Trần Huyên có thói quen trời vừa sáng liền tỉnh dậy.
Trong nhà chú thím là thời gian bắt đầu cho lợn trâu ăn, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Về sau đến Ngụy gia, sáng sớm đã tỉnh, cùng chị dâu bắt đầu làm bữa sáng cho cả nhà. Đến sau này, cô trở về quê làm nông dân, càng không thể ngủ nướng vào buổi sáng.
Thói quen này thật sự khắc sâu trong linh hồn, đến mức sống lại lần nữa, cô vẫn dậy sớm.
Trần Huyên không quen nằm ỳ, vừa tỉnh cô liền dọn dẹp rời giường. Lấy chiếc áo dài màu chàm dài rộng từ trong đồ hồi môn. Dáng người Trần Huyên cao, áo dài vừa mặc lên trông vừa rộng vừa thô. Chỉ là quần áo từ nhà mang đi không thể chọn lựa. May mà không quá xấu hổ bởi vì từ Ngụy gia lão thái thái đến hai vị cô nhỏ đều mặc loại áo dài này. Khác nhau ở chỗ chất vải, áo Trần Uyên chỉ là vải dệt thủ công ở nông thôn nhuộm màu chàm, giờ mặc màu chàm lên rõ, chỉ cần một lúc sau màu liền phai dần, đợi đến buổi tối áo bông trên người đã thành màu lam rồi.
Khó trách năm đó cô tự ti, không bằng người, sẽ tự ti.
Rời giường, Trần Huyên ra cửa múc nước rửa mặt, vệ sinh xong liền bắt đầu dọn dẹp gian phòng cô sẽ sống từ nay về sau. Trần Huyên không sợ hãi như lần đầu ở trong căn phòng này, dù sao, Ngụy Niên cuối cùng sẽ không về. Cô ngừng suy nghĩ, không còn chờ mong. Có điều đây là tân phòng nên không cần dọn dẹp nhiều, cô đem mấy đĩa bánh vào trong tủ trà đầu giường để tránh bị bẩn.
Một lúc sau Lý thị tới, thấy Trần Huyên đã xong, Lý thị cười, “Vừa hay về sau chị có bạn rồi.” Cùng Trần Huyên đi xuống bếp.
Với một người làm việc nhà từ nhỏ cùng kinh nghiệm đời trước, việc dưới bếp của Ngụy gia không làm khó được cô. Thái gia thích uống cháo bột bắp, dưa muối cắt bày trên hai đĩa, bánh quẩy trụng dầu, bánh nướng vừng, bánh hấp đều là đứa lớn Ngụy Kiệt nhà Lý thị chạy tới quầy điểm sáng đầu hẻm mua. Cho nên, bữa sáng Ngụy gia rất đơn giản, Lý thị cũng cẩn thận nhắc nhở Trần Huyên, cháo nấu thế nào để ông cụ thích. Ngụy Kiệt đã mua đồ về sớm, Lý thị đặt cháo trên lò, dẫn Trần Huyên đi sắp bàn. Thấy hai chén tào phớ, Trần Huyên liền biết đây là hai đứa nhỏ nhà cô lớn muốn ăn. Ngụy gia luôn có quy củ, lão nhân ăn gì, người trong nhà liền ăn cái đó. Có điều, cô lớn Ngụy Kim đã xuất giá, người đương thời coi trọng cô nhỏ, mỗi lần Ngụy Kim về nhà mẹ đẻ, hai đứa con trai nhà cô ta Triệu Phong Triệu Dụ đều thành hai đứa được ưu ái nhất trong đám trẻ nhà họ Ngụy.
Bày xong đâu đấy, Lý thị nghe tiểu khuê nữ Vân nhi gọi tới, bà nội dậy rồi. Lý thị vội vàng nhắc Trần Huyên đặt hai chén tào phớ tại đâu, rồi vội vàng vào phòng trong hầu hạ lão thái thái chải đầu.
Chuyện bữa sáng nhà họ Ngụy, trong trí nhớ Trần Huyên đã mấy năm không làm, nay làm cũng quen dần. Bày bữa sáng vừa mua, dưa muối bưng từ bếp ra, khi Trần Huyên đang múc cháo, cô hai Ngụy Ngân vừa tới. Ngụy Ngân ngày thường xinh đẹp, mi thanh mục tú, làn da trời sinh tuyết trắng, vóc người cao gầy, áo dài hồng đào khéo léo kết hợp với vòng eo nhỏ nhắn, hoàn toàn khác với áo dài rộng thô màu chàm trên người Trần Huyên. Ngụy Ngân vừa tới liền xuống bếp cùng Trần Huyên, gọi một tiếng “Chị dâu hai”, tiện giúp đỡ bưng cháo lên, đợi bữa sáng đã chuẩn bị xong, Ngụy lão thái gia và Ngụy lão thái thái được Lý thị hầu hạ đi tới nhà ăn. Cùng tới là con cả nhà họ Ngụy, chồng Lý thị, ba đứa nhỏ nhà Lý thị Ngụy Kiệt, Ngụy Minh và Ngụy Vân và ba mẹ con nhà cô lớn Ngụy Kim.
