TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 67

Lục lão gia lại hỏi, "Nhất Nặc về chung với con sao?"

Lục Dĩ Thừa ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Nhất Nặc, giống như là đang đợi đáp án của cô.

"Nội, con sẽ về cùng với anh ấy, bây giờ con đang đợi ở bệnh viện, truyền dịch xong bọn con liền trở về, nội yên tâm đi, nghỉ sớm một chút đi ạ." Cố Nhất Nặc an ủi Lục lão gia.

"Được, được." Lục lão gia rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, treo điện thoại.

Tiểu Lưu ở bên này cũng đã lấy xong thuốc, Lục Dĩ Thừa vẫn ôm chặt eo Cố Nhất Nặc không chịu buông tay.

"Chúng ta đi truyền dịch đi!" Cố Nhất Nặc nắm tay anh, muốn kéo anh ra.

Lúc này Lục Dĩ Thừa mới đứng lên, vừa rồi ngồi ở đó anh còn làm nũng giống như một đứa con nít to đầu, vừa đứng lên, đối với Cố Nhất Nặc mà nói, liền cảm thấy có một loại áp bức nói không nên lời.

Anh nâng tay lên, ôm lấy bả vai cô, đem trọng lượng cơ thể dồn lên trên người cô.

Hai chân Cố Nhất Nặc mềm nhũn, suýt chút nữa không chống đỡ được, thật sự là anh quá nặng!

Nhưng mà nghĩ đến vừa rồi anh bị chảy nhiều máu như vậy, cô vẫn dùng hết sức lực mình có đỡ anh, từng bước đi đến phòng truyền dịch.

Tiểu Lưu thấy Nhất Nặc tiểu thư xiêu xiêu vẹo vẹo, đỡ đại thiếu giống như là một trái núi, thật sự là quá vất vả, lập tức đi tới trước, "Nhất Nặc tiểu thư, tôi giúp......"

Ánh mắt Lục Dĩ Thừa sắc lẹm như dao nhỏ quét qua Tiểu Lưu.

"Tôi giúp cô...... Đến đó trước xem thuốc đã chuẩn bị xong chưa!" Tiểu Lưu lập tức đi thẳng về phía phòng truyền dịch.

Lúc này chỉ mới đi được có vài bước, trên trán Cố Nhất Nặc đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô chỉ có thể vươn tay ra ôm lấy eo anh, dùng sức mình chống đỡ, bằng không, cô thật sợ mình sẽ làm anh ngã lăn ra đất!

Lục Dĩ Thừa cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại kia đang đặt trên eo mình, khóe môi cong lên một hình cung thật đẹp.

Thấy cô thật sự đã cố hết sức, anh đứng thẳng người dậy, buông bả vai cô ra, đi thẳng tới trước.

Cố Nhất Nặc sửng sốt, lập tức chạy vội đuổi theo anh, "Anh cẩn thận một chút! Vừa rồi không phải còn choáng váng sao? Bây giờ sao rồi?"

Lục Dĩ Thừa không để ý tới cô, đi đến phòng truyền dịch đợi.

Không thể không nói, anh thật sự rất hưởng thụ cái cảm giác được cô đuổi theo, được cô quan tâm thế này.

Cố Nhất Nặc dịch đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng xắn tay áo anh lên.

Một cô y tá cầm bình dịch truyền đi đến, vừa thấy người ngồi trước mặt thế nhưng là một người đẹp trai đến như thế, hai mắt liền sáng rỡ lên.

"Lục Dĩ Thừa?" Cô ta nhìn hoá đơn và đơn thuốc một chút.

"Ừ." Lục Dĩ Thừa gật đầu, phối hợp làm kiểm tra đối chiếu.

Chỉ là như thế "Ừ" một tiếng, mặt cô y tá kia đã đỏ lên.

Rồi thì, việc kiểm tra đối chiếu lẽ ra chỉ làm một lần, đã bị cái cô y tá kia kiểm tra đến ba lần! Tóm lại chính là cố ý kéo dài thời gian. Cố Nhất Nặc âm thầm nghĩ, còn may, lúc nãy làm cấp cứu là một bác sĩ nam, bằng không, cũng không biết là gắp thuỷ tinh ra với rửa vết thương phải rửa đến chừng nào nữa!

"Cô y tá, phiền cô nhanh lên một chút đi, đây là người bị thương cần truyền dịch gấp!" Cố Nhất Nặc nhịn không được, lên tiếng với cô y tá ở trước mặt.

"Tôi phải có trách nhiệm với bệnh nhân! Kiểm tra đối chiếu là cần phải làm!" Cô y tá đỏ mặt đáp lại.

"Đúng vậy, cảm ơn cái trách nhiệm của cô, xin hỏi hiện tại có thể truyền dịch được chưa? Nếu như cô còn kiểm tra đối chiếu nữa, tôi sẽ thật sự hoài nghi trình độ chuyên môn nghiệp vụ của cô! Nếu cô làm không được, phiền cô gọi người phụ trách phòng truyền dịch đến đây! Đổi người khác tới làm!" Cố Nhất Nặc lạnh giọng nói.

Lục Dĩ Thừa cười cười, anh phát hiện, anh rất thích nhìn bộ dáng cô phát giận!

Cô y tá kia lập tức ý thức được, hành vi của mình có chút quá mức, tìm ven bắt đầu ghim kim truyền dịch.

