Cố Minh Tuyết lập tức mở thiệp chúc mừng ra, bên trên viết: Lục tiên sinh, Cố tiểu thư, cảm tạ ngài tín nhiệm, Trân Ái Nhất Sinh nhất định sẽ thiết kế cho ngài hôn lễ hoàn mỹ nhất, khó quên nhất.
Bọn họ thế nhưng đều đã chuẩn bị tổ chức hôn lễ sao?
Tay Cố Minh Tuyết run lên, thiệp chúc mừng từ tay cô ta rơi xuống.
Trình Thi Lệ đi vào tới, nhặt tấm thiệp trên mặt đất lên, thả trở về.
Cố Minh Tuyết khống chế không được khóc lên, "Mẹ, con chịu không nổi, con không thể trơ mắt nhìn người đàn ông con yêu bị Cố Nhất Nặc cướp đi! Bọn họ đều đã lên kế hoạch tổ chức hôn lễ! Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Con phải làm sao đây?"
"Đừng khóc, khóc thì có thể giải quyết được việc gì? Tin tưởng mẹ, Lục Dĩ Thừa sẽ không cưới Cố Nhất Nặc!"
"Mẹ, không phải mẹ nói trong sữa bò đó có cái gì sao? Tại sao đến bây giờ Cố Nhất Nặc còn chưa có phản ứng?"
"Lúc trước liều lượng thuốc còn nhỏ, Cố Nhất Nặc lại thường xuyên không có ở nhà, có thể còn chưa đến lúc phát tác, ngày hôm qua, mẹ đã tăng liều lên cho nó dùng, không bao lâu nữa nó sẽ phát tác ra thôi." Trình Thi Lệ nhẹ giọng an ủi, "Chúng ta đi xuống đi, hiện tại tâm tư của ba con đều đặt ở trên người Cố Nhất Nặc, không thể để cho ông ấy biết kế hoạch của chúng ta, chờ Cố Nhất Nặc phát tác cơn nghiện, mẹ sẽ từ từ thuyết phục ba con."
"Ừm." Cố Minh Tuyết gật đầu, trong lòng rốt cuộc đã thoải mái hơn một ít.
Hơn 9 giờ, Lục Dĩ Thừa lái xe đưa Cố Nhất Nặc về. Trong xe, Cố Nhất Nặc thiêm thiếp ngủ, nửa tỉnh nửa mê, có chút say.
Trước nay cô đều không thể uống rượu, mặc kệ là rượu gì, chỉ cần có cồn, một chút xíu thôi đã liền say.
Lúc ăn cơm, cô bưng nhầm ly rượu lên uống có một ngụm nhỏ thôi mà liền biến thành bộ dạng như hiện tại.
"Tiểu Nặc đây là......" Cố Tùng Bác nhẹ giọng hỏi.
"Uống một chút rượu, có chút say." Đầu Lục Dĩ Thừa phình to, cho dù là người không có tửu lượng cũng không đến mức say giống Cố Nhất Nặc như vậy.
Ôm Cố Nhất Nặc đi lên lầu hai, cô có chút say, ôm chặt lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ áp ở trên cổ hắn không ngừng cọ.
Cọ đến mức khiến hắn lại trướng lại đau!
Trở về phòng, Lục Dĩ Thừa đặt Cố Nhất Nặc lên giường, nhìn bộ dáng mê người của cô, cơ hồ chịu đựng không được nữa, một khắc kia khi đặt cô xuống, hắn cũng thuận thế đè lên người cô.
Cố Nhất Nặc có vài phần thanh tỉnh, dùng sức lực toàn thân đẩy hắn ra, chính là đôi tay mềm như bông, đẩy ra mà lại giống như là đang làm nũng.
"Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi tắm."
"Em say thành như vậy, làm sao mà tắm?"
"Tôi có thể, tắm nước nóng liền sẽ khoẻ hơn rất nhiều."
Lục Dĩ Thừa bất đắc dĩ đứng dậy, muốn say thì hoàn toàn say luôn đi, chính là cố tình còn có vài phần tỉnh táo như vậy! Thật là tiểu yêu tinh mê người mà! Mười lần nào đủ, hắn hận không thể muốn cô mấy ngày mấy đêm!
"Anh ra ngoài đi!" Cố Nhất Nặc cất cao giọng một chút, lúc này để hắn ở trong phòng, giống như là chứa sói trong hang thỏ!
Cô phải thừa dịp bản thân còn có vài phần tỉnh táo, đuổi hắn ra ngoài!
Lục Dĩ Thừa đứng dậy rời đi, hắn thật sự sợ bản thân còn ở đây sẽ xâm phạm làm điều mà cô không tự nguyện!
Nghe tiếng bước chân hắn rời đi, Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, giãy giụa bò dậy, đi đến toilet, tắm nước ấm có thể giúp tuần hoàn máu nhanh hơn, cũng giúp giải rượu, nhưng mà cũng không thể làm cô hoàn toàn tỉnh táo, thế nào cũng phải ngủ đến ngày mai mới được!
Lục Dĩ Thừa đi xuống lầu, Cố Tùng Bác lập tức tiếp đón.
"Lục thiếu, Tiểu Nặc không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lục Dĩ Thừa lạnh nhạt đáp một câu, chuẩn bị ra về.
"Lục thiếu!" Cố Tùng Bác đột nhiên gọi một tiếng, "Cậu xem, hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, nếu không thì liền ở nhà tôi nghỉ ngơi một đêm đi, bằng không, ngày mai cậu còn phải đến đây sớm."
Lục Dĩ Thừa dừng chân, cảm thấy cái chủ ý này rất hay, "Như vậy cũng được, đỡ phải chạy tới chạy lui!"
