Đầu tháng tư, khắp nơi trong kinh thành đều tràn ngập hơi thở mùa xuân, gió xuân thổi tới kéo theo trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp, cảnh sắc thịnh vượng phồn vinh mang đến một bầu không khí mới mẻ. Cùng lúc đó, trong phủ Phù An Bá cũng nghênh đón một vị khách đã rất lâu không gặp.
Vân Khanh ngồi trong đình nhỏ trên hồ nước, nhìn qua sắc mặt ngày càng hồng hào của Vấn lão thái gia. Mặc dù ông có gầy hơn trước một chút, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ có hồn, hơn nữa tinh thần cũng rất phấn chấn. Nàng cầm bình trà lên rót đầy chéntrà trước mặt cho ông, trong đôi mắt phượng mang theo nụ cười, mở miệng nói: “Sư phụ, lần này từ chuyến đi đến địa khu phía Bắc trở về, trông người ngày càng trẻ hơn, có phải đã ăn được tiên đan, linh dược gì không?”
Vấn lão thái gia được Minh đế cho gọi đến xem bệnh giúp Tây thái hậu, mấy ngày trước mới tới kinh thành, hai ngày qua luôn ở trong cung, hôm nay được lúc rảnh rỗi, từ sớm đã đi đến phủ Phù An Bá thăm tiểu đồ đệ Vân Khanh.
Bây giờ, gương mặt Vân Khanh ngày càng trưởng thành, vẻ ngây thơ xinh đẹp trước kia lúc này lại mang theo sự quyến rũ của nữ nhân. Lúc nàng nhìn quanh, trong đôi mắt phượng tựa như có từng cơn sóng đang từ từ lưu chuyển, khi cười rộ lên thật khiến người ta khó có thể dời đi tầm mắt.
“Cho dù ta có ăn được tiên đan, linh dược gì cũng không thể nào so được với tiểu đồ đệ trẻ tuổi, xinh đẹp. Tiểu tử Ngự Phượng Đàn này, hồn vía đều bị con câu đi mất rồi.” Vấn lão thái gia nâng lên chéntrà Vân Khanh vừa rót, cả khuôn mặt đều tràn ngập vui vẻ, bàn tay bởi vì cười mà không ngừng dao động, nhưng nước trong chéntrà lại không hề bắn ra ngoài dù chỉ một chút, có thể thấy được trong lúc cười to hàng ngày đã luyện tập rất nhiều.
Ông ở địa khu phía Bắc du sơn ngoạnthủy khắp nơi, gặp được đủ loại người khác nhau, cảm thấy lòng dạ cũng rộng rãi hơn trước, càng thích cười nhiều hơn so với trước kia.
Vân Khanh biết tính cách của Vấn lão thái gia rất hiền lành, nói chuyện cũng không kiêng kỵ cái này tránh né cái kia giống như những người khác. Ở trong kinh thành đã lâu, mặc dù lúc đầu nàng có chút không quen, nhưng nàng cũng rất thích cảm giác như vậy. Chẳng qua là bị ánh mắt giống như kẻ gian đang cười rộ lên của Vấn lão thái gia nhìn qua, Vân Khanh bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, câu hồn cái gì chứ, là do bệ hạ ban hôn mà.”
Sau khi Vấn lão thái gia cười xong, uống một ngụm trà, nhìn đến rặng mây đỏ trên mặt tiểu đồ đệ, lại vểnh râu cười nói: “Tiểu tử kia ta còn lạ gì. Nếu không phải là người hắn thích, cho dù có được ban hôn hắn cũng sẽ không cần. Thời điểm trước đây còn ở Dương Châu, ta đã cảm thấy trong lòng hắn có ý với con, vậy mà chưa được bao lâu con đãbị hắn dụ dỗ mất rồi. Tiểu đồ đệ à, sao con có thể đáp ứng hắn nhanh như vậy chứ, ít nhất phải khiến hắn lòng như lửa đốt mới miễn cưỡng đồng ý…”
Vấn lão thái gia vừa nói vừa lắc đầu, tựa như Vân Khanh làm khó Ngự Phượng Đàn hai năm còn quá ngắn. Ít nhất cũng phải năm, sáu năm, như vậy mới được.