Ngụy lão thái gia thấy Trần Huyên bày bữa sáng, cực kỳ vừa lòng, cười gật đầu nói. “Đều ngồi đi.” Đợi Ngụy lão thái gia ngồi trước, phía dưới Ngụy lão thái thái cùng đám vãn bối lần lượt ngồi xuống. Lý thị hầu hạ mẹ chồng. Ngụy Thì ở cạnh hầu hạ cha dùng bữa. Ngụy Kim cùng hai đứa con ngồi cạnh Lý thị, Ngụy Kiệt, Ngụy Minh, Ngụy Vân ngồi cạnh cha Ngụy Thì. Còn Trần Huyên, cô ngồi cạnh Triệu Dụ con cô lớn Ngụy Kim ở ghế cuối, chỗ này gần cửa, thuận tiện giúp thêm cơm.
Ngụy gia không phải nhà giàu, cũng không có quy củ mấy, Ngụy lão thái gia cực kỳ chú ý tới Trần Huyên, dặn dò, “Hôm qua bận rộn suốt một ngày, lát nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi.”
Trần Huyên gật đầu, “Vâng, cha.”
Cô dâu mới vào cửa, tâm tình Ngụy lão thái gia khá tốt, dù không thấy đứa con thứ hai, tâm tình của ông cũng tốt vô cùng. Dù sao con dâu đã vào cửa, mối hôn nhân này đã định rồi! Ngụy lão thái gia tự hào nhớ lại.
Sau điểm tâm, Ngụy lão thái gia cùng con cả Ngụy Thì tới cửa hàng, Ngụy Kiệt, Ngụy Minh đến tuổi mỗi bé đeo một túi sách nhỏ trên lưng đi học. Đám phụ nữ trẻ nhỏ ở nhà.
Lý thị cùng Trần Huyên dọn dẹp bàn ăn rồi tắm rửa. Đến lúc vào phòng lão thái thái, chỉ thấy Triệu Phong, Triệu Du đang bánh ngon lành, Ngụy Kim vừa thấy Trần Huyên liền cười mỉa, kể cũng lạ, người Ngụy gia đều da trắng mi thanh mục tú, chỉ có Ngụy Kim là khác, mặt mũi giống Ngụy lão thái thái, vì thế khác với bốn anh em, ngoại hình của cô ta là tầm thường nhất. Ngụy lão thái thái tuy mặt mày bình thường nhưng vóc người nhỏ xinh. Ngụy Kim lại béo tròn, có điều trong chiến loạn mà nở nang như vậy thật khó có được. Ngụy Kim cười, thịt trên mặt chen lách vào nhau bao quanh mặt, không lộ vẻ điềm đạm, giọng nói của cô ta the thé, chói tai, ngồi cạnh Ngụy lão thái thái nói, “Bụng đứa nhỏ hay đói. Bánh ấy để lâu quá cũng không tốt, trong nhà không ai ăn, chị lấy trong phòng em dâu, em cũng đừng mất hứng.”
Dù Trần Huyên luôn phúc hậu cũng thấy lời này khó xuôi tai. Nhớ rõ kiếp trước, vì Trần Huyên là cô dâu mới vào cửa, khi đó còn thẹn thùng nên không nói. Hiện giờ Trần Huyên không muốn im lặng, nhìn về cô bé Ngụy Vân bên cạnh, nói:” Đều là người trong nhà, em mất hứng gì chứ. Nhưng đều là anh em với nhau, sao Vân nhi không ăn?”
Không đợi Ngụy Kim nói chuyện, Lý thị vội đáp, “Vân nhi không đói bụng.”
Trần Huyên biết rõ vị cô lớn này xưa nay thích gây sự, tính tình không tốt, cô cũng không tính ở lại lâu nhà họ Ngụy, thà về làm ruộng, ở quê tìm một người đàn ông an phận, cũng không muốn sống dày vò tại đây. Trần Huyên thuận lời, “Dù giờ không ăn nhưng lát sẽ đói. Em không thích bánh, hai cháu ngoại về là khách quý, hai đứa mỗi người một đĩa. Còn hai đĩa kia để phần ba anh em Kiệt Nhi, Minh nhi, Vân nhi.” Nói xong cô đưa hai đĩa bánh cho Lý thị, Lý thị nhu nhược, thấy sắc mặt mẹ chồng không tốt, không dám nhận. Trần Huyên liền đưa vào phòng Lý thị, trở về nàng hỏi, “Mẹ, ngài thấy sao?”
Ngụy lão thái thái vốn muốn để dành lại cho cháu ngoại ăn, bây giờ thấy Trần Huyên chia một nửa, sao có thể vui vẻ, nghiêm mặt nói, “Cô đã phân rồi, tôi còn nói gì nữa,”
Trần Huyên thấy mặt Ngụy Kim lúng túng, Ngụy lão thái thái không vui, cảm thấy sống lại lần nữa thật thoải mái, sau đó cô thuận miệng nói, “Mẹ không nói là con biết chủ ý này của con quá tốt.”
Vì thế Ngụy lão thái thái giận tím mặt.
