TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Lộ
Chương 23: Phong lang bầy đàn (đàn sói gió) (1)

Uất Trì Lạc Nhạn lao đi vun vút, nhanh chóng luồn lách qua các thân cây dày đặc…

Nàng chính là nhị tiểu thư của Uất Trì gia tộc đỉnh đỉnh đại danh tại Thương Lan Quốc. Gia gia của nàng không ai khác chính là Uất Trì Cảnh Toàn – một Hóa Ý kì cao thủ - một trong những tu đạo giả cường đại nhất đại thế giới này! Chính vì có người tọa trấn là một lão yêu quái như Uất Trì Cảnh Toàn cho nên Uất Trì tộc đã trở thành một trong những đại gia tộc hùng mạnh nhất Thất Thải Giới. Lần này, chủ yếu nàng chính là đại diện cho gia tộc tới tham gia thi tuyển vào Vô Cực Viện. Nhưng nàng tìm tới Học viện này còn vì một lý do riêng khác, đó là: nàng muốn tìm một người và muốn so tài cao thấp với kẻ đó!

Uất Trì Lạc Nhạn là một cô nương mười ba tuổi vô cùng xinh đẹp, khả ái. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nhan sắc của nàng cũng đã khiến người ta phải yêu thích, không cầm được lòng mà cứ muốn ngắm nhìn mãi không thôi. Nàng giống như là một đóa hoa chớm nở, chưa phải là rực rỡ, nhưng vẻ đẹp đã kì lạ mà dần hiển lộ ra, cũng giống như là hương chưa đậm, nhưng đã từ từ tiến đến thoang thoảng trong không gian. Ở nàng có sự dễ thương của một tiểu cô nương mới lớn, nhưng lại có thêm một phần cương quyết, hoạt bát, và một phần hiếu thắng như của một tiểu nam hài mong muốn thể hiện mình với cuộc đời.

Nàng vốn mặc y phục của nữ nhi để đến dự dạ tiệc đêm trước, nhưng hiện giờ nàng đã cải nam trang. Đó vừa là để tránh đi những phiền toái không đáng có, vừa là thói quen hành tầu của nàng. Thường ra ngoài nàng rất ít khi mặc y phục nữ nhi mà thường giả làm nam nhi. Lần này cũng vậy, ngay khi Truy Phong Hội chính thức khai mạc, nàng đã không như những người còn tỉnh táo khác, lao về phía Đông Lâm ngay, mà lại quay về khu nhà trọ để thay y phục! Kể ra thì đúng là mất thời gian, nhưng nếu như nàng mặc y phục dự tiệc để đi liệp sát ma thú thì đúng là không hề thích hợp. Hơn nữa với thân phận nữ nhi, lại là một nữ nhi xinh đẹp, chắc chắn trong quá trình tham gia Truy Phong Hội nàng sẽ bị những kẻ khác dòm ngó, đặc biệt là những tên háo sắc trong đám thí sinh thi tuyển. Nếu là những kẻ có thực lực yếu kém thì không sao, nhưng nếu là những kẻ có chiến lực mạnh mà lại kiêm luôn cái danh sắc lang (sắc lang tức là hám sắc đến mức như loài lang sói, ý chỉ những kẻ mê sắc dục) thì đúng là nàng sẽ gặp phải rắc rối lớn…

Hiện tại Lạc Nhạn đã biến thành một tuấn tú nam tử vô cùng cuốn hút cùng với khuôn mặt thanh tú và sắc nét. Tóc nàng búi cao có cài hai cây châm bạc tinh xảo, tạo hình theo phong cách của những lãng tử phong lưu. Nàng mặc một bộ võ phục thuần màu trắng, nhưng lại có phần quá khoa trương, bởi lẽ chất liệu tạo thành lại là lụa thượng hạng chỉ có bán tại kinh thành của Thương Lan Quốc. Sau lưng nàng có dắt một thanh trường kiếm được quấn trong vải đỏ vô cùng nổi bật. Chỉ cần nhìn thôi, người ta cũng đã cảm nhận được cái khí chất "công tử hào hoa" ở nàng...