Mặc dù lúc này trên mặt Vân Khanh đều là tươi cười nhưng trong lòng nàng đang phát ra từng trận rét lạnh. Lời này của Vấn lão thái gia nếu để Ngự Phượng Đàn nghe được, còn không phải hắn sẽ ngấm ngầm gây phiền toái cho ông sao?
Vấn lão thái gia lắc đầu hai cái, sau đó khẽ cau mày mang theo vẻ nghi ngờ vô cùng, tự mình lẩm bẩm: “Năm đó ta làm cách nào cũng không thể theo đuổi được… Ngự Phượng Đàn tiểu tử này lại lợi hại như vậy…”
Ông không ngừng thì thào khiến Vân Khanh đang ngồi cách đó không xa rất nhanh nghe thấy những lời này. Nàng lập tức thuận theo những lời nói kia, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đuổi không kịp ai?”
“Còn không phải là…” Thiếu chút nữa Vấn lão thái gia đã lỡ mồm nói ra, bỗng kịp phản ứng, lập tức dừng lại, nhìn Vân Khanh nói:
“Tiểu đồ đệ, con muốn dụ dỗ ta nói sao?”
“Con nào có ý đó, chẳng qua con chỉ muốn xem xem có phải sư phụ có vấn đề gì khó khăn hay không, cũng có thể giúp người một tay giải quyết.” Vân Khanh cười híp mắt, nói.
Vấn lão thái gia sao có thể tin lời của Vân Khanh, tiểu đồ đệ này vô cùng thông minh. Chỉ là lúc này ánh mắt của ông lại lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không, trước tiên con nói cho ta biết con thích tiểu tử kia ở điểm nào? Chẳng lẽ là do vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn sao?”
Nhìn Vấn lão thái gia như vậy, dường như rất quan tâm đến vấn đề Ngự Phượng Đàn theo đuổi nàng, còn muốn cho hắn theo đuổi năm, sáu năm, lúc đó Vân Khanh mới đồng ý là tốt nhất, đây rõ ràng là trong lòng có chút không phục. Ngự Phượng Đàn theo đuổi được Vân Khanh, tại sao Vấn lão thái gia lại không phục? Vân Khanh cẩn thận suy nghĩ trong đầu, lúc nghe được những lời này của Vấn lão thái gia, liền khẽ nở nụ cười, lộ ra một vẻ giảo hoạt, cũng bắt trước thấp giọng nói: “Sư phụ, có phải năm đó người không theo đuổi được bà ngoại của con không?”
“A, sao con biết?” Sau khi nghe được lời nói của Vân Khanh, Vấn lão thái gia lập tức lui người về sau một bước. Không cần phải mở lời thì biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt đã bán đứng suy nghĩ trong lòng ông. Lúc nhìn đến đôi mắt giảo hoạt của Vân Khanh, Vấn lão thái gia biết cho dù bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ là có chút không cam lòng nói:
“Sao con lại đoán được?”
Vân Khanh chớp chớp đôi mắt, lông mi thật dài khẽ run, cười nói: “Bởi vì lời nói và biểu cảm của sư phụ đều mang theo vẻ không cam lòng.”
Mới vừa rồi Vấn lão thái gia liên tục lẩm bẩm, cái gì mà năm đó không theo đuổi được… Điều này rõ ràng cho thấy sư phụ đang nhằm vào trưởng bối trong nhà Vân Khanh. Ở tuổi này của Vấn lão thái gia cũng chỉ có những người đồng lứa như bà nội, bà ngoại mới có thể khiến ông tiếc nuối như vậy.
Vấn lão thái gia vẫn luôn ở kinh thành, lúc còn trẻ cũng đảm nhiệm chức vụ trong hoàng cung, mà bà nội Dư thị của Vân Khanh lại ở Dương Châu, căn bản chưa từng rời khỏi nơi đó. Chỉ có bà ngoại là thiên kim tiểu thư ở kinh thành, nghe nói năm đó còn vô cùng nổi tiếng, rất nhiều nam tử trẻ tuổi đều thích bà, nhưng cuối cùng lại bị tài hoa của ông ngoại làm rung động.