Ngay cả Ngụy Ngân đang may vá trên giường nhỏ bên cửa sổ cũng không nhịn nổi liếc Trần Huyên một cái, cùng Vân nhi vười.
Vì câu nói buổi sáng rất nhanh Trần Huyên đã phải trả giá, đợi đến giờ cơm trưa, Ngụy Kim mang tới một bát mì rồi nói, “Chúng ta không thể sánh với người có tiền, hiện tại người ngoài cầm chén bể xin cơm, bát mì này không thể bỏ phí, em dâu thấy có đúng không?”
Trần Huyên ngồi xổm trên bếp, đáp “Dạ”.
Đợi đến giữa trưa, Trần Huyên bày mâm cơm xong, liền bưng tới bát mì đã làm nóng qua.
Ngụy Ngân không khỏi hỏi, “Chị dâu hai sao còn ăn lại.”
Trên mặt đầy thịt của Ngụy Kim hiện ý cười, ngoài miệng nói, “Ăn lại thì làm sao? Hôm qua chị dâu cả làm cho em dâu. Em dâu từ nông thôn ra đây, biết rõ hơn chúng ta kiếm thức ăn không dễ. Chị cũng nói không cần ăn nhưng em ấy nhất định không đồng ý, sợ lãng phí nên làm nóng lại. Chị nói rồi, tìm vợ cũng nên tìm một người như em dâu. Vẫn là mắt mẹ tốt, tìm được em dâu tiết kiệm như vậy cho em hai.”
Hóa ra còn có thể đổi đen thành trắng như vậy, Trần Huyên sống hai đời xem như mở rộng tầm mắt.
Trần Huyên ăn lại mì tối qua, một phần từng vì ở nông thôn ra, thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với nhà họ Ngụy. Nhưng chết đi sống lại, trải qua chuyện ở nhà họ Ngụy, lời này của Ngụy Kim có thể hạ thấp Trần Huyên đời trước, hiện tại lại không thể hạ được cô đời này. Trần Huyên khuấy bát mì, vẫn mùi vị dễ ngửi, chỉ là để lâu nên mì có chút nhão, không ngon như đêm qua. Trần Huyên cũng không thoải mái vì mấy lời đó của Ngụy Kim, cô bình tĩnh nói, “Đúng a, ở nông thôn khó thấy bột mì. Trong lòng em không dễ chịu khi để lãng phí thế này. Huống hồ là chị dâu tối qua có lòng làm cho em, hôm qua em nhớ Niên ca nên ăn không trôi, hôm nay nếm thử, vị vẫn vậy.”
Ngụy lão thái thái cực kỳ vừa lòng với lời Trần Huyên nói, trong nhận thức của bà, cơm thừa đồ ăn thừa cho con dâu ăn cũng không sao. Nhìn xem, con dâu trưởng Lý thị không ăn đồ mới trưa làm, mà ăn bánh quẩy sáng nay còn thừa. Biểu hiện của Trần Huyên càng hợp ý Ngụy lão thái thái.
Ngụy lão thái thái cười, “Quả nhiên là con dâu Ngụy gia chúng ta, có hiểu biết mới được tiến vào cửa chính.” Sau đó Ngụy lão thái thái kể lại chuyện khi trước Ngụy gia khó khăn cỡ nào. Lão thái thái đang nói hăng say, thấy Ngụy Ngân ăn bánh quẩy sáng nay, lập tức nói “Sao lại ăn đồ thừa?”
Ngụy Ngân thả hai miếng thịt bò kho tương vào bánh quẩy, quấn lại vừa ăn vừa nói, “Đây không phải vì nghe mẹ nói cuộc sống của chúng ta trước kia không dễ dàng sao, cha kiếm tiền không dễ, con tiết kiệm chút, để mẹ ăn đồ mới, con ăn đồ thừa.”
“Không cần con ăn, còn hai chị dâu con kia mà.” Nguy Ngân là khuê nữ Ngụy lão thái thái lúc trung niên mới sinh được, thấy con gái nhỏ ăn bánh quẩy thừa liền đau lòng.
Trần Huyên biết Ngụy lão thái thái luôn bất công. Cô cũng không bất mãn, làm con dâu đương nhiên khác với con gái ruột. Tiểu cô ở nhà mẹ đẻ tự nhiên nên hưởng thụ. Có điều mỗi lần nhìn thấy Ngụy lão thái thái thương yêu Ngụy Ngân, Trần Huyên luôn tự hỏi, nếu mẹ cô còn sống đến giờ, liệu có thương cô không?
Trần Huyên ăn một bát mì thừa, Ngụy lão thái thái liền đánh giá cô cao thêm một bậc. Buổi tối, Ngụy lão thái thái nói với Ngụy lão thái gia, “Tôi thấy cũng là người biết điều.”
Ngụy lão thái gia nói, “Tôi nhìn người đúng mà! Bà đi nói với thằng Niên, nếu không về thì đừng về nữa!”
Tuy vừa lòng với con dâu hai, nhưng vừa nghĩ tới thằng hai, Ngụy lão thái gia lại bực bội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Phối
Chương 2: Tô mì
Chương 2: Tô mì