Đang lao nhanh về phía trước, Lạc Nhạn đột ngột dừng lại, leo nhanh lên một cành cây cao, nấp nhanh vào chạc ba, sau đó chăm chú quan sát về phía trước…

Vù…, một bóng ảnh như gió đang tiến tới với tốc độ vô cùng nhanh. Thân thủ nó hết sức nhanh nhẹn, luồn qua, lượn lại giữa rừng cây rậm rạp mà như là đang chạy trên vùng chống chải, xem qua không hề có một chút trở ngại nào… Tiếp đó, liền có thêm ba bóng ảnh tương tự, cùng chạy theo phía sau…

"Bốn con Phong Lang?", Lạc Nhạc tập trung nhãn lực tự hỏi.

Chẳng mấy chốc, bốn con Phong Lang đã lao vút qua cái cây mà Lạc Nhạn đang ẩn nấp.

Bỗng nhiên, một con đi cuối cùng sau khi đã đi quá cái cây độ hai mươi trượng (độ sáu mươi, bảy mươi mét), đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn lên vị trí của Lạc Nhạn!

"Cái gì? Nhận ra sự hiện diện của ta sao? Đây không phải Phong Lang tầm thường!", Lạc Nhạn kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, con Phong Lang đó lại quay đầu đi, tiếp tục cùng ba con kia chạy nhanh về phía trước…

Lạc Nhạn nhíu mày: "Dường như chúng đang có một mục tiêu nào đó… Hơn nữa… hướng đó là vòng ngoài cùng… Tại sao những con Phong Lang đặc biệt như vậy lại chạy ra vòng ngoài?"

Sau khi đã không còn thấy bóng dáng của bốn con ma thú kia nữa, nàng liền nhảy xuống khỏi cành cây, tiếp tục lao đi, tiến tới khu vực thứ hai của Đông Lâm…

"Sau lần đó, ta thật muốn gặp ngươi lần nữa. Nếu ngươi đăng kí vào nơi này… hẳn là với cơ trí của ngươi, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Không biết bây giờ ngươi có mạnh lên nhiều không hay lại yếu nhược như lần trước? Ta thật muốn xem, cơ trí của ngươi hay chân khí của ta lợi hại hơn?"

Vừa chạy nhanh, Uất Trì Lạc Nhạn vừa nghĩ thầm. Trong đầu nàng dần hiện lên hình bóng của một người. Miệng hoa nhẹ nở một nụ cười…


- Tiểu Phàm, giờ chúng ta tiến vào khu vực thứ hai luôn chứ hả?

Hỏa Phượng hỏi…

- Ừ.

Tiểu Phàm đáp.

Hiện hai người đang ngồi nghỉ bên cạnh một cây đại thụ rất lớn. Tiểu Phàm vừa mới giở bộ định phương cụ ra xem lại lần nữa để xác định phương hướng.

- Vậy chúng ta hướng tới loại ma thú nào đây?

Hỏa Phượng hỏi.

- Trên bản đồ có chỉ rõ tại vòng khu vực thứ hai, có lãnh địa của ba loài ma thú khác nhau. Một là Hỏa Ngọc Hầu (khỉ ngọc lửa), hai là Mộc Hồ Ly (hồ ly Mộc hệ), ba là Kim Miêu (mèo thuộc Kim hệ). Theo nàng thì sao?

Tiểu Phàm nói.

- Ta cũng không biết nữa. Ừm… phải rồi, chân khí của ta thuộc hành Hỏa, còn chân khí của chàng thì sao? Đến giờ ta vẫn chưa biết…

Hỏa Phượng hỏi.

- Ừm… sao nàng lại hỏi chuyện này?

Tiểu Phàm nói.

- Việc chân khí của chúng ta thuộc hành nào sẽ quyết định xem chúng ta nên đi liệp sát ma thú loại nào đó. Tại vì sự tương khắc chân khí sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kết quả giao chiến của chúng ta…

Hỏa Phượng giai thích.

- Ồ, ra vậy…

Tiểu Phàm gật gù. Hắn tiếp:

- Ừm… về việc chân khí của ta… Ta không phải là luyện khí giả.

- Cái gì? Vậy…

Hỏa Phượng kinh ngạc.

- Ta là luyện thể giả, mà nàng cũng biết rồi đó, luyện thể giả không hề có chân khí. Cho nên…

Tiểu Phàm cười cười nói.