Sắp xếp những sự việc này lại với nhau, đương nhiên trong lòng Vân Khanh đã hiểu được vấn đề, nhưng nàng cũng không chắc chắn trăm phần trăm, đành thử dò xét hỏi ra một câu như vậy. Vấn lão thái gia không giống những người khác, điều gì không thể nói, vậy thì không cần nói, coi như nói sai rồi, nhiều lắm cũng chỉ bị quở trách một trận mà thôi.
Vấn lão thái gia bất đắc dĩ thở dài: “Điểm thông minh này của con, rất giống bà ngoại con. Đáng tiếc năm đó nàng không vừa ý ta, lại đi thích con mọt sách như ông ngoại con. Hừ! Không biết con mọt sách đó có gì tốt chứ. Hừ! Chẳng qua là dáng dấp của hắn khá hơn một chút. Hừ!”
Nghĩ lại lúc đó, rõ ràng chính ông là người gặp được Triệu Anh trước, nhưng lại bị con mọt sách Tạ Thư Thành nửa đường chen vào, câu mất hồn vía của Triệu Anh, làm hại mối tình đầu của ông cứ như vậy đi mất.
Giọng nói của Vấn lão thái gia đang từ vẻ ưu thương bỗng chốc chuyển sang hừ nhẹ. Bộ dáng kia trông thật giống một đứa trẻ bướng bỉnh, bộ râu còn khẽ bay lên theo tiếng hừ của ông.
Vân Khanh nhìn qua dáng vẻ của ông, chỉ biết cúi đầu âm thầm bật cười. Xem ra, năm đó giữa Vấn lão thái gia và ông ngoại còn có một đoạn "ân oán tình thù"rồi… Nếu không, người như ông ngoại, sao lại bị Vấn lão thái gia gọi là con mọt sách chứ?
Chẳng qua…
Lúc này, Vân Khanh bỗng nghĩ đến một chuyện, nhướng mày, nói: “Sư phụ, khi đó người nhận con làm đồ đệ, thực ra đã sớm biết con là ai rồi.”
Vấn lão thái gia bỗng hừ lạnh nói: “Đó là đương nhiên!” Con gái của Triệu Anh gả cho ai, dĩ nhiên ông có chú ý đến. Nếu không, ngày đó có người đến mời ông tới Lệ viên xem bệnh, sao ông lại có thể tùy ý đi chứ!
“Vậy, sư phụ, người nhận con làm đồ đệ…” Vân Khanh khẽ cười, nhưng không nói hết câu. Nàng biết Vấn lão thái gia nhất định sẽ hiểu ý mình.
Bỗng nhiên Vấn lão thái gia lại khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo:“Ta chưa bao giờ thu nhận học trò lung tung. Tư chất của con không tệ, học y cũng rất nhanh… Chỉ là, hừ! Con cũng giống thế, nhìn thấy dáng dấp của Ngự Phượng Đàn khá hơn một chút, lại đáp ứng hắn nhanh như vậy…”
Oản uổng quá, Vân Khanh chỉ biết la to trong lòng, không phải nàng chỉ nhìn vẻ bề ngoài anh tuấn của Ngự Phượng Đàn mà đáp ứng hắn… Ừ, mặc dù dáng vẻ đẹp mắt cũng là một trong những ưu điểm của Ngự Phượng Đàn.
Mắt thấy Vấn lão thái gia còn đang muốn quở trách mình, Vân Khanh vội nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói một vấn đề mà nàng đã chuẩn bị từ trước chỉ đợi sau khi gặp được Vấn lão thái gia sẽ hỏi:“Sư phụ, con muốn hỏi một chút về một loại thuốc.”
Nói đến vấn đề liên quan tới thuốc, trong lòng Vấn lão thái gia đang một mực nhớ đến chuyện năm xưa lập tức phục hồi lại tinh thần, chỉ hận học trò không chịu thua kém. Mặc dù trên mặt còn mang một chút không cam lòng, nhưng vẫn hỏi: “Là thuốc gì?”
