Editor: Tử Diệp
"Nương nương khách khí, thần thiếp không dám nhận." Ngải Vi nghe vậy, khóe miệng quất thẳng tới, nhưng cũng khách khí có lệ. Nghĩ thầm, ta không như các ngươi lại nhàn hạ, không có việc gì tìm việc làm...
"A, tốt, bổn cung nghĩ yến hội cũng bắt đầu rồi, đi trước một bước, Dục Vương Phi, ngươi tùy ý." Hứa Linh ôn nhu hòa khí nhìn Ngải Vi nói, xoay người trong phút chốc, con ngươi lại hiện lên một tia ngoan độc cùng khoe khoang.
"Vương phi, người không sao chứ." Tiểu Tĩnh nhìn Hứa Quý phi đi xa, có chút khẩn trương đỡ Ngải Vi, mặt suy tư.
"Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, chúng ta cũng đi thôi." Ngải Vi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tiểu Tĩnh, nhàn nhạt nói. Trong lòng lại ấm áp,có người chân chính quan tâm mình cảm giác thật tốt.
Ngải Vi vừa đi vừa tự hỏi Hứa Linh này rốt cuộc muốn làm gì? Thật sự đơn thuần tâm sự với nàng vài câu? Nếu không phải, tìm không ra nguyên nhân, nhưng bản thân cảm thấy chỗ nào không đúng?
"A..." Ngải Vi không chú ý dưới chân, chỉ lo nghĩ, lại không nghĩ rằng không cẩn thận dẫm phải hòn đá nhỏ, chân vừa dẫm, xuất phát từ bản năng hét to một tiếng, mắt thấy sắp té xuống, trong lòng nhắm mắt bi ai, xui xẻo a, cái này xong rồi...
Hồi lâu qua đi, lại phát hiện một chút cũng không đau, bên người còn có hơi thở người khác, mở mắt ra vừa thấy, sửng sốt, như thế nào là hắn?
Hoàn hồn, nhanh lui về phía sau vài bước, khách khí nói: "Đa tạ Thái Tử ra tay cứu giúp!"
"Vi Nhi, ngươi cần gì phải xa lạ với ta như thế?" Trong mắt Nam Cung Thần hiện lên đau xót, sắc mặt tái nhợt nói với Ngải Vi.
"Ách, yến hội sắp bắt đầu rồi, ta đi trước một bước." Ngải Vi vội vàng chạy đi, trong lòng lại kêu oan a, chuyện gì a? Tuy rằng nàng có ký ức nguyên chủ, nhưng hiện tại tình cảm Thái Tử nhận không nổi.
Đừng nói để cho người khác biết không tốt, để Nam Cung Dục biết, nàng cũng khó giải thích a! Rốt cuộc với hắn có cảm tình là nguyên chủ mà không phải nàng, hiện tại nàng không muốn chọc phải phiền toái. Nhưng mà một màn này lại để Mục Nguyệt Nhi nhìn thấy...
Nam Cung Thần nhìn Ngải Vi vội vàng tránh thoát, sắc mặt âm trầm ngưng trọng, tâm lại hơi co rút đau đớn, chẳng lẽ không còn kịp rồi sao? Hơi thở dài một tiếng, đang định rời đi, lại phát hiện bên chân có kim thoa, khom người nhặt lên, nghi hoặc khó hiểu, nhìn qua tựa hồ là đồ vật trong cung của vị phi tần nào, như thế nào lại ở chỗ này?
Ngải Vi tới yến hội là lúc đại đa số người đã tới, nhìn quét một vòng, phát hiện rất nhiều người là mẹ con cùng nhau tới, lúc này dính vào nhau trò chuyện. Trong lòng càng thêm tin tưởng thật sự là tuyển phi yến, chỉ là nàng không rõ bảo nàng tới xem náo nhiệt gì?
"Gặp qua Dục Vương Phi!" Ngải Vi đang lúc nhìn đến Dương lão phu nhân muốn chạy qua, mọi người lại sôi nổi hành lễ nàng.
Ngải Vi sửng sốt, giống như bản thân đã quên đây là hoàng cung, lễ tiết rất nhiều, hoàn hồn nhanh chóng bình tĩnh, nói: "Miễn lễ... Các vị tùy ý!"
"Dục Vương Phi, tới nơi này." Dương lão phu nhân cười ha hả về phía Ngải Vi vẫy tay gọi nàng.
"Hảo!" Ngải Vi cười khẽ gật đầu đi qua, biểu tình tràn ngập sung sướng. Thật tốt quá, rốt cuộc gặp được người quen...
Bất quá trong lòng cũng có chút tò mò, vì sao không thấy nương cùng muội muội?
Không phải gia đình thần tử nhà gái phải đến a? Ánh mắt lại lần nữa quét một vòng, vẫn không thấy...