- Chàng… là luyện thể giả? Nhưng…

Hỏa Phượng nhíu mày.

- Nhưng sao?

Tiểu Phàm hỏi lại.

- Nhưng chàng nhìn không có giống…

Hỏa Phượng đáp.

- Sao lại không giống?

Tiểu Phàm cũng nghi hoặc.

- Chàng… chàng quá "mảnh mai".

Hỏa Phượng ngập ngừng nói.

- Mảnh mai?

Tiểu Phàm khó hiểu.

- Thường thì luyện thể giả đều khác chàng hết á. Họ đều là những người có thân hình khôi vĩ cả. Ừm… Chàng còn nhớ người thiếu niên to lớn mặc y phục sơn dã tại buổi sơ tuyển không? Người đó khả năng cao là một luyện thể giả đó.

Hỏa Phượng giải thích.

- Bộ luyện thể giả nào cũng phải to lớn sao?

Tiểu Phàm không tin hỏi lại.

Hỏa Phượng gật đầu xác nhận.

Tiểu Phàm đột nhiên cười nói:

- Có lẽ ta là một ngoại lệ chăng?

- Chàng… chàng… có phải không muốn cho ta biết thuộc tính chân khí của chàng nên mới nói vậy, đúng không?

Hỏa Phượng lo lắng hỏi. Nàng cảm thấy dường như Tiểu Phàm không hề có niềm tin ở nàng vậy.

- Không phải. Ta nói thật đó. Để ta cho nàng xem.

Tiểu Phàm vội giải thích, rồi đứng dậy tiến đến một cái cây gần đó.

Đứng trước thân cây trưởng thành, Tiểu Phàm hạ thân về trung bình tấn, nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi vận chuyển Thần Ma lực từ tim nhanh chóng chuyền tới cánh tay phải.

Phách!, đôi mắt đột ngột mở ra, hắn nhanh như chớp tung ra một quyền cực mạnh khiến cho y phục bị dồn nén mà tạo thành tiếng chấn động.

Bang…

Sát na quyền đầu va chạm với thân cây lập tức vang lên tiếng bùng nổ lực lượng. Từng thớ, từng thớ, từ vỏ, rồi tới phần thịt của thân cây cứng cáp như một thước phim quay chậm, từ từ vỡ nát ra. Vụn gỗ bắn tung ra xung quanh…

Ầm.

Thân cây gãy gục, đổ xuống đất.

Tiểu Phàm thu tay lại, phủi phủi vụn gỗ còn dính trên quyền đầu, rồi quay lại nhìn Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng kinh ngạc nhìn Tiểu Phàm, rồi lại nhìn phần còn lại của cái cây đã đổ gục. Vừa rồi nàng đã chứng kiến tất cả. Bên trong thân hình dường như thật thư sinh kia là cả một lực lượng thật kinh người. Dường như thể hình và mãnh lực của hắn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau vậy. Hơn nữa, rõ ràng một quyền lúc nãy không hề có một tia chân khí nào lộ ra cả, như thế một chiêu đó hẳn chỉ là một chiêu với sức mạnh cơ nhục thuần túy mà thôi. Đó chính là một quyền của luyện thể giả chính tông!

- Chàng…

Hỏa Phượng ngỡ ngàng nhìn Tiểu Phàm, lẩm bẩm.

- Ta nói thật chứ hả?

Tiểu Phàm cười.

Hỏa Phượng đờ đẫn gật gật đầu. Sau đó như chợt nhớ ra gì đó, nàng ngại ngùng, lí nhí nói:

- Ta… ta… xin lỗi vì đã không tin tưởng chàng….

- Không sao. Dù sao, đúng như nàng nói, ta căn bản là không giống với một luyện thể giả mà…

Tiểu Phàm mỉm cười, nói.

- Giờ có lẽ chúng ta sẽ chọn lựa ma thú để liệp sát dựa trên chân khí của nàng thôi ha…

Tiểu Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Ừm… vậy chúng ta chọn Kim Miêu thôi.

Hỏa Phượng nói.

- Về tương sinh, tương khắc trong Ngũ hành thì ta có biết rồi. Nhưng mà luật tương khắc trong tứ tố thì sao hả?