Mới vừa rồi ông đã kiểm tra Vân Khanh, trong khoảng thời gian này, Vân Khanh chưa từng chểnh mảng học tập liên quan tới y dược dù chỉ một ngày, bất kể là châm cứu hay dược liệu, Vấn lão thái gia đều cảm thấy trình độ này đã có thể hành nghề được rồi. Lúc này lại nghe Vân Khanh hỏi như vậy, đoán rằng thuốc này nhất định không phải là loại thuốc bình thường.
Trong đầu Vân Khanh lập tức nhớ lại cảm nhận của Chương Oánh hôm đó, sau khi sắp xếp lại bèn nói với Vấn lão thái gia:“Có loại thuốc mê nào hoặc là một thứ gì đó tương tự với thuốc mê, sau khi vào trong cơ thể con người, sẽ khiến người ta có cảm giác giống như uống rượu say, cho rằng người mình trông thấy là người mình yêu thương. Mà hôm sau lại không hề nhức đầu, cũng không có bất cứ dấu vết gì khác, làm mọi người tưởng rằng chỉ do uống rượu mà thôi. Hơn nữa, tạo ra hiệu quả như vậy, phải cần tính toán thật kĩ?”
Điều cuối cùng là do Vân Khanh căn cứ theo lời Chương Oánh nói lúc đó có cảm giác bị kim châm vào đau nhói mà đoán được. Mũi châm có thể bôi thuốc lên quả thực là rất ít.
Nghe xong lời Vân Khanh nói, trên mặt Vấn lão thái gia bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc trong đôi mắt dần trầm xuống, nhưng không trả lời vấn đề của Vân Khanh ngay, mà hỏi ngược lại: “Ai trúng loại thuốc này?”
Những lời này nói lên rằng Vấn lão thái gia chắc chắn biết loại thuốc này, trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, liền đáp: “Con có quen biết một người đã bị kẻ khác hạ loại thuốc này.”
Mọi việc chỉ có thể nói tới đây, nhiều hơn nữa Vân Khanh cũng không tiện nói thêm. May mắn Vấn lão thái gia cũng không hỏi tiếp, chỉ là đáy mắt bỗng lóe lên một tia khó hiểu, chân mày trên gương mặt thon gầy nhẹ nhàng nhíu lại:
“Loại thuốc mà con nói đến gọi là "Tương tư dẫn", vô cùng hiếm thấy. Năm đó khi ta còn ở trong cung làm ngự y, trong hậu cung của tiên đế đã từng có hai phi tử đang thông dâm cùng thị vệ bị người ta bắt được, nhưng các phi tử đó lại nói họ không làm chuyện đó với thị vệ, bọn họ đều cho rằng người mình ở cùng chính là tiên đế. Khi đó, các nàng cũng uống rượu, vì vậy đã bị nói là uống rượu làm càn. Lúc ấy ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, bèn lén lấy máu của bọn họ để nghiên cứu, phát hiện trong máu của họ thực sự có thứ gì đó, mà tác dụng của nó giống như những gì con nói. Chỉ cần dùng rất ít, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt, quả thưc là loại thuốc mê rất tinh khiết.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Hai vị phi tử kia bất kể có phải trúng thuốc mê hay không cũng đã thông dâm cùng người khác rồi, cho dù là phi tần đương nhiên sẽ không thể giữ lại được nữa. Hơn nữa, sau khi tra xét kĩ càng những người ngày đó ra vào, lại không phát hiện ra người nào mang theo thuốc mê, cho nên không thể giải quyết được gì.” Trong mắt Vấn lão thái gia mang theo một vẻ tiếc nuối, chỉ là ông ở trong cung đã lâu, nhìn qua hậu cung tranh đấu, các dược vật được sử dụng thật sự nhiều không kê hết, "Tương tư dẫn" này cũng không coi là quá ác độc.
