Editor: Mai Tuyết Vân
Tần Chiêu một thân lam bào thêu long văn quý phái, ngang hông có đeo môt khối kim long bội. Là ngọc bội mà Chính Nguyên đế hay đeo, lần này ban thưởng cho hắn, Tần Chiêu lập tức đeo bên hông. Đứng ở cửa, ý cười đầy mặt, giọng điệu nhu hòa, khiến mấy người Tố Tranh đều cúi đầu, không dám nhìn hắn. Vệ Thiện nhớ Tần Chiêu rất ưa nhìn, điểm đặc biệt nhất của hắn chính là khí chất điềm đạm ôn hòa, không giống với người Tần gia.
Thái tử từ nhỏ đã giống Chính Nguyên đế, thân cao như núi, hai cánh tay lớn như quạt hương bồ*, vừa nhìn đã thấy uy vũ trang nghiêm. Tề vương Tần Dục lại giống Dương Vân Kiều, khuôn mặt tựa như đánh phấn thoa son, vô cùng phong lưu, có phần nhu nhược.
*quạt hương bồ: quạt làm bằng cây hương bồ
Tấn vương lại không giống vậy, khuôn mặt thanh tĩnh như nước, cười một tiếng giống gió khẽ vờn liễu. Mặc dù không giỏi văn thơ, nhưng đứng bên cạnh Tần Dục, càng giống văn nhân hơn. Nếu không có cung kiếm, cầm quạt phe phẩy quả là vô cùng thích hợp.
Vệ Thiện đứng lên chào hắn, cũng gọi hắn là Nhị ca, xưng hô giống như ca ca nhà mình, bật cười thành tiếng hỏi hắn: “Nhị ca đi đâu vậy?’’
Tần Chiêu mỉm cười: “Huynh đến thăm Vương tổng quản.’’
Rốt cuộc thì hắn và Vương Trung cũng có mấy năm làm phụ tử, mặc dù đã được phong vương, nhưng hắn lại chưa bao giờ cố kỵ thân phận. Còn thường xuyên đến thăm Vương Trung, cũng không sợ người ta nói sau lưng hắn là dưỡng tử của thái giám.
Anh hùng không hỏi xuất thân, Ngụy Khoan hôm nay là Thành quốc công, nhưng trước đây chỉ là sơn tặc. Tính cách Tần Chiêu quang minh lỗi lạc, khiến Vệ Kính Dung rất thích. Nếu hắn vừa leo lên cành cao để quên mất nguồn cội, nàng đã không nhận hắn làm dưỡng tử rồi.
Vệ Thiện vừa thấy hắn, chuyện xưa như nước thủy triều cuồn cuộn dâng lên, ánh mắt nhìn hắn cũng sẽ không giống trước. Nếu nàng và Bích Vi, hai người đều không chết, còn có thể tìm một chỗ sống an ổn qua ngày. Nhưng nếu như không chết, nàng cũng không sống lại được.
Tần Chiêu thấy nàng ngẩn người, đưa tay phất nhẹ trước mặt nàng một cái: “Ta đến thỉnh an mẫu hậu, hai người có đi không?’’
Vệ Bình mới được danh Hữu tướng quân, hôm nay giờ mão đã phải đến Binh bộ, vội vã thay xiêm y rồi rời đi. Còn Vệ Thiện thì cùng với Tần Chiêu đến Đan Phương cung.
Vệ Thiện nhất thời không biết nói gì với hắn, nhìn trộm Tần Chiêu, hắn quay đầu lại liền cười: “Sao vậy? Không nhận ra Nhị ca ư?’’
“Đại ca muội đen như vậy, sao huynh lại không đen?’’ Vệ Thiện nghẹn lời, không chuyện đành nói tránh. Mấy ngày nay nàng cũng không nhàn rỗi, lấy ghi chép khu vực trong Hoằng Văn quán ra xem một lần. Vân Châu, ngày dài đêm ngắn, thích hợp để cây cối lâu năm phát triển. Người Vân Châu ăn mặc gọn gàng, xà nhà chính ở Cam Lộ điện cũng được chở về từ Vân Châu.
