Thăm Hứa Thụy xong, Lục lão gia cùng Cố Nhất Nặc về Cố gia thu dọn đồ.
Cố Tùng Bác biết hôm nay Cố Nhất Nặc xuất viện, nhưng ông ta còn phải ở bệnh viện chăm sóc Trình Thi Lệ, có chút bất đắc dĩ để Cố Minh Tuyết ở nhà, lỡ như Tiểu Nặc trở về Cố gia thì cũng có người ở nhà chăm sóc.
Thấy một chiếc siêu xe chạy vào trong sân nhà, Cố Minh Tuyết biết là Cố Nhất Nặc đã quay về. Chẳng những có Lục lão gia tự mình đưa đón, còn có mấy tên vệ sĩ cùng đi theo! Ngay tức khắc, ghen ghét cùng căm hận điên cuồng sinh sôi nảy nở trong lòng! Âm thầm nắm chặt đôi tay, móng tay thật dài cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô ta cũng chẳng để ý.
Cố Nhất Nặc xuống xe, đỡ Lục lão gia đi vào phòng khách.
"Nội, nội ở đây đợi con một lát, con đi thu dọn đồ đạc sẽ xuống ngay."
"Nhất Nặc tiểu thư, tôi giúp cô đi?" Tiểu Lưu lập tức nói.
"Không cần đâu, cũng không có gì nhiều." Cố Nhất Nặc đi lên lầu hai.
Cố Minh Tuyết lập tức đuổi theo. Lục lão gia nhìn mấy người vệ sĩ đứng phía sau làm một cái ánh mắt, vệ sĩ liền đi theo lên.
Cố Nhất Nặc mới vừa bước vào phòng, Cố Minh Tuyết liền theo vào, chất vấn cô: "Cố Nhất Nặc, có phải là mày làm hay không!"
"Cô đang nói gì vậy? Tôi không rõ." Cố Nhất Nặc đi đến một bên, bắt đầu thu dọn tài liệu ôn tập cần dùng.
Cố Minh Tuyết đột nhiên nhào tới, còn chưa chạm được vào Cố Nhất Nặc đã bị vệ sĩ ở một bên giữ lại, Cố Nhất Nặc giơ tay, hung hăng quăng cho Cố Minh Tuyết một cái tát!
"Mấy người buông tôi ra!" Cố Minh Tuyết không ngừng giãy giụa.
"Buông cô ta ra!" Cố Nhất Nặc phân phó mấy vệ sĩ: "Các anh đi xuống trước đi, tôi sẽ không sao đâu."
Vệ sĩ thả Cố Minh Tuyết ra, xoay người lui đi ra ngoài.
Cố Minh Tuyết không dám tùy tiện bước tới nữa, nếu thật sự muốn đánh nhau với Cố Nhất Nặc thì chắc chắn là cô ta không thể chiếm thế thượng phong rồi. Hiện tại, cô ta thật sự rất muốn giết Cố Nhất Nặc! Nhưng mà cô ta cần phải bình tĩnh, không thể lại kích động giống như lúc nãy.
"Trình Thi Lệ đâu?" Cố Nhất Nặc không thấy Trình Thi Lệ ở nhà cho nên thuận miệng hỏi.
Cố Minh Tuyết nghĩ ở mẹ mình còn đang ở bệnh viện, còn chưa có ra khỏi phòng ICU*, tức khắc hốc mắt liền đỏ lên!
*ICU là từ viết tắt tiếng Anh của intensive care uni được tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt và điều trị tích cực.
"Cố Nhất Nặc! Có phải là mày làm hay không? Có phải là mày động tay động chân vào xe của mẹ tao hay không, hại mẹ tao bị tai nạn thảm khốc!"
"Tai nạn giao thông?" Cố Nhất Nặc có chút giật mình, cô chưa nghe gì đến tin Trình Thi Lệ bị tai nạn cả, thế nhưng bà ta lại bị tai nạn giao thông?
Trong lòng cô xuất hiện một tia suy nghĩ khác thường, báo ứng tới cũng quá nhanh đi.
"Cố Nhất Nặc, mày đừng có đắc ý! Tao sẽ không buông tha cho mày!"