Nghe Vấn lão thái gia nói vậy, trong lòng Vân Khanh bỗng cảm thấy chấn động. Hậu cung của tiên đế đã từng xuất hiện dược vật này, chứng tỏ nó đã xuất hiện ở trong cung từ sớm. Nói cách khác, người hạ thủ Chương Oánh có lẽ là người trong cung. Vậy mục đích của người này là gì chứ?
Hoàng hậu, Oánh phi, Ngụy quý phi đều là những người có thực lực trong hậu cung, bọn họ đối phó với Chương Oánh như vậy quả thật không có bất kỳ lợi ích gì, ngược lại có thể vì việc Chương Oánh giành được sự yêu thích của Minh đế, mà rước lấy một đối thủ.
Chỉ còn một người, bà không những là người chiến thắng trong thời kỳ hậu cung tranh quyền của tiên đế, mà bây giờ cũng rất cần lực lượng bên cạnh hoàng đế giúp bà củng cố địa vị ở hậu cung. Người này chính là Đông thái hậu.
Mà sự xinh đẹp của Chương Oánh cùng tình hình trong nhà, thế lực yếu kém của nàng là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nếu chuyện này là do Đông thái hậu gây nên, từ thủ đoạn lần trước bà đối phó với Ngụy quý phi cho thấy Đông thái hậu là một người đã từng trải qua cuộc sống giết hại lẫn nhau trong hậu cung, nếu bà đã quyết định đi tới bước này, nhất định đã dự tính từ trước tình huống sẽ xảy ra ngộ nhỡ Chương Oánh không muốn trở thành phi tử của hoàng đế. Như vậy chắc chắn bà ta vẫn còn chiêu cuối cùng.
Vân Khanh nhận thấy, nàng nhất định phải nhắc nhở Chương Oánh để nàng ấy cẩn thận…
Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nhắc nhở, nguy hiểm đã xảy ra.
Sáng sớm hôm nay trong cung vẫn lâm triều như thường. Vào lúc trời còn chưa sáng, đông đảo quan viên đã vội vàng chạy tới Kim Loan điện.
Mạnh Kỳ Hựu cũng thức dậy thật sớm giống như những quan viên khác, Mạnh phu nhân nghe được tiếng động, cũng lập tức dậy theo, lặp lại hành động trước kia đã từng làm qua ngàn lần, từ trong tủ lấy ra một bộ triều phục, hầu hạ phu quân mặc vào.
Mạnh Kỳ Hựu tùy ý để phu nhân giúp mình mặc xong quần áo, chỉ cúi đầu hơi nhìn một chút, cười nói: “Đây là quan phục mới làm năm nay?”
Mạnh phu nhân kéo nhẹ vạt áo phía trước, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhìn bộ quan phục năm ngoái của chàng sờn mép rồi, thiếp đã cho người làm một bộ mới.” Nói xong bà liền đứng lên ngay ngắn thưởng thức một lúc, lại khen:
“Quả nhiên những thứ mới nhìn vẫn có tinh thần hơn.”
Mạnh Kỳ Hựu khẽ cười một tiếng, chỉnh lại cổ áo, cúi đầu nhìn qua hoa văn trên trên quan phục, mới nói: “Mười năm vợ chồng, nàng vẫn còn chưa nhìn đủ? Nàng mau nghỉ ngơi đi, ta đi vào triều trước.”
“Chàng chính là phu quân của thiếp, đương nhiên là nhìn không đủ rồi.” Mạnh phu nhân đắc ý nói, sau đó gật đầu tiễn phu quân của mình ra cửa. Nhìn một thân quan phục mới toanh kia, thầm nghĩ: Bộ quan phục kia là do Mạnh phu nhân đặt làm ở một tiệm may nhỏ, lúc đó bà chẳng qua chỉ là trông thấy chưởng quầy trong tiệm ra sức giới thiệu, nên muốn thử một chút. Kết quả, tối hôm qua lúc đưa tới mới biết, tay nghề thật sự không tệ, so với những tiệm lớn nổi danh kia, chất vải thậm chí còn tốt hơn một chút, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều. Lần sau có thể giới thiệu cho những phu nhân khác đến xem.
