Editor: Tử Diệp
Ngải Vi nhìn phía trước còn có một đống người xếp hàng, khẽ nhíu mày, những người này sẽ không phải thiếu lương thực đi? Trước có vài người, cũng chưa có vấn đề gì, chỉ đói. Nhìn sắc mặt mỗi người xanh xao vàng vọt, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hữu sức vô lực, không chừng do đói khổ mới biến thành như vậy.
"Ngải Vi, làm sao vậy?" Triệu Duyên cách đó không xa nhìn Ngải Vi nhíu chặt mày, đứng đàng xa nhìn mọi người có chút kỳ quái, liền đi tới, ôn hòa hỏi.
"Muội nhìn bọn họ hẳn không phải sinh bệnh, mà nhiễm lạnh, ở phương diện ẩm thực chú ý một ít là được. Còn thời gian không nhiều lắm, xem một đám cũng không thể." Ngải Vi nhẹ nhàng nói qua cách nhìn của bản thân, biểu tình ngưng trọng nhìn phía trước.
"Ân, vậy muội cảm thấy làm sao mới tốt nhất?" Triệu Duyên gật gật đầu, biểu tình có tán thưởng nhìn Ngải Vi hỏi. Hắn không nghĩ chuyện này mà Ngải Vi đều nghĩ tới, bọn họ xác định thời gian không nhiều lắm, nhiều người như vậy, dựa vào hai ba đại phu khám trong một ngày khó hoàn thành được.
"Nếu không như vậy đi? Cứ phân phát lương thực, lại phân phát một ít dược phẩm để dự phòng, chúng ta giúp người cần xem bệnh." Ngải Vi nghĩ, tròng mắt xoay chuyển, tựa hồ đang chờ đợi Triệu Duyên trả lời.
"Hảo, cứ theo lời muội." Triệu Duyên hơi hơi mỉm cười, tựa như ngọn gió mùa xuân phong thổi vào, lần cảm thấy thoải mái.
"Các vị, bởi vì thời gian có hạn, bởi vậy không thể xem bệnh toàn bộ. Nhưng đại phu sẽ phân phát cho mỗi người một ít thuốc thường dùng, người không thoải mái hoặc đau đớn khó chịu có thể lại đây xem, mặt khác mong các vị thông cảm." Thanh âm Triệu Duyên vang lên, quanh quẩn ở thôn trang.
"Các ngươi sau này còn đến sao?" Trong đó một vị lão phụ nhân, mặt chờ mong nhìn bọn họ.
"Cái này không chắc, nhưng các vị nếu thân thể không khoẻ, yêu cầu thuốc liền phái người đi vào thành tới" Dân gian y quán "Nơi đó tìm Lâm chưởng quầy, hắn sẽ cho các ngươi thuốc thích hợp. Nhưng các vị nhớ rõ, dược không thể tùy tiện dùng, đặc biệt là uống thuốc" Ngải Vi nghĩ lời lão phụ nhân nói, nghĩ thầm, có thể giúp thì giúp, dân chạy nạn cũng thật đáng thương...
"A, hảo, đa tạ công tử!" Mọi người trăm miệng một lời nói cảm ơn.
"Vi Nhi, có thể sao?" Triệu Duyên chau mày, có chút không quá tán đồng nói. Lần này là hắn dẫn nàng đi, hắn không thể mang phiền toái cho nàng.
"Không có việc gì, Triệu đại ca, gian y quán chính là vì dân phục vụ, có thể thể hiện giá trị không tốt sao? Muội lại không lo ăn mặc." Vẻ mặt Ngải Vi không sao, làm Triệu Duyên cũng không thể nói gì hơn...
"Ân, được thôi, nếu có khó khăn, nhớ nói cho huynh." Triệu Duyên không yên tâm, biểu tình đối Ngải Vi lại có một loại khác thường.
"Ân, muội biết!" Ngải Vi gật đầu đáp lời, xoay người vội vàng xem thuốc.
Cứ như vậy, mọi thứ đều an bài thỏa đáng, xử lý tốt cho dân chạy nạn, đã hoàng hôn. Mọi người lại luống cuống tay chân thu thập đồ, thẳng trở về.
Trở lại trong thành, sắc trời dần dần tối sầm xuống. Đường cái so ban ngày cũng thanh tĩnh nhiều, người trên đường rộn ràng nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt, hoa đăng trôi hai bên, trên trời đầy sao, trăng bạc kiều diễm, mọi thứ đều yên lặng.
"Triệu đại ca, muội đi về trước, hôm nào có việc lại liên hệ." Ngải Vi nhìn sắc trời đã tối, cười khẽ nói. Trong lòng lại có chút sốt ruột, không biết đợi lát nữa trở về, tên kia sinh khí không?
"Hảo, vậy muội cẩn thận một chút." Triệu Duyên gật gật đầu, ôn hòa nói, thần sắc hiện lên một tia suy nghĩ làm người không rõ.
"Ân, muội đây đi trước." Ngải Vi đáp lời, xoay người cũng không quay đầu lại vội vã rời đi.
Ánh mắt Triệu Duyên thâm thúy nhìn chăm chú vào Ngải Vi, trên khuôn mặt xuất hiện một tia ưu thương nhàn nhạt. Hắn không biết nên làm sao mới là tốt cho hai người bọn họ. Hiện giờ, nhìn nàng hạnh phúc vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ. Nói muốn đoạn tuyệt liên hệ, trong lòng lại làm không được, có lẽ hẳn thử xem đi?
Dục Vương phủ,
"Trời đã muộn còn chưa trở về, Phong, đi xem sao lại thế này?" Nam Cung Dục ở trong thư phòng, xem bên ngoài sắc trời đã dần dần tối, có điểm lo lắng nói.
"Ân, thuộc hạ lập tức đi xem." Phong gật đầu, định đi ra ngoài.
"Dục, ta đã trở về, có nhớ ta a?" Đang lúc Phong bước ra cửa, liền nghe được Ngải Vi từ nơi không xa chạy tới vào trong thư phòng, nhanh chóng lao vào Nam Cung Dục.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận ngã." Nam Cung Dục ngẩng đầu thấy Ngải Vi, vội vàng ôm nàng, miệng tuy trách cứ nàng lỗ mãng, ngữ khí lại tràn ngập sủng nịch cùng đau lòng.
"A, sẽ không sẽ không, ta biết chàng sẽ đỡ được ta, chàng luyến tiếc ta bị ngã." Ngải Vi tự tin nói, thần sắc hiện lên một tia giảo hoạt.
"Nàng khẳng định? Sao muộn thế mới trở về?" Nam Cung Dục làm sao không biết tâm tư Ngải Vi, đơn giản muốn hắn không hỏi chuyện hôm nay. Khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia bất đắc dĩ.
"Ách, nơi đó nhiều dân chạy nạn đói khổ nhiễm lạnh, xuất hiện tình trạng thiếu dinh dưỡng, thân thể bị hao tổn, phí thời gian cho họ dùng thuốc nên chậm trễ, làm xong lập tức quay lại!" Hơi thơ Ngải Vi còn hơi gấp gáp, thần sắc tràn ngập nhàn nhạt ưu thương cùng cảm thán.
"Làm sao vậy, có việc gì khó khăn sao?" Nam Cung Dục nhìn đến vẻ mặt mặt ủ mày chau của Ngải Vi, vỗ về mái tóc của nàng, ôn nhu nói.
P/s: Các bạn ở Đà Nẵng chống Covid ntn? Còn tui ở Đà Nẵng thì học online tại nhà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
Chương 71: Có việc gì khó khăn sao?
Chương 71: Có việc gì khó khăn sao?