Mặt mày Cố Tùng Bác lập tức hớn hở, "Lục thiếu, mời nếm thử trà tôi mới mua."
Lục Dĩ Thừa xoay người, đi đến phòng khách.
Cố Minh Tuyết đứng ở trên lầu, nghe được tin tức tối nay Lục Dĩ Thừa không về, lập tức chạy xuống lầu, "Ba, con giúp hai người nấu nước pha trà."
Cố Tùng Bác nhìn rồi nghĩ, Lục thiếu không thích Tiểu Tuyết. Nhưng mà thấy Lục Dĩ Thừa không có phản ứng gì, cũng liền không ngăn cản.
Lúc này, trong đầu Lục Dĩ Thừa đều là Cố Nhất Nặc, căn bản là không có phát hiện ra từ lúc nào trong phòng khách lại có thêm một Cố Minh Tuyết.
Tắm rửa xong, Cố Nhất Nặc mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình đi ra, tóc ướt dầm dề, khuôn mặt nhỏ so với vừa rồi còn muốn đỏ hơn, vẫn còn có một loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ, choáng váng xây xẩm.
"Thịch thịch thịch!" Tiếng đập cửa vang lên, Trình Thi Lệ bưng một ly sữa bò đi vào phòng.
Cố Nhất Nặc say thành như vậy, đối với bà ta mà nói là một thời cơ rất tốt!
Vừa vặn, Lục Dĩ Thừa cũng ở đây, nếu như bây giờ Cố Nhất Nặc phát tác cơn nghiện*, Lục Dĩ Thừa tận mắt nhìn thấy, còn có thể muốn lấy Cố Nhất Nặc sao?
*Ý nói biểu hiện phê thuốc đó chứ ko phải lên cơn nghiện đâu nha.
Chỉ cần Cố Nhất Nặc phát tác, bà ta cũng có thể nhân cơ hội này, tẩy sạch sự việc Tiểu Tuyết gây ra ở tiệc sinh nhật, thật đúng là một công đôi việc.
"Dì à, dì lại mang sữa nóng cho con?" Cố Nhất Nặc cười nhận lấy, ánh mắt nhìn vào trong dòng chất lỏng trắng ngà trong ly.
"Đúng vậy, cũng là dì đau lòng cho con, sợ con học tập quá sức."
Cố Nhất Nặc lại cười, ngày hôm qua Trình Thi Lệ đem hết số ma tuý còn lại đều bỏ vào trong ly sữa kia, lại không biết, cái lọ đó chỉ là phấn trân châu!
Ma tuý thật sự đều ở trong canh đu đủ nở ngực mà Cố Minh Tuyết uống hàng ngày!
Mà hôm nay, ly sữa này là Trình Thi Lệ đi gặp tên nhân tình kia, lại lấy thuốc về, cô tự nhiên không thể uống được!
"Con nhìn con xem, say đến như vậy, mau uống đi, uống xong thì liền nghỉ ngơi sớm đi." Trình Thi Lệ thúc giục.
Cố Nhất Nặc cố ý bưng ly lên, chính là không đặt lên trên miệng. "Con hiện tại có chút khó chịu, muốn xuống dưới lầu kiếm chút gì đó ăn lót dạ." Cố Nhất Nặc bưng ly sữa, hướng đi ra ngoài.
Chân cô còn chưa có hoàn toàn khoẻ hẳn, hơn nữa còn có chút say, đi đứng lảo đảo lắc lư, Trình Thi Lệ thấy cô như vậy, lập tức tiến lên, nhận lấy ly sữa từ tay cô.
"Cẩn thận cầu thang, dì bưng giúp con." Trong lòng Trình Thi Lệ âm thầm mắng chửi một thôi một hồi, hôm nay bất luận như thế nào bà ta cũng phải nhìn thấy Cố Nhất Nặc uống xong ly sữa này mới được!
Cố Nhất Nặc đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba người đang ngồi trong phòng khách, tại sao Lục Dĩ Thừa còn chưa đi? Cố Minh Tuyết thì giống như là kẹo mạch nha, đúng là âm hồn không tan chực chờ ở phòng khách.
Trong đầu cô tức khắc hiện lên một ý niệm, khóe môi khẽ nhếch, xoay người nhìn Trình Thi Lệ, rồi mới nhận lấy ly sữa bò.
"Dì có thể xuống bếp lấy đồ ăn giúp con được không?"
"Được, dì đi lấy giúp con!" Trình Thi Lệ lập tức đáp.
Cố Nhất Nặc bưng ly sữa, lảo đảo đi đến phòng khách.
Lục Dĩ Thừa phát hiện bóng dáng cô, lập tức đi qua ôm lấy bả vai, đỡ cô đến sofa ngồi. Cố Nhất Nặc đem ly sữa trong tay đặt lên trên bàn, ánh mắt dừng ở trên người Cố Minh Tuyết.
Cố Mính Tuyết nhìn ly sữa đó, ánh mắt đều không được tự nhiên, cô ta biết, ly sữa đó có vấn đề.
Cố Nhất Nặc nhìn thấy biểu cảm đó của Cố Minh Tuyết, cười tươi như hoa.
Bởi vì say rượu, ánh mắt còn có vài phần mê ly, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ hồng hồng thật sự là ngọt lịm mê người, làm người ta nhịn không được chỉ muốn cắn cho một cái.
---###
Lảm nhảm: hôm nay ta bù lại cho mn này, nhớ vote cmt ủng hộ ad nha. Tiện thể bật mí luôn, chị sắp phục thù nha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 57
Chương 57