TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 65

Diệp Điệu Kha là con gái rượu được Diệp gia nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi ủy khuất như vậy, hôm nay nếu như cô ta không đem cái đứa con gái dám đoạt người đàn ông của cô ta đánh cho tàn phế, cô ta liền không mang họ Diệp!

Bạch Duật nhìn mấy người bảo vệ đột nhiên xông tới, đem Cố Nhất Nặc bảo hộ ở trong ngực. Lúc đám bảo vệ đó còn chưa có ra tay, anh ta đã nhằm thẳng một tên bảo vệ đánh tới, đánh đòn phủ đầu!

"Thân thủ không tồi đấy, Lục Đại thiếu, nếu như anh còn không làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô vợ nhỏ của anh liền sẽ bị người bắt cóc mất." Cận Tư Nam vừa nói vừa xoay người lại nhìn Lục Dĩ Thừa.

Quái? Người đâu?

Mẹ nó! Cận Tư Nam phát hiện, Lục Dĩ Thừa đã ở dưới lầu, vừa đi vừa tháo cúc áo.

Như thế nào chớp mắt một cái đã đến lầu một? Đáp án chỉ có một, từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống đi!

Còn may, ánh mắt mọi người đều dồn về phía sàn nhảy, không có chú ý tới, nơi này còn có một Lục Đại thiếu đang muốn phát cuồng.

Lúc này, Bạch Duật nắm cánh tay của một tên bảo vệ, dùng sức bẻ gập lại, tiếng nứt xương vang lên làm người ta nghe được cũng ê cả răng, lông tơ đều dựng thẳng đứng.

Diệp Điệu Kha cũng hoảng sợ, cô ta chưa bao giờ biết, Bạch Duật còn có thân thủ như vậy!

Đột nhiên có một thân ảnh lao về phía Bạch Duật, anh ta trực tiếp đón nhận, nhưng mà lúc này anh ta lại không chiếm được thế thượng phong, cánh tay tê rần, tiếp theo là một trận đau đớn, cảm giác như xương cốt đều bị chặt đứt!

Anh ta lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, có chút giật mình.

Thế nhưng là Lục Dĩ Thừa?!

Lục Dĩ Thừa giơ tay, trực tiếp đấm một quyền lên mặt Bạch Duật!

Cận Tư Nam xem trò vui, quả nhiên là đàn ông, lúc ra tay đánh tình địch là đẹp trai nhất!

"Bạch Duật!" Cố Nhất Nặc thấy Bạch Duật bị đánh, kinh hô một tiếng.

Bạch Duật mất thăng bằng, lùi về sau mấy bước, anh ta đã sớm biết rằng giấm chua của Lục Dĩ Thừa rất nồng, lúc này đây anh ta mang theo Nặc Nhi xuất hiện ở chỗ này bị Lục Dĩ Thừa biết được, một quyền này vẫn là nhẹ!

Chính là, Lục Dĩ Thừa bằng cái gì, chỉ bằng một cuộc hôn ước, liền nghĩ là cô đã thuộc về mình mà bá chiếm? Việc này cũng quá đơn giản rồi.

Bạch Duật lau máu trên khóe môi, nhanh chóng đánh trả lại Lục Dĩ Thừa!

Hiện tại trong lòng Lục Dĩ Thừa cực kỳ khó chịu, bởi vì lúc này, Cố Nhất Nặc quan tâm thế nhưng là Bạch Duật! Lực chú ý tất cả cũng là trên người của Bạch Duật, anh lại bị cô phớt lờ không thương tiếc!

Chẳng lẽ, anh ở trong mắt cô, liền như vậy không tồn tại một chút cảm giác nào sao?

Cố Nhất Nặc thấy Bạch Duật đánh trả, lúc này mới nhìn sang phía đối thủ của Bạch Duật. Chỉ là liếc mắt một cái, tim cô bỗng nhiên co rụt lại!

