thay đổi quyết định ban đầu của mình, còn lấy lòng lôi kéo tay Cảnh Tâm Như sát vào bên trong, trong miệng cười nói: "Tâm Như, chỉ dịch vào trong một chút thôi, nhường một vị nữa cũng không mất mát gì mà."
Vân Khanh thản nhiên cười, thu ánh mắt trách móc của Cảnh Tâm Như vào đáy mắt, hai tiểu thư này hiển nhiên biết Cảnh Tâm Như vì sao mà bị gạch tên.
Nhưng các nàng càng biết mình là người nhà của quý phủ nào, một người là tiểu thư của một phụ tá ở Ninh Quốc Công phủ, một người là tiểu muội của Hộ Bộ Thị Lang tân nhiệm, chỉ cần không phải ngu dốt, nghe được Vân Khanh phá lệ cường điệu ra thân phận của An Tuyết Oánh, cũng biết nên làm như thế nào, một vị trí râu ria có thể lấy lòng Thủ trưởng và Ninh Quốc Công, đứa ngốc mới sẽ không làm như vậy!
Cảnh Tâm Như hí mắt nhìn Vân Khanh, không biết Vân Khanh làm thế nào mà chỉ vừa mở miệng đã khiến bạn tốt của nàng ta ra mặt giúp đỡ, nghĩ lại, dù sao nàng ta ghét cũng không phải An Tuyết Oánh, nên gật gật đầu, nhích vào trong một chút, trong giọng nói mang theo một chút không vui: "Vậy ta có thể để cho An tiểu thư tiến vào, nhanh chút, đừng làm cho người phát hiện."
Được những lời này, Vân Khanh lập tức đem An Tuyết Oánh đẩy xuống dưới đài, thấp giọng nói: "Ngươi trốn ở chỗ này, đừng có đi loạn, đợi lát nữa ta tới đón ngươi."
An Tuyết Oánh nghe nàng nói như thế, nhưng lại không chịu buông tay, mà là nắm chặt tay Vân Khanh, hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi không cùng trốn với ta sao?"
Vân Khanh nhìn vị trí dưới đài, nơi đó không gian không lớn, nếu nàng cũng trốn vào, bên ngoài lập tức sẽ phát hiện một khối lộ ra, đến lúc đó bị Hắc y nhân phát hiện, năm người tránh ở dưới đài e đều không còn an toàn, nàng sức khỏe bình thường, có thể chạy xa một chút, tìm một chỗ an toàn mà trốn, bèn gật đầu nói: "Bên này không còn đủ chỗ nữa, ta đi sang bên kia, ngươi an phận trốn ở trong này, không được đi ra."
An Tuyết Oánh nhìn nàng, tuy rằng không muốn Vân Khanh rời đi, nhưng khi nghe tiếng chém giết càng ngày càng gần, cũng biết lúc này không thể trì hoãn thời gian nữa, bènnới tay nói: "Vậy ngươi nhanh đi đi, phải chú ý an toàn."
"Ừm." Vân Khanh gật đầu, khi rời đi cũng tiện tay che thảm đỏ lại, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một bộ phận Hắc y nhân đã tiến đến khán đài, tiếng kim loại va chạm cơ hồ đã sát gần bên tai, xoạt xoạt đinh đang, thỉnh thoảng còn bắn ra tia lửa tung tóe.
Dây thừng treo đủ loại cờ cũng đã bị chém rơi xuống đất, đèn lồng đủ mọi màu sắc rơi vãi tứ tung, bàn, ghế dựa ngã trái ngã phải, một màn hỗn độn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 342: Nửa Đêm Kinh Hồn (2)
Chương 342: Nửa Đêm Kinh Hồn (2)