Cố Nhất Nặc lạnh lùng cười, kiếp trước sở dĩ cô thê thảm như vậy, không phải là do Cố Minh Tuyết có thủ đoạn gì, mà là Trình Thi Lệ. Hiện tại Cố Minh Tuyết, chỉ là một đứa con gái dễ xúc động, ghen ghét đố kỵ, hơn nữa làm việc bất chấp hậu quả mà thôi.
Chỉ bằng Cố Minh Tuyết của lúc này, chút uy hiếp đó, một chút cô cũng chẳng để vào trong mắt.
Ngước mắt lên lại đánh giá Cố Minh Tuyết một lượt từ đầu đến chân, nếu đã không còn Trình Thi Lệ ở sau lưng dạy dỗ, Cố Minh Tuyết cũng chẳng làm được cái gì!
"Cố Minh Tuyết, gần đây, hẳn là cuộc sống của cô không tốt lắm nhỉ?"
Cố Minh Tuyết tức giận đến phát run, cô ta biết, Cố Nhất Nặc ám chỉ chính là cái gì, cô ta biến thành như bây giờ, còn không phải là do Cố Nhất Nặc hãm hại sao?!
"Khiến mày thất vọng rồi, tao tuyệt đối sẽ không lây dính đến thứ đó nữa đâu!" Cố Minh Tuyết cao ngạo hất cằm.
"Vậy sao? Tôi quên nói cho cô, kỳ thật, trong tay mẹ cô còn một ít đấy, đáng tiếc là mấy ngày nay cô lại phải chịu bao nhiêu là tội thế này!"
Ánh mắt Cố Minh Tuyết có vài phần lơi lỏng, vừa đối diện với ánh mắt của Cố Nhất Nặc, cô ta lập tức thay đổi ánh mắt, kiên quyết lên.
Đột nhiên Cố Nhất Nặc bước nhanh ra ngoài, lúc quay lại trên tay cầm theo một lọ bột màu trắng.
Bởi vì bị nghiện ma túy cho nên Cố Minh Tuyết không thể nhìn vào những thứ có dạng bột màu trắng như thế, cô ta sợ bản thân khống chế không được, đều nói tâm nghiện khó cai, đây là điều đáng sợ nhất!
Cố Nhất Nặc mở cái lọ đó ra, đưa tới trước mặt Cố Minh Tuyết.
Một cỗ hương vị quen thuộc khiến cho tinh thần của Cố Minh Tuyết trở nên đặc biệt hưng phấn, bả vai cô ta bắt đầu run rẩy không ngừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lọ bột trắng đó.
Không! Cô ta tuyệt đối không thể lại dây vào thứ đó được!
Quãng thời gian này cô ta đã khống chế rất tốt, sẽ không thường xuyên lên cơn nghiện như vậy nữa! Chỉ cần cô ta tiếp tục kiên trì thêm một đoạn thời gian thôi là có thể từ bỏ thành công!
Cô ta hất tay một cái, lọ bột trong tay Cố Nhất Nặc rơi xuống sàn vỡ vụn, bột trắng rải đầy sàn.
"Cố Minh Tuyết, rồi cô sẽ quỳ rạp xuống dưới sàn, giống như chó liếm sạch sẽ mấy thứ này!" Cố Nhất Nặc lạnh giọng nói.
Một câu này là kiếp trước Cố Minh Tuyết đã nói với cô!
"Không! Tao sẽ không!" Hai chân Cố Minh Tuyết run rẩy không ngừng, cô ta dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, sợ chỉ cần bản thân lơi lỏng một chút thôi là sẽ liền xụi lơ ra đất!
Cố Nhất Nặc càng nhớ rõ, kiếp trước Cố Minh Tuyết đã ấn chặt cô xuống dưới đất như thế nào, đã dùng hết khả năng nhục nhã cô như thế nào!
"Hiện giờ chắc là cô cảm thấy khắp người giống như có vô số con kiến đang bò, cả người đều đang lâng lâng, có một loại khát vọng đang phát sinh trong lòng khiến cho cô cồn cào ruột gan, muốn xé tim bứt phổi! Rất nhanh thôi, cái cảm giác này sẽ càng ngày càng mãnh liệt!"
"Làm sao mày biết?" Cố Minh Tuyết lớn tiếng phản bác lại! Nhưng Cố Nhất Nặc nói không sai một chút nào!
Thân thể cô ta càng ngày càng mềm đi, phải dựa vào tường mới có thể đứng được.