Lục Dĩ Thừa! Sao anh lại xuất hiện ở đây?

"Không được đánh!" Cô thất thanh kêu lên.

Nhưng mà, hai người đàn ông chẳng ai chịu dừng lại, ngược lại còn có một loại khí thế không phải anh chết thì chính là tôi sống! Từ lúc Lục Dĩ Thừa vừa xuất hiện, Bạch Duật liền chiếm thế hạ phong, hiện tại hoàn toàn trở thành một người bị đánh.

Lục Đại thiếu này quả thực là đánh nhau như muốn lấy mạng người mà!

Một bên người vậy xem cũng ngây người, đây là tình huống gì thế này?

Đỗ Thiên Thiên ôm bả vai Diệp Điệu Kha nói: "Sẽ không phải là anh họ thay cậu trút giận đó chứ?"

"Thiên Thiên, mình và anh họ cậu không thân nhau đi?"

"Vậy tại sao anh họ mình lại đánh Bạch Duật?"

"Cậu nhanh kêu anh cậu dừng tay đi! Đừng để anh ấy đả thương Bạch Duật!" Diệp Điệu Kha nóng nảy.

"Lúc này rồi cậu còn xoay sở lo lắng cho người đàn ông đó! Cái con tiện nhân kia......" Ý của Đỗ Thiên Thiên là chỉ Cố Nhất Nặc đang đứng một bên.

Trong mắt Diệp Điệu Kha lập tức nhiễm một tia ngoan độc! Cô ta bước nhanh về phía Cố Nhất Nặc.

"Lục Dĩ Thừa! Anh dừng tay lại cho tôi! Bạch Duật, không được đánh nữa! Hai người các anh đều dừng tay lại!" Cố Nhất Nặc kêu hai người đàn ông kia, không hề chú ý tới tình huống ở sau lưng.

Diệp Điệu Kha thuận tay xách chai rượu lên, nhằm thẳng vào đầu Cố Nhất Nặc hung hăng nện xuống!

"Choảng!" Tiếng chai rượu vỡ vụn vang lên trên đỉnh đầu Cố Nhất Nặc.

Cô sợ tới mức thân mình co rụt lại, ngay lập tức rơi vào một vòm ngực rắn chắc hữu lực! Tiếp theo là đống mảnh vỡ thuỷ tinh rơi xuống, một bàn tay che chắn đầu cô, bảo hộ không để cô phải chịu một chút thương tổn nào.

Cái ôm này, trong giờ khắc này khiến cô cảm thấy quen thuộc như vậy, giống như cô đã sớm nhớ kỹ hương vị của anh, bất tri bất giác đã khắc sâu vào tromg tâm khảm.

Một giọt máu rơi xuống trán cô, theo gương mặt cô trượt xuống gò má.

Cô giơ tay lên sờ soạng một chút, chất lỏng đỏ tươi làm khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch ra.

"Lục Dĩ Thừa! Anh sao rồi?" Cố Nhất Nặc thất thanh kêu lên.

Diệp Điệu Kha nhìn cánh tay Lục Dĩ Thừa bị găm mấy mảnh thủy tinh, lùi về sau một bước, xụi lơ trên mặt đất. Rõ ràng là cô ta muốn đánh con tiện nhân này, tại sao Lục Dĩ Thừa lại chạy tới bảo vệ cho cô ta?!

Đỗ Thiên Thiên nhìn thấy cũng ngây người, chẳng lẽ anh họ cũng quen biết cô gái này sao?

Những người vây xem càng không hiểu ra sao, người vừa rồi còn vội vàng giúp Diệp đại tiểu thư, tại sao mới đó lại đột nhiên quay qua bảo vệ cô gái kia?

Bạch Duật nhìn một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng một trận run sợ, vừa rồi nếu như chai rượu đó trực tiếp đánh thẳng vào trên đầu Nặc Nhi, hậu quả thật sự anh ta không dám tưởng tượng!