Thời điểm Mạnh Kỳ Hựu đến Tử Cấm Thành, trên đường lại gặp được những quan viên khác, sau khi chào hỏi nhau mới xuống kiệu, đi bộ về phía Kim Loan điện.
Lúc này mặt trời ở đằng Đông đã dần nhô lên, đường chân trời lộ ra ánh sáng vàng rực rỡ, rơi vãi xuống lan can bằng đá cẩm thạch trắng và trên người mỗi triều thần đang tiến vào Kim Loan điện.
Dần dần, văn võ bá quan đều đến đông đủ, theo sự xuất hiện của Ngụy Ninh, mọi người đều dựa theo phẩm cấp đứng vào vị trí của mình, cung kính chờ Minh đế đến.
Trên Kim Loan điện, đèn đuốc lóe lên khiến mỗi một nơi trong đại điện rộng rãi đều được chiếu sáng rực rỡ.
Nội thị kêu vang một tiếng thật dài: “Bệ hạ giá lâm…” Sau đó, trăm quan lập tức quỳ lạy, trong miệng hô to:
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Minh đế mặc long bào vàng sáng có thêu cửu long ngũ trảo, đầu đội mũ rồng chân châu, bước tới ngồi vào ghế rồng rộng rãi được đúc bằng vàng kim, cực kỳ uy nghiêm hướng về phía quan lại đang quỳ ở bên dưới nói: “Chúng khanh bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Trăm quan cùng nói tạ ơn, lại khôi phục tư thế đứng nghiêm.
“Hôm nay có chuyện gì muốn tấu?” Minh đế trầm giọng hỏi.
“Thần có chuyện muốn bẩm báo, từ sau khi qua tết, nạn hạn hán ở phương Bắc đã thuyên giảm hơn trước, mưa xuân…” Hộ bộ Thương thư An Tri Nghĩa cũng chính là cha của An Tuyết Oánh đứng ra đầu tiên, giải thích rõ ràng cho Minh đế nghe tình hình thiên tai, tình huống ở khắp nơi đã xảy ra từ đầu xuân đến nay.
Năm ngoái, Minh đế luôn vì nạn hạn hán ở phương Bắc mà cảm thấy lo âu, hôm nay nghe nói tình hình đã được hóa giải một chút, chân mày cũng thoáng buông ra. Nhưng Minh đế biết được hóa giải một chút không có nghĩa đã tốt hoàn toàn. Bây giờ là mùa xuân, bất chợt có mưa nhỏ cũng là chuyện bình thường, sợ nhất vẫn là mùa hạ và mùa thu.
Hộ bộ Thượng thư mở đầu thuận lợi, chúng quan viên thấy tâm tình Minh đế cũng không tệ, liền bắt đầu bẩm báo những chuyện khác. Trăm quan cùng tập trung lắng nghe các đồng liêu bẩm báo, phân tích tình huống bên trong, cùng phỏng đoán suy nghĩ của Minh đế.
Bỗng nhiên, Hình bộ Thị lang thét lên một tiếng kinh hãi, ánh mắt sững sờ nhìn về một phía, vốn định đứng ra chuẩn bị bẩm báo sự vụ cũng dừng lại bước chân, không khỏi hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cảnh Trầm Uyên đứng ở phía sau hàng quan văn, theo tiếng hét nhìn lại, trông thấy ở không xa trước mặt có một vị quan viên, quan phục toàn thân đều là màu trắng. Hắn nhíu mày, muốn mở miệng nhưng đã không còn kịp, ánh mắt mọi người hiển nhiên không nhạy bén bằng Minh đế đang ngồi ở trên cao.
Chỉ nghe giọng nói của Minh đế vang lên trong điện tràn đầy phẫn nộ, vỗ mạnh xuống bàn rồng, quát to: “Là kẻ nào lại dám mặc quần áo màu trắng lên điện?”
