Cố Minh Tuyết nắm chiếc bút trong tay, trong mắt hiện lên một tia thù hận mãnh liệt, cô ta xác định, hôm đó cô ta bị hạ dược, nhất định là Cố Nhất Nặc làm! Chỉ tiếc là cô ta không có chứng cứ.
"Con chỉ nhỏ hơn cô ta có một tháng, đều là con gái ba, tại sao cô ta lại có số mệnh tốt như thế, gả vào Lục gia, gả cho Lục Dĩ Thừa! Còn con cái gì cũng không có!"
Nhắc tới chuyện này, Trình Thi Lệ càng thêm buồn bực! Lúc ấy tại sao lại để cho Cố Nhất Nặc còn sống! Bằng không, một xác hai mạng, lấy đâi ra chuyện phiền phức như thế này!
Mười tám năm trước, là Trình Thi Lệ cho người lái xe đâm vào xe chở mẹ của Cố Nhất Nặc, chính là vì tiểu tam lên ngôi, làm cho mẹ Cố Nhất Nặc bị thương nặng, lúc đó phải tiến hành mổ gấp, Cố Nhất Nặc mới có thể sinh ra đời.
Trình Thi Lệ thật sự đã leo lên thành công, Cố gia cũng dựa vào Lục gia nâng đỡ, đi đến hôm nay, ở G thị, Cố gia cũng được coi như là hào môn. Càng không có người nhắc lại chuyện mười tám năm trước, tai nạn xe năm xưa của mẹ Cố Nhất Nặc, Cố phu nhân chỉ có một, chính là bà ta-Trình Thi Lệ!
Chuyện mười tám năm trước đã là đá chìm đáy biển, sẽ không lại nổi lên trên mặt nước. Nếu, bà ta có thể diệt trừ được mẹ của Cố Nhất Nặc, hiện tại bà ta cũng có thể giúp đỡ con gái, thay thế được vị trí của Cố Nhất Nặc!
"Con lo học hành cho tốt đi, chuyện còn lại mẹ sẽ xử lý."
"Mẹ, chuyện tung ảnh lên trên mạng đã tra ra là ai làm chưa?" Cố Minh Tuyết có chút lo lắng, ngày mai cô ta phải đi học.
"Chuyện này, làm quá chuyên nghiệp, mẹ tìm người tra xét thật lâu, đều không phát hiện được cái gì, mẹ hoài nghi, lúc này những người đó là nhằm vào ba con. Ba con đã tìm người dẹp yên chuyện này, trên mạng sẽ không có mấy bức ảnh đó nữa đâu."
"Trên mạng thì không còn, không biết là có ai download về điện thoại, máy tính hay không, mẹ, con sợ, sợ ngày mai đi học sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ." Rốt cuộc là Cố Minh Tuyết vẫn còn nhỏ, gặp phải chuyện như vậy, vẫn là không dám, và cũng không biết phải đối mặt như thế nào.
"Con là người bị hại, hẳn là sẽ khiến cho người ta cảm thấy con bị ủy khuất rất lớn, giành được sự đồng tình của mọi người, chuyện này có lẽ sẽ từ xấu biến thành tốt! Con ngẫm lại thành tích của con xem, có bao nhiêu người hâm mộ mà không được, ba con có địa vị như thế nào? Ai lại dám chỉ chỉ trỏ trỏ vào con!"
Cố Minh Tuyết gật gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng an ổn xuống một ít.
"Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai trang điểm xinh đẹp một chút, mẹ mới nói chuyện với ba con xong, làm ba tự mình đưa con đi học."
"Dạ!" Cố Mính Tuyết gật gật đầu, có ba đi cùng, cô ta càng có tự tin.
......
"Buổi sáng tốt lành, Nhất Nặc tiểu thư đêm qua ngủ có ngon không?" Tôn tẩu chào hỏi Cố Nhất Nặc đang đi xuống lầu.
"Dạ, ngủ ngon ạ." Cố Nhất Nặc mỉm cười gật đầu.
"Nhất Nặc, mau tới đây ăn sáng đi." Lục lão gia cũng nhiệt tình vẫy tay.
"Ông nội, buổi sáng tốt lành." Cố Nhất Nặc đi lên trước, đưa điện thoại di động đến trước mặt Lục lão gia, "Nội ơi, di động của ông."
"Lại đây, mau ngồi xuống ăn sáng đi, không biết con thích ăn món gì, ông kêu Tôn tẩu tùy tiện chuẩn bị một ít, thích ăn cái gì thì ăn cái đó."
Lục lão gia xưa nay sống tiết kiệm, một bữa sáng lại chuẩn bị nhiều như thế, có thể thấy được là ông thích Cố Nhất Nặc đến mức nào.
"Cám ơn nội." Cố Nhất Nặc âm thầm đem một phần tâm ý này đặt ở đáy lòng, bưng chén cháo trước mặt lên ăn.
Lục lão gia nhìn nhìn di động, lại nhìn nhìn Cố Nhất Nặc đang chuyên chú ăn sáng, cũng không biết hai đứa này đêm qua là như thế nào?
"Tối qua, Dĩ Thừa có giúp con giải bài tập không?" Lục lão gia nhịn không được hỏi.