Tần Chiêu chắp tay sau lưng, nghe xong mỉm cười, mới nói nhìn nàng đã lớn, vừa mở miệng đã nói lời trẻ con. Đưa tay sờ gò má, đúng là Vân Châu ngày dài, nhưng cũng có nhiều mưa, hành quân đánh giặc rất khó khăn. Binh sĩ đi theo phần lớn bị táo bón, ăn không hợp uống không quen, mỗi ngày đều dốc hết sức lực, còn thời gian để nghĩ đến chuyện phơi nắng không đen sao?
“Lời Thiện Nhi nói rất đúng, lần tới nhất định huynh sẽ làm bản thân tiều tùy một chút. Mới khiến người ta biết được mình đã tận lực tận tâm.’’ Vừa nói vừa sờ da mình.
Vệ Thiện không ngờ hắn cũng biết nói đùa, bật cười thành tiếng: “Muốn làm tốt chuyện, phải dụng hết tâm, muội nghe nói cô phụ đã ban cho huynh một tòa Vương phủ. Khi nào huynh dọn đến, muội sẽ chuẩn bị một phần lễ vật chúc mừng hôn lễ của huynh.’’
Hai người trò chuyện suốt dọc đường hồi cung, Vệ Thiện đã mở miệng, thì theo hỏi hắn rốt cuộc Vân Châu như thế nào, mang những gì nàng đọc được trong bản ghi chép khu vực ra hỏi. Tần Chiêu khi gật đầu, lúc lắc đầu, kể cho nàng nghe chút chuyện lý thú, còn nói: “Tử Hậu mua mười con công ở Vân Châu, lên đường về đây chỉ còn lại hai con. Chết thì lột lông rút đuôi, hóa ra là muốn đưa đến cho muội may áo.’’
Tử Hậu chính là tên chữ của Vệ Bình, vừa rồi rõ ràng hắn có nghe hai huynh muội Vệ Thiện nói chuyện, lại làm như không nghe thấy, sao lúc này lại nhắc đến váy lông chim.
Vệ Thiện vừa nghĩ đã hiểu ngay, sợ là nghe được từ chỗ Vương Trung, có chuyện nào trên triều trong cung mà qua được mắt Vương Trung chứ. Đời trước, sau khi Chính Nguyên đế băng hà, Vương Trung tự mình xin đến lăng tẩm trông coi, nói là muốn tận tâm trung thành lần cuối với Chính Nguyên đế.
Những năm cuối cùng Chính Nguyên đế còn sống, bị bệnh tật hành hạ, tính tình thay đổi. Ngay cả chuyện hoang đường như Viên Lễ Hiền âm mưu tạo phản cũng đều tin. Nhưng với Tần Chiêu lại không nghi ngờ nhiều, lúc này nghĩ lại, mới hiểu được là công lao của Vương Trung.
Vệ Thiện âm thầm ghi nhớ trong lòng, lời nói của Vương Trung còn nặng hơn Triệu thái hậu. Khom lưng đón ý Triệu thái hậu còn không được khen tốt nửa chữ, chi bằng dụng công đến chỗ của Vương Trung thì hơn.
Nàng nhớ lại dáng vẻ làm nũng lúc nãy của mình, mím môi nhìn về phía Tần Chiêu. Trước mặt người thông minh không thể giả vờ, liền dứt khoát thành thật: “Quyên vàng bạc không bằng sửa nhà phát cháo, y phục tuy đẹp nhưng làm tổn hại sinh linh.’’
Tiểu cô nương tuy thích đẹp, nhưng cũng rất lương thiện, Tần Chiêu liếc nàng một cái, trong mắt đầy ý cười. Khi hắn nghe Vương Trung nói cũng không để trong lòng, chính hắn nhìn Vệ Thiện từ nhỏ đến lớn.
Khi hắn được mang đến cạnh mẫu hậu, Tần Chiêu đã tám tuổi, còn Vệ Thiện mới vừa lên hai. Trên trán điểm chút chu sa đỏ, mặc váy đỏ khoác áo vàng, trên tay còn đeo một chiếc lắc bạc.