Minh đế tức giận khiến mọi người rối rít thu hồi ánh mắt, lập tức cúi đầu thật thấp, sợ Minh đế sẽ trút giận lên người mình.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, rốt cuộc Mạnh Kỳ Hựu cũng cúi đầu nhìn triều phục trên người. Khi trông thấy một mảnh màu trắng đập vào mắt, sắc mặt ông nhất thời trắng bệch, trên gương mặt chính trực lộ ra một vẻ kinh hoàng, vội vàng đi ra khỏi hàng, quỳ xuống trong điện, dập đầu nói: “Bệ hạ, vi thần tuyệt đối không dám mặc đồ trắng lên điện. Quan phục của vi thần vốn dĩ màu xanh, không biết tại sao lại phai màu biến thành một mảnh trắng xóa, xin bệ hạ minh xét!”
“Minh xét?” Nét mặt Minh đế vô cùng phẫn nộ, căn bản không nghe đến lời nói của Mạnh Kỳ Hựu, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quan phục màu trắng trên người ông, cảm thấy vô cùng nhức mắt, lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn trẫm minh xét? Vậy quan phục hôm nay ngươi mặc là màu gì? Nếu đã biết rõ quan phục là màu xanh, vì sao lại mặc màu trắng này lên điện? Định khiêu khích trẫm sao?”
Minh đế vừa nói, bàn tay vừa hung hăng vỗ mạnh lên bàn dài, lộ ra dáng vẻ tức giận trong lòng. Quan viên khắp điện vô cùng sợ hãi, chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng.
Ngụy Ninh đứng ở bên người Minh đế, cúi đầu nhìn về phía Mạnh Kỳ Hựu đang quỳ bên dưới, trong lòng thầm nói: Vì mong muốn lúc nào cũng vui vẻ, cho nên trong cung đã nghiêm lệnh quy định nếu không có tang sự lớn, cũng không có mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu tất cả phải để tang, sẽ không cho phép bất kỳ ai được mặc đồ trắng. Một khi có người nào không tuân theo quy định, chẳng khác nào đang nguyền rủa người trong hoàng tộc.
Mà từ sau khi Tây thái hậu ngã xuống lần trước, Minh đế vô cùng nóng vội đã cho gọi Vấn lão thái gia đang ở địa khu phía Bắc du ngoạn núi đồi trở lại. Bây giờ Vấn lão thái gia ở trong cung xem bệnh, lại tỏ ý tình huống của Tây thái hậu cũng không quá lạc quan. Đang lúc Minh đế cấp bách như vậy, bỗng nhiên trông thấy trên triều có người mặc đồ trắng, trong lòng liền liên hệ đến chuyện của Tây thái hậu, sao lại không tức giận chứ?
“Bệ hạ, vi thần tuyệt đối không có lá gan khiêu khích bệ hạ, bộ quan phục này bản thân vi thần cũng cảm thấy rất nghi hoặc.” Ở trong triều, Mạnh Kỳ Hựu dựa vào năng lực của mình từng bước một đi đến ngày hôm nay, mặc dù quan cấp không cao, nhưng cũng là một chức vụ quan trọng. Buổi sáng hôm nay, rõ ràng ông thấy bộ quan phục phu nhân mặc vào cho mình là màu xanh, nhưng vì sao khi đến Kim Loan điện, quan phục trên người lại chuyển thành màu trắng? Trong lòng Mạnh Kỳ Hựu loáng thoáng đoán được, bộ quan phục trên người này khẳng định đã bị người khác động tay động chân.
Đương nhiên ông sẽ không hoài nghi Mạnh phu nhân, bởi vì Mạnh phu nhân là thê tử của ông, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy để hại ông. Hơn nữa, mặc trang phục màu trắng lên Kim Loan điện nguyền rủa bệ hạ, nếu không tốt, có thể dẫn đến chém đầu cả nhà. Dựa vào tình cảm của ông và Mạnh phu nhân, không thể nào do bà động thủ. Như vậy, nhất định là có người nào đó muốn hãm hại ông.
Lúc này không có thời gian ngẫm nghĩ rốt cuộc là ai ở sau lưng động tay động chân, Mạnh Kỳ Hựu chỉ biết là cơn tức giận này của Minh đế dường như sẽ không dễ dàng chìm xuống.