"Tôi còn biết, hiện tại cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngoại trừ đống bột trắng này ra, trong mắt cô rốt cuộc sẽ không nhìn thấy được bất cứ thứ gì!" Cố Nhất Nặc nói xong, xoay người vào toilet rót một ly nước đi ra.
"Cố Nhất Nặc, mày muốn làm gì!"
"Nếu như cô đã không cần, đương nhiên là tôi phải giúp cô huỷ mấy thứ này đi!" Cố Nhất Nặc nói xong, bưng ly nước trong tay lắc lắc, định đổ xuống sàn.
Đột nhiên Cố Minh Tuyết giống như là phát điên lên, lao tới giật ly nước trong tay Cố Nhất Nặc lại.
"Không cần, không cần......" Miệng cô ta không ngừng lặp lại hai chữ này, ánh mắt càng thêm nóng cháy nhìn chằm chằm vào số bột trắng đó.
Cố Nhất Nặc không để ý tới Cố Minh Tuyết nữa, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cố Minh Tuyết đã phát tác, thân thể mềm như bông ngã trên mặt đất, khống chế không được sức hút từ thứ đó phát ra, bò qua, mặc kệ là sàn nhà có bẩn hay không, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất mà liếm!
Cố Nhất Nặc xoay người, nhìn Cố Minh Tuyết.
Kiếp trước, chẳng sợ cô cũng giống Cố Minh Tuyết, lúc cơn nghiện ma túy phát tác cô cũng không có giống như Cố Minh Tuyết, mất đi tôn nghiêm!
"Cố Minh Tuyết, những thứ này là cô đáng phải nhận!"
Cố Minh Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác hưng phấn mà thứ đó mang đến, hoàn toàn không biết bộ dạng hiện tại của chính mình là như thế nào.
Một ít tài liệu ôn tập, một chiếc laptop, một cái giá vẽ, một ít màu vẽ, còn có đôi thiên nga thủy tinh kia, đồ đạc mà Cố Nhất Nặc mang đi, đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn.
Cô ôm theo mấy thứ này đi xuống lầu
"Nhất Nặc tiểu thư, để tôi cầm giúp cô!" Tiểu Lưu lập tức bước tới đón lấy.
"Nhất Nặc, chúng ta về nhà!" Lục lão gia vui vẻ bước tới trước, nắm tay Cố Nhất Nặc đi ra ngoài.
Cố Minh Tuyết nghe tiếng xe đã chạy xa, khôi phục lại một chút ý thức, cô ta vừa ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với chiếc gương soi! Đem cái bộ dạng chật vật bất kham đó của cô ta soi rõ không chỗ nào che giấu, cũng khiến cho cô ta tận mắt nhìn thấy, rốt cuộc bộ dạng của cô ta trông như thế nào!
"Không! Không! Đây không phải ta, không phải ta!"
Sao cô ta lại biến thành thế này? Sao cô ta có thể vì mấy thứ này mà làm ra chuyện như vậy! Lại còn có là làm trò ở trước mặt Cố Nhất Nặc!
Lập tức cô ta chạy tới, hất văng chiếc gương xuống đất, rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn lên! Có một loại khuất nhục trước giờ chưa từng có vây lấy cô ta. Tôn nghiêm của cô ta đã bị xé rách! Bị giẫm đạp! Phạm tiện giống như một thứ cặn bã!
Nhìn số bột trắng rơi vãi trên sàn nhà, cô ta càng khóc dữ hơn.
Cai nghiện không xong, cô ta cai nghiện không xong! Cô ta không có cách nào ngăn cản được sự mê hoặc mà mấy thứ này mang đến cho mình, cô ta cũng không muốn cai nghiện!
"Cố Nhất Nặc, chỉ cần Cố Minh Tuyết tao còn tồn tại một ngày, tao sẽ không để cho mày được sống yên đâu! Mày đợi đi! Mày cứ đợi đi!"
---###
Nhổ cỏ không chịu nhổ tận gốc là đây. Mà thôi Thừa ca cứ phun thuốc cỏ đi cho lẹ, nhổ làm gì cho bẩn tay!
Cách xưng hô có hơi lộn xộn một tý, nhưng thôi, mấy nàng ráng đọc đi nha, đừng quên vote cho ta đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 86
Chương 86