Hắn cạo đầu tắm rửa sạch sẽ, trên người như bị lột mất một lớp da. Vì gầy yếu, mà đầu hắn trông rất to, vô cùng thô kệch, gã sai vặt nhà dưới còn lanh lợi sạch sẽ hơn hắn rất nhiều. Nhưng Vệ Thiện vừa nhìn thấy hắn, đã tiến lại gần, mỉm cười với hắn, còn lấy kẹo đường, điểm tâm trong túi hoa cho hắn ăn.
Người hầu bắt chim sẻ đến dỗ nàng, cột dây nhỏ ở chân chim. Mặc dù chim sẻ yếu, nhưng còn kiên cường hơn diều hâu, lại có ý chí của chim ưng. Gặp được người huấn luyện tốt, cũng có thể dạy dỗ như chim ưng vậy. Nhưng chim sẻ bị cột chân, lại không chịu ăn gì, nhìn đồng loại trong lồng treo bên ngoài mái hiên mà kêu không ngừng, kiệt sức rồi chết.
Lúc đó nàng còn nhỏ, khóc rất thương tâm, muốn người hầu mở hết lồng vàng treo ngoài hành lang, thả những chú chim bên trong ra ngoài.
Những con chim sẻ đều được nuôi trong nhà, rời khỏi lồng sao sống được, bay một vòng trên không rồi đậu xuống lan can. Nàng lại không hiểu, chạy tới chạy lui dưới mái hiên, muốn xua chúng bay đi.
Ác tâm dễ bỏ, thiện tâm khó làm, nàng giống hệt cái tên của mình. Miệng lưỡi Dương gia, vừa mở ra chỉ có thể kêu be be, ngoài ra còn nói được gì?
Tần Chiêu nhớ đến chuyện xưa mỉm cười, Vệ Thiện không biết hắn đang cười cái gì, nàng đã sớm quên mất từng có lúc mình và Tần Chiêu lại gần gũi như vậy.
Hành lang dưới hiên trồng hoa, lúc này hoa hạnh, bích đào vừa khéo đã nở. Vệ Thiện đang đi dừng lại một chút, chọn cành đẹp nhất ngắt xuống muốn dâng cho cô cô.
Mỗi lần nàng dừng lại, Tần Chiêu cũng dừng bước đợi nàng, còn có chút hứng thú giúp nàng chọn hoa: “Cành này nở rất đẹp, cho muội, khi nào trở về cắm vào bình ngọc.’’
Hai người cũng đến cửa cung Đan Phượng, Tần Chiêu đã ôm đầy hoa hạnh, bích đào trong lòng, nói với Vệ Thiện: “Nếu Thiện Nhi có gì ấm ức, không thể nói với ca ca thì cứ nói cho ta biết. Ta sẽ giúp muội hả giận, cách làm của ta, bảo đảm hữu dụng sơn Tử Hậu nhiều.’’
Nhìn hắn lịch thiệp nho nhã, vừa mở miệng lại nói lời này. Vệ Thiện ôm cành hoa trong lòng, liếc hắn một cái, coi như sau này hắn đăng cơ, lúc này chắc cũng chưa sinh lòng tranh đoạt. Nếu không phải thế cục thay đổi, cũng sẽ không từng bước ép hắn đến con đường giành ngôi.
Nhưng người có thể thành công bước lên ngai vị, mưu trí tâm cơ một thứ cũng không thể thiếu. Chuyện lớn không thể cầu hắn, chuyện nhỏ cũng có thể nhờ cậy. Chủ ý muốn Dương Tư Triệu chưa từng thay đổi, chỉ hận không ai có thể giúp nàng, lập tức kép tay áo Tần Chiêu: “Vậy huynh giúp muội đánh Dương Tư Triệu một trận đi.’’
Tần Chiêu vốn không vừa mắt Dương gia, sau khi Tần Dục đăng cơ, Dương gia và Tần Chiêu còn từng có tranh chấp. Khi đó Vệ Thiện là tân nương, gả vào Dương gia, nhưng vẫn ít nhiều biết chuyện bên ngoài. Đã từng nghe thấy nửa câu, nói rằng Dương Vân Việt xúi giục Tần Dục tước bỏ đất phong, Vệ Thiện đã biết, đây là muốn ép Tần Chiêu phản Tần Dục. Nhưng Tần Dục vẫn luôn sợ hắn, suy tính thế nào, vẫn không đáp ứng.