"Dạ có ạ."
"Vậy đâu rồi?"
"Phốc! Khụ khụ!" Cố Nhất Nặc khống chế không được bị sặc.
Tôn tẩu lập tức đưa hộp khăn giấy qua, Cố Nhất Nặc cúi đầu, xấu hổ lau khóe miệng dính cháo, thật sự vấn đề Lục lão gia vừa hỏi cô không biết phải trả lời như thế nào.
Tâm tình Lục lão gia đặc biệt tốt, phản ứng lớn như vậy, xem ra hấp dẫn đây! Con gái nói chung rất hay thẹn thùng, ông cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Thấy Lục lão gia không lên tiếng hỏi nữa, Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Ông, con ăn xong rồi, con đi học trước, ông từ từ ăn."
"Được, con đi đi." Lục lão gia không thôi vẫy vẫy tay, trong lòng nghĩ, nếu như sau này Nhất Nặc sống ở đây thì tốt rồi, như vậy mỗi ngày ông đều có thể nhìn thấy cô, một ông già cô độc, ai có thể hiểu cho ông đây!
......
Tiểu Lưu lái xe đến cổng trường, xuống xe mở cửa giúp Cố Nhất Nặc. Lại có một chiếc xe ngừng lại ở một bên, hai chiếc xe song song dừng lại ở cổng trường, rất thu hút sự chú ý!
"Chị!"
Cố Nhất Nặc quay đầu, Thấy Cố Minh Tuyết đang đi về phía cô, tươi cười mang theo vẻ mặt hồn nhiên vô hại. Kiếp trước, chính là cái vẻ mặt này, nhìn như không có một chút tâm cơ nào nhưng lại hại cô thê thảm.
Cố Tùng Bác đi qua, cùng Tiểu Lưu chào nhau một tiếng, tuy rằng chỉ là tài xế, nhưng lại là tài xế riêng của Lục lão gia!
"Ba." Cố Nhất Nặc gọi một tiếng.
"Nhất Nặc, thân thể Lục lão gia khá hơn chưa? Ba đang chuẩn bị hôm nay đi qua thăm hỏi ông ấy một chút, ngày hôm qua con có thay ba thăm hỏi lão gia chưa?"
"Dạ, đã khá hơn nhiều rồi." Cố Nhất Nặc nhàn nhạt đáp lại.
Lục lão gia tính tình có tiếng là kỳ quái, nếu như ông không cho phép, ngay cả ba mẹ của Lục Dĩ Thừa cũng phải hẹn trước, càng miễn bàn tới người ngoài!
"Tan học, ba tới đón con cùng đi thăm Lục lão gia."
"Ba, mấy ngày nay thân thể ông nội còn đang hồi phục, vẫn là không nên đi quấy rầy ông, đợi một thời gian nữa hãy đi thăm đi." Cố Nhất Nặc trực tiếp cự tuyệt, cô không muốn khiến bản thân lại trở thành hòn đá kê chân cho ba cô kiếm tài phú danh lợi, càng không muốn khiến cô trở thành công cụ lợi dụng của ba.
Cố Tùng Bác khôn khéo cỡ nào, đoán chừng Tiểu Nặc nói như thế cũng là Lục lão gia không tiện gặp. Huống chi Tiểu Lưu còn ở đây, lập tức gật gật đầu, "Cũng được, vẫn là Tiểu Nặc suy nghĩ chu đáo."
Cố Minh Tuyết ở một bên, hoàn toàn bị xem nhẹ, âm thầm cắn răng. Còn không phải là ở Lục gia một ngày, liền cho rằng bản thân là cái gì, có cái gì ghê gớm.
"Đi thôi, ba tự mình đưa các con đi học." Cố Tùng Bác mỗi tay ôm một đứa con gái, đi vào trong sân trường.
"Ba, ba bận như vậy con cùng Minh Tuyết tự đi đến lớp là được rồi, cũng không phải là đi nhà trẻ. Đúng không, Minh Tuyết?" Cố Nhất Nặc quay đầu nhìn Cố Mính Tuyết.
Đột nhiên bị kêu đến tên, Cố Minh Tuyết hoang mang một chút, gật gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy."
"Vậy hai đứa con tự mình đi đến lớp, ba còn muốn đi gặp hiệu trưởng một chút." Cố Tùng Bác buông hai đứa con gái ra, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cảm giác tự hào.
"Dạ." Cố Nhất Nặc nâng bước hướng về phía dãy phòng học mà đi, Cố Minh Tuyết cũng lập tức đi theo.
Đi qua con đường chính của trường, sau đó là một con đường nhỏ trồng nhiều cây xanh nối ba khu dạy học với nhau. Trên con đường nhỏ không có ai, Cố Minh Tuyết đột nhiên nện bước nhanh hơn, chắn ở trước mặt Cố Nhất Nặc. Cô ta cũng là sau khi tỉnh lại mới biết được ngày đó Cố Nhất Nặc hung hăng cho cô ta một cái tát, mặt cô ta hiện tại vẫn còn đau!
Không nói hai lời, giơ tay hướng trên mặt Cố Nhất Nặc mà giáng xuống!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 13
Chương 13