Tiểu Phàm cảm thấy tiện thể, liền hỏi.

- Việc đó thì khá phức tạp. Như ta đã nói, tứ tố là Ngũ hành biến hóa mà thành, cho nên sự tương khắc, tương sinh của chúng thường không cố định. Tại vì, tứ tố là sự hòa trộn của các hành trong Ngũ hành, cho nên có thể cùng là một nguyên tố trong tứ tố nhưng lại có bản chất khác nhau. Ví như lúc trước ta có nói tới Quang nguyên tố ấy. Cùng là Quang hệ nhưng có thể tạo nên từ Hỏa hành và Kim hành, hoặc, Hỏa hành và Thủy hành. Cho nên để nói nguyên tố nào trong Tứ tố tương sinh hay tương khắc với nhau thì rất khó nói. Tóm lại là còn phải dựa vào bản chất tạo thành của nguyên tố đó nữa. Đây cũng chính là một điểm mạnh của chân khí thuộc Tứ tố. Bởi lẽ đối thủ căn bản là không hề biết bản chất chân khí của người kia thế nào cho nên rất khó đối phó…

Hỏa Phượng giải đáp.

- Ra là vậy… Thôi, chúng ta đi thôi.

Tiểu Phàm gật gù nói.

- Ừm…

Hỏa Phượng gật đầu.

Hai người cùng nhau, bắt đầu khởi hành về phía lãnh địa của Kim Miêu ma thú chủng loại.

"Không biết Lôi Điện hệ và Hắc Ám hệ của ta bản chất là gì nhỉ?", Tiểu Phàm vừa đi vừa tự hỏi…
Véo… véo… véo…

Ba bóng ảnh nhanh như thiểm điện lướt qua.

Hai người Tiểu Phàm nấp trong bụi cây, tập trung nhãn lực quan sát ra ngoài. Vừa lúc nãy, Tiểu Phàm chợt thấy từ xa mấy bóng đen nhanh nhẹn lướt trên mặt đất, hướng về phía hai người mà lao tới, cho nên hắn cùng Hỏa Phượng lập tức nấp vào một bụi cây rậm rạp gần đó để quan sát đối phương.

"Là Phong Lang? Nhưng tốc độ nhanh quá…", Tiểu Phàm thầm ngạc nhiên.

Bỗng nhiên khi chạy qua chỗ hai người Tiểu Phàm đang nấp, con ma thú chạy đầu tiên liền ngoảnh đầu sang, nhìn về phía họ, nhưng rồi lại mặc kệ, tiếp tục chạy đi.

"Cái gì? Phát hiện ra ta sao?", Tiểu Phàm kinh ngạc. Hắn đã cố tình làm chậm nhịp thở lại rất nhiều, chính là để khí tức của bản thân không bị lộ ra ngoài, nào ngờ, chỉ là chạy lướt qua, nhưng con Phong Lang kia vẫn dễ dàng nhận ra sự hiện diện của hắn.

"Đây không phải là ma thú tầm thường. Nhưng sao phát hiện ra ta mà lại không có phản ứng gì nhỉ?", Tiểu Phàm thầm nghi hoặc.

Chờ cho ba con Phong Lang đã đi xa, hai người Tiểu Phàm và Hỏa Phượng rời khỏi vị trí ẩn nấp, đều nhíu mày nhìn nhau…

- Nàng nghĩ sao?

Tiểu Phàm hỏi.

- Ta cũng không biết nữa. Dường như chúng đang có một mục đích rất quan trọng nào đó, cho nên mới dễ dàng bỏ qua chúng ta như vậy. Hơn nữa hướng đó là khu vực ngoài cùng, không hiểu những con ma thú mạnh mẽ như vậy định làm gì ở vòng ngoài nữa?

Hỏa Phượng đáp.

Tiểu Phàm lại nhìn về phương hướng ba con ma thú vừa rời khỏi. Họ cũng chính là vừa từ phía đó mà chạy tới đây.

Hai ngươi đều mang niềm nghi vấn tron lòng, nhưng cũng chẳng biết làm sao, cho nên đành tiếp tục tiến vào vòng khu vực thứ hai của Đông Lâm.

- HẾT CHƯƠNG 23 -

Đọc truyện chữ Full