Tâm tình Lục Dĩ Thừa tốt đến không được, nâng một tay khác lên ôm eo Cố Nhất Nặc. Lại bị anh ôm, thân mình Cố Nhất Nặc có chút cứng đờ.

Ghim kim xong, Tiểu Lưu bước tới nâng bình dịch truyền đi theo vào trong phòng truyền dịch đơn.

Trong phòng, có một giường bệnh, một cái sofa, Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, hỏi Lục Dĩ Thừa: "Anh muốn nằm ở trên giường hay là ngồi ở sofa?"

"Ở sofa." Lục Dĩ Thừa đi đến sofa ngồi xuống.

Tiểu Lưu treo bình truyền dịch xong, thức thời lui ra ngoài.

Sắp xếp xong cho Lục Dĩ Thừa, lúc này Cố Nhất Nặc mới đi đến một bên, ngồi xuống. Giờ khắc này, cảm xúc căng chặt của cô mới dần dần hòa hoãn xuống.

Một cái vũ hội mà thôi, cô cũng không nghĩ tới, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.

Lục Dĩ Thừa còn vì cứu cô mà bị thương.

"Cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi." Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu cám ơn.

"Tôi chỉ muốn biết, tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở đó!" Lục Dĩ Thừa còn chưa có hỏi cho rõ ràng đâu! Rốt cuộc bây giờ cũng có cơ hội.

"Được Bạch Duật mời." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.

"Anh ta mời em, em liền đi, Cố Nhất Nặc, em cũng quá tùy tiện đấy! Hơn nữa Bạch Duật là loại người gì? Em và anh ta quen biết sao?"

"Bạch Duật anh ta......" Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Dĩ Thừa, bỗng nhiên lại cảm thấy không biết phải như thế nào mới tốt.

"Anh ta xảy ra chuyện gì?" Thanh âm của Lục Dĩ Thừa đề cao thêm mấy độ.

Cố Nhất Nặc ngoảnh đầu sang một bên, không muốn lại cùng anh tiếp tục cái đề tài này nữa. Thái độ của anh như vậy, căn bản là không thể nói chuyện một cách đàng hoàng được, còn nữa, bằng cái gì mà anh lại dùng cái loại khẩu khí này mà chất vấn cô, giống như trượng phu bắt được thê tử ra ngoài gian díu vậy.

Lục Dĩ Thừa thấy cô trầm mặc, hoả khí mới vừa tiêu xuống chưa lâu lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Một tên Hứa Thụy còn chưa đủ, lại tới thêm một tên Bạch Duật, hiện tại anh cảm thấy, Bạch Duật so với Hứa Thụy còn muốn chán ghét hơn nhiều!

"Mấy ngày nay anh bị thương, tôi sẽ chăm sóc anh." Cố Nhất Nặc dời đề tài.

"Cố Nhất Nặc, nếu em muốn báo đáp, có phải cũng quá đơn giản rồi hay không? Nếu muốn báo đáp liền cho tôi, tôi muốn." Lục Dĩ Thừa đột nhiên đứng lên, không màng đến trên tay còn ghim kim truyền dịch, đem Cố Nhất Nặc ấn ở trên tường.

"Lục Dĩ Thừa! Anh muốn làm gì!"

"Muốn làm gì? Nhận lại hồi báo a!" Tay Lục Dĩ Thừa xuyên qua chiếc váy của cô.

Cô giơ tay, hoảng loạn giữ lấy thắt lưng của mình!

"Lục Dĩ Thừa, anh dừng tay, ở đây là bệnh viện!"

"Bệnh viện thì làm sao?"

Cố Nhất Nặc dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra, kim bị trật ra, bình dịch truyền lắc lư. Cô dựa vào trên tường, phảng phất như giây tiếp theo, thân mình sẽ liền xụi lơ ngã ngồi trên đất.

"Nếu như Bạch Duật mà làm chuyện như vậy với em, em sẽ kháng cự vậy sao?"

"Lục Dĩ Thừa, anh đang nói cái gì?" Cố Nhất Nặc nhìn anh, chỉ cảm thấy lời này của anh là nhục nhã cô, "Tôi và Bạch Duật, không có xấu xa như anh tưởng! Tôi có mộng tưởng của mình, anh ta cùng chung chí hướng với mộng tưởng của tôi! Không phải ai cũng giống như anh!"

"Giống như tôi?" Lục Dĩ Thừa lạnh giọng hỏi lại.

Anh ở trong lòng cô, vẫn luôn bất kham như vậy sao?

Anh thừa nhận, lần đầu tiên gặp mặt là anh có chút quá đáng, nhưng mà tất cả những gì anh làm sau này, cô nhìn đều không để vào trong mắt sao? Cho dù là thích ghi thù, anh cũng chưa từng gặp qua người nào thích ghi thù như thế!

"Em nói cho tôi đi, rốt cuộc là tôi có chỗ nào khiến em chán ghét đến như thế, khiến em bài xích ở bên cạnh tôi?"

Cố Nhất Nặc quay đầu, không hề trả lời.

"Em thích Bạch Duật?" Lục Dĩ Thừa gặn hỏi.

Cố Nhất Nặc nâng bước đi ra ngoài, "Tôi đi kêu y tá ghim lại kim cho anh!"

"Cố Nhất Nặc, em lập tức cút đi, cút đi cho khuất mắt tôi!" Lục Dĩ Thừa chỉ vào cửa, lạnh giọng quát.

---###

Aizz giây trước ngọt ngào, giây sau nổi bão!

Đọc truyện chữ Full