"Vi Nhi, ngươi tìm nương cùng muội muội sao?" Dương lão phu nhân cười ha hả hỏi, biểu tình tràn ngập quan tâm cùng thương tiếc.
"A, đúng vậy, bà nội có gặp qua sao?" Ngải Vi quay đầu lại cười khẽ hỏi, chẳng lẽ họ còn chưa tới?
"Thấy được, các nàng vừa rồi còn ở nơi này, hiện tại chắc ra ngoài, sẽ mau trở lại." Dương lão phu nhân ý cười đầy mặt, hiền lành nói.
"Nga, như vậy a, trách không được tìm không thấy." Ngải Vi gật đầu, nhẹ nhàng nói.
"Nhìn, các nàng vào." Dương lão phu nhân chỉ người trước cửa, nhẹ giọng đưa lỗ tai nói.
"Nương, tỷ tỷ ở nơi đó." Đang lúc Ngải Vi ngẩng đầu hướng cửa xem, vừa vặn gặp phải muội muội Thượng Quan Nhu Nhi chỉ vào nàng.
"Nương, Nhu nhi, lại bên này đi." Ngải Vi không để ý tới ánh mắt mọi người kinh ngạc, đứng lên vẫy tay nói.
"Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến..."
Đang lúc Ngải Vi các nàng mới vừa ngồi xuống muốn mở miệng nói chuyện phiếm thì lại nghe thấy thanh âm bên ngoài vang dội. Chỉ thấy Hoàng hậu đi vào ung dung, mũ phượng, hoa phục, châu báu trang sức, kinh diễm động lòng người, khiến người không thể bỏ qua. Bên người đi theo một vị Hứa Quý Phi, đồng dạng là quý khí bức người, châu thoa lóng lánh, kém Hoàng Hậu một chút.
"Gặp qua Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương!" Mọi người quỳ xuống hành lễ.
"Miễn lễ!" Mặt Hoàng Hậu mang tươi cười nhìn mọi người, thanh âm ôn nhu uyển chuyển vang lên. Mọi người nghe vậy, sôi nổi đứng dậy vào chỗ...
"Các vị tự nhiên đi, hôm nay yến hội kỳ thật cũng không có gì, chỉ là mời mọi người tề tụ tâm sự thôi." Hoàng Hậu hào phóng cười khẽ nói.
Tay Ngải Vi cầm chén trà, nhàn nhã uống trà, nhìn vị ngồi ở chủ vị - Hoàng Hậu, trong lòng lại cảm khái vạn phần, mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu quả nhiên không giống bình thường. Nói trước kia ở trên TV nhìn đến nữ nhân hậu cung đều cảm thấy có chút làm ra vẻ, hiện giờ chân chính gặp được, lại như lạc vào trong cảnh, nhưng lại không có cảm giác nàng ta làm ra vẻ, ngược lại là ôn nhu hiền thục, khí chất cao nhã, cao quý. Chẳng lẽ những người này che dấu tốt?
"Hoàng Hậu, không bằng đi ra ngoài một chút nhìn xem phong cảnh như thế nào?" Hứa Quý Phi nhìn vẻ mặt Hoàng Hậu mang tươi cười nhẹ giọng dò hỏi.
"Hảo, đi ra ngoài một chút cũng không tồi!" Hoàng Hậu đứng lên, cười khẽ gật đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng đi ở phía trước, những người khác tự nhiên cũng theo theo đi ra ngoài.
"Cảnh sắc động lòng người, xuân ý dạt dào, các vị cô nương có hứng thú làm thơ giải trí một chút?" Hoàng Hậu hình như có ý vô tình mà đề nghị, cười ha hả nhìn các cô nương chưa lập gia đình, ánh mắt cũng xuất hiện một sợi tinh quang cùng chờ mong.
Ngải Vi vô ngữ vỗ trán, nữ nhân cổ đại thật bất đồng, mở miệng hay ngậm miệng là cầm kỳ thi họa giống, tha ta đi? Ta không có tình thơ ý hoạ, ngoại trừ hát, cái khác là dốt đặc cán mai, ngàn vạn lần đừng nhắc ta...
Ngải Vi nhìn quanh một vòng, cô nương đích xác rất nhiều, trừ Mục Nguyệt Nhi, Hứa Mộng Nhi ở ngoài, nhưng lại có thể nhìn đến trên mặt các nàng thần thái sáng láng, biểu tình muốn thể hiện. Đang lúc trong lòng Ngải Vi nói thầm, chuyện nàng lo lắng quả nhiên đã xảy ra...
"Hoàng Hậu, nghe nói, Dục Vương Phi, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, không bằng cho nàng thể hiện trước đi?" Hứa Linh nhìn như cố ý vô tình nói, trong ánh mắt lại hiện lên một tia không có ý tốt...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
Chương 59: Đừng xa lánh ta
Chương 59: Đừng xa lánh ta