“Nghi hoặc? Ngươi mặc đồ màu trắng lên điện, chính là nghi hoặc? Vậy chúng quan văn võ trong triều vì sao lại không giống thế, mà chỉ có quan phục của ngươi là biến thành màu trắng?” Giọng nói Minh đế lạnh thấu xương, trong đôi mắt cất giấu một tia chán ghét, trên gương mặt tức giận lộ rõ vẻ giữ tợn, lớn tiếng nói:
“Người đâu, mang Mạnh Hựu Kỳ xuống dưới cho trẫm. Cởi quan phục của hắn ra, nhốt vào trong ngục, giờ Ngọ hôm nay xét xử, chém đầu!”
Mọi người nghe nói đến giờ đó run lên một cái, bây giờ đã là giờ Mão, giờ Ngọ xét xử chém đầu, căn bản là không còn mấy giờ. Quan phục trên người Mạnh Kỳ Hựu quả thực xuất hiện thật không đúng lúc, cho dù là ai đều có thể thấy được, bộ quan phục này nhất định có gì đó kỳ lạ.
Mạnh Kỳ Hựu đã bị lột bỏ quan phục trên người lúc này đang bị thị vệ áp giải quỳ trên mặt đất, ông nhìn về phía bộ quan phục màu trắng bị ném ở phía trước, trong đáy mắt mang theo tức giận và bi ai.
Rốt cuộc là ai muốn hại ông chứ? Để cho ông mặc quan phục như thế vào triều. Ở trong cung, cho dù ăn mặc có chút màu trắng cũng sẽ bị người chỉ trích, vậy mà bây giờ cả người ông đều là sắc trắng, lại đúng lúc Tây thái hậu bệnh nặng, đương nhiên không tránh khỏi kết cục bị chém đầu.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Trầm Uyên bằng ánh mắt cảm kích, nhưng trong lòng lúc này lại hết sức cấp bách và tức giận. Nếu ông chết, vậy phu nhân, con trai và Chương Oánh phải làm thế nào? Con trai vẫn đang còn nhỏ, phu nhân và Chương Oánh lại là đàn bà con gái, cuộc sống sau này sẽ ra sao?
Nghĩ vậy Mạnh Kỳ Hựu không khỏi lớn tiếng, dập đầu nói: “Bệ hạ, vi thần oan uổng, vi thần tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy, cầu bệ hạ để cho vi thần tra rõ, rốt cuộc là người nào gây nên.”
Cho dù biết rằng tội danh không thể đảo ngược, nhưng cũng phải tranh thủ một chút.
Bầu không khí trên điện bỗng chốc ngưng lại, trăm quan cũng âm thầm nghĩ ngợi trong lòng, có nên bước ra giúp Mạnh Kỳ Hựu cầu xin tha thứ không. Mỗi người đều phỏng đoán tâm tình của Minh đế lúc này, cảm thấy thỉnh cầu cũng không khá lắm, chỉ biết quan sát lẫn nhau, xem có ai bước ra trước hay không, sau đó bọn họ mới mở miệng.
Cảnh Trầm Uyên nhìn về phía Mạnh Hựu Kỳ bị lột bỏ quan phục ở ngay trước mắt mọi người. Lại bộ Thị lang ở trong triều cũng coi như không tệ, hơn nữa càng không kết bè kết cánh, một lòng xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong chức vụ của mình, hôm nay lại bị người hãm hại như vậy… Hắn ngẫm nghĩ một hồi, đứng ra nói: “Bệ hạ, xin cho thần được nói vài câu.”
Lúc này trong lòng Minh đế đang vô cùng tức giận, nhìn qua gương mặt tuấn tú của Cảnh Trầm Uyên, đây chính là thần tử mà ông ta vừa ý nhất từ trong những người mới làm quan, vì vậy đành kiềm chế cơn thịnh nộ, giọng nói hơi chậm lại, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi muốn cầu xin tha thứ cho Mạnh Hựu Kỳ sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 410: Bị hãm hại
Chương 410: Bị hãm hại