Trên tay Tần Chiêu có binh quyền, là hy vọng của tất cả mọi người. Nay lại muốn hắn ngoan ngoãn giao ra đất phòng, đến kinh thành đảm đương chức Vương gia. Khi đó Vệ Thiện cầu xin ca ca chạy trốn đến Trung Châu, hai người gặp nhau ở đó, tạo phản thì tạo phản.
Tần Chiêu không ngờ nàng lại nói chuyện này, suy nghĩ một chút mới nhớ là Dương Tư Triệu là ai, tiểu nhi tử Trung Nghĩa hầu, đồng ý: “Chuyện này có gì khó, muội cứ chờ xem là được.’’
Vệ Thiện khẽ giật mình, nàng không mong Tần Chiêu sẽ đáp ứng ngay, thử thăm dò nói thêm một câu: “Có thể khiến hắn mất chức luôn không?’’
Tần Chiêu kinh ngạc nhìn nàng, không hề biết nàng lại ghét Dương Tư Triệu đến vậy. Hai huynh đệ Dương gia sẽ không đến gần hắn, bọn họ thường xuyên chơi với Tần Dục. Mà hắn và Thái tử trên vai đã sớm mang trọng trách, sao có thể ở chung với đám hài tử được.
Vệ Thiện sợ hắn không chịu, ngón tay nắm lấy vạt áo của hắn siết chặt, muốn làm đôi mắt ngấn nước. Nhưng làm thế nào cũng không được, nên đành phải hạ mi: “Hắn vừa thấy muội, đã nói những lời không đứng đắn, muội muốn đánh được hắn…’’
“Thật ư?’’ Tần Chiêu đột ngột hỏi, ngày thường hắn vốn mày kiếm môi mòng, lại thêm khuôn mặt anh tuấn nhu hòa. Nhưng chỉ cần cau mày, thần thái liền khác nhau một trời một vực.
Vệ Thiện bị hắn hỏi ngược, cũng quên mất phải cúi đầu giả bộ uất ức, mặc dù lúc này Dương Tư Triệu chưa dám nói, nhưng sau này lại nói không ít. Nàng cắn môi định không cầu xin nữa, ai ngờ Tần Chiêu lại vươn tay, trút hết hoa lên tay Vệ Thiện, rồi ngắt vài đóa hoa hạnh trong lòng nàng, cài lên tóc Vệ Thiện thay trâm. Hôm nay Vệ Thiện ăn mặc đơn giản, hai đóa hồng hạnh càng làm nổi bật vẻ đẹp như ngọc, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn hắn.
Ngón tay Tần Chiêu lướt qua mái tóc, hứa với nàng: “Ca ca biết rồi.’’
Âm lượng rất nhỏ, bộ dạng chắc chắn, hai người đi về phía trước, vòng qua hành lang, lại nhỏ giọng nói: “Gãy một chân, cũng không thể làm Đương sai được.’’
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vệ Thiện, muốn biết có phải nàng mềm lòng rồi không. Ai ngờ Vệ Thiện lại mỉm cười, chân mày cũng nhướng lên vui vẻ: “Được, muội sẽ chờ xem.’’
Vệ Kính Dung từ sớm đã biết dưỡng tử sẽ tới, nhưng không ngờ hắn và chất nữ cùng đến. Trong điện bày mười bảy, mười tám cái rương, đều là Tần Chiêu cho người đưa đến. Hắn thu thập được trên người Tể tướng tiền triều, lựa ra những thứ này, đặc biệt dâng tặng cho Vệ Kính Dung.
“Sao các con lại cùng tới thế?’’ Nàng vừa nói xong, Tần Thị đã chạy đến, giương tay muốn Vệ Thiện ôm, lại bị Tần Chiêu bế lên.
Tần Thị cười khanh khách, ôm cổ ca ca, hắn còn chưa phân biệt được, chỉ biết tất cả đều là ca ca, ôm hắn như vậy, đó là có thể làm nũng.
Vệ Kính Dung tươi cười, đưa tay bế lấy nhi tử, hỏi Tần Chiêu: “Con đã đến thăm Đại giám quan chưa?’’
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Hoàng Đài
Chương 15: Hứa hẹn
Chương 15: Hứa hẹn