"Diệp Điệu Kha!" Anh ta lạnh lùng kêu lên cái tên này.

Cố Nhất Nặc đỡ cánh tay Lục Dĩ Thừa, toàn bộ cánh tay đều là máu, trong phút chốc, tim cô lại căng lên, có một cảm giác nói không nên lời, ẩn ẩn đau.

"Lục Dĩ Thừa, vết thương của anh có sao không? Chúng ta nhanh đi bệnh viện đi!"

"Không chết được!" Cơn giận trong lòng Lục Dĩ Thừa còn chưa tiêu tan, cố ý hất tay cô ra.

Cận Tư Nam cũng chạy xuống dưới lầu, nhìn Cố Nhất Nặc gọi một tiếng: "Chào chị dâu, chị dâu đừng sợ, bây giờ chúng ta liền đưa Lục thiếu đi bệnh viện."

Một tiếng chị dâu này làm tất cả mọi người đều sửng sốt, đây không phải là Cận gia tam thiếu sao? Có thể khiến tam thiếu kêu một tiếng chị dâu, cô gái này rốt cuộc là có thân phận gì?

Lục Dĩ Thừa đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ như còn đang giận. Cố Nhất Nặc đều đã sốt ruột muốn chết, kêu anh "Anh muốn chảy cho hết máu hả!"

"Tôi chảy máu thì liên quan gì đến em?" Lục Dĩ Thừa tức giận hỏi lại.

"Phải! Không liên quan gì đến tôi hết!" Cố Nhất Nặc lớn tiếng phản bác.

Đầu Cận Tư Nam phình to ra, "Chị dâu, giờ không phải là lúc cãi nhau, nếu không, chị xin lỗi Lục thiếu một câu trước đi? Chuyện còn lại, sau này chúng ta hãy nói, được không?"

Cố Nhất Nặc nhìn cánh tay đầy máu của Lục Dĩ Thừa, lập tức dịu lại, nếu không phải là có anh, hiện giờ chỉ sợ là cô chưa biết sống chết ra sao.

"Thật xin lỗi, chúng ta đi bệnh viện đi được không?" Cô nhỏ giọng xin lỗi.

"Em thành thật nói cho tôi đi, em sai chỗ nào!"

Mẹ nó! Đầu Cận Tư Nam một mớ hỗn loạn, Lục Đại thiếu, anh muốn dạy dỗ cô vợ nhỏ của anh thì cũng nên nhìn lại xem tình hình ra sao đi đã? Giờ là lúc nào rồi!

Cố Nhất Nặc nhìn bộ dáng của anh, quả thực là tức sắp chết rồi, máu của anh cứ chảy xuống không ngừng, thật sự sẽ chết mất! Cố Nhất Nặc nắm lấy tay anh, thanh âm lại dịu đi vài phần, "Khiến cho anh tức giận là em sai rồi có được không? Chúng ta đi bệnh viện đi."

Lúc này Lục Dĩ Thừa mới được vuốt lông thành công, dùng cánh taykhông bị thương ôm Cố Nhất Nặc nâng bước rời đi.

Lúc gần đi, còn nhìn Bạch Duật liếc mắt một cái.

Nếu không phải là cô vợ nhỏ của anh gặp nguy hiểm, hôm nay anh nhất định sẽ đem Bạch Duật đánh cho không còn nhìn ra hình người!

Cận Tư Nam chạy như bay ra ngoài, lái xe một đường chạy thẳng đến bệnh viện.

---###

Ta trả nợ của ngày hôm qua đây.

Chúc mn nghỉ lễ vui vẻ!

À quên, ta đang chỉnh sửa lại lời văn của mấy chương đầu một tý cho nên nếu ai đọc mà thấy lời văn có hơi lủng củng thì cũng đừng có thắc mắc nha.

Đọc truyện chữ Full