- Một trăm năm mươi kim tệ!
Một giọng nam tử chậm rãi vang lên từ phía dưới Ảo Nguyệt Đài.
Mọi người liền nhìn về phía đó thì thấy một nam tử đậm người, mày rậm, đầu trọc đang thản nhiên mỉm cười.
Vũ Văn Như Ý nghe thấy có người bắt đầu đấu giá, liền lên tiếng:
- Vâng, vậy là vị công tử đây đã ra giá. Một trăm năm mươi kim tệ…
Nàng nhíu mày, làm bộ nghi hoặc:
- … nhưng chỉ một trăm năm mươi…
- Ba trăm kim tệ!
Một nam tử ngồi ở góc phía Tây Bắc nói lớn ngắt lời Vũ Văn Như ý.
Như Ý mỉm cười:
- Vậy là ba trăm kim tệ…
- Ba trăm năm mươi…
Lại một giọng nói phía dưới vang lên.
…
Liên tục những tiếng ra giá vang lên khắp cả đại sảnh, không ngừng tăng giá, không ngừng đưa ra những con số lớn hơn. Tiểu Phàm ngồi nghe mà toát mồ hôi lạnh. Hắn hiện tại trong người tính cả tệ bài, và tiền mặt thì đến năm kim tệ hắn cũng không đủ! Vậy mà đám người này, một câu lại ba trăm mấy, rồi bốn trăm mấy, năm trăm mấy kim tệ. “Ài… thiên hạ lắm kẻ dư dả mà”, Tiểu Phàm than thở.
Bây giờ giá đã lên tới bảy trăm kim tệ rồi!
Vũ Văn Như Ý vui cười, lớn tiếng:
- Bảy trăm kim tệ! Xin hỏi có vị nào ra giá cao hơn không?
Đại sảnh chỉ còn tiếng xì xào nho nhỏ cùng những khuôn mặt chán nản, xem chừng là chẳng còn ai còn có thể đưa ra giá cao hơn nữa rồi.
Vũ Văn Như Ý lại tiếp:
- Bảy trăm kim tệ lần một… Bảy trăm kim tệ lần hai… Bảy…
- Một triệu năm trăm kim tệ!, Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ trên lầu hai!
Mọi người lập tức bị kinh động. Một lần ra giá mà nâng lên gấp đôi sao? Đáng sợ! Phía dưới đồng loạt nhìn lên lầu thứ hai. Tại ban công, một nam tử tuấn tú với đôi mắt sắc như dao đang mỉm cười, thư thả phe phẩy chiếc quạt lông công trên tay. Người này một thân ngoại bào lục sắc, trên có thêu hình một con ngân xà đang nhe nanh uốn éo. Ánh mắt nó sắc lạnh tới đáng sợ, vô cùng sinh động.
Hà Anh vừa trông thấy người này liền chấn kinh, hai nắm tay siết lại, gằn từng chữ:
- Hồ… Giảo…
Tiểu Phàm đứng gần Hà Anh nhất cho nên chỉ mình hắn nghe được Hà Anh nói gì. Tiểu Phàm nhíu mày, hỏi nhỏ:
- Huynh biết hắn sao?
Hà Anh gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nam tử trên lầu hai kia, đáp:
- Hắn là một tên khốn!
Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn lên lầu hai, thầm nghĩ: “Hà sư huynh là con người thẳng thắn lại luôn miệng hai từ quân tử, từ hành động, cử chỉ, cho tới phản ứng của mọi người với huynh ấy thì đều có thể dễ dàng nhận ra huynh ấy là người tốt. Hơn nữa, với ai huynh ấy đều hòa ái cả… Rốt cuộc huynh ấy với tên kia có thù oán gì?”
Tiểu Phàm hỏi tiếp:
- Sư huynh, hắn là ai vậy?
Đúng lúc này Hà Tiểu Mễ tiến đến gần chỗ Hà Anh lạnh lùng nói:
- Ca, xử trí sao đây?
Nàng không khác gì Hà Anh, cùng một dạng nhìn thẳng vào kẻ trên lầu kia với ánh mắt sắc bén vô cùng.
Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Phàm, Tiểu Mễ đáp:
- Hắn là Ngân Lôi Xà, Hồ Giảo – kẻ đứng đầu trong thập nhị địa chi thánh tướng của năm ba!
- Cái gì? Đệ nhất nhân của năm ba?
Tiểu Phàm ngạc nhiên…
- Sao? Ngươi sợ hắn?
Tiểu Mễ khinh bỉ nhìn Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm cười, gật đầu! Hắn nói:
- Phải, ta sợ… ta căn bản đánh không lại y. Dù là thực lực hay mưu kế, chỉ sợ ta đều không lại. Kẻ đứng đầu năm ba đâu thể là kẻ tầm thường…
Hà Tiểu Mễ nheo mắt nhìn Tiểu Phàm, làm bộ nói nhỏ vào tai Hà Anh, nhưng chính là cố tình nói to để Tiểu Phàm có thể nghe thấy:
- Xem chừng huynh nhìn nhầm tên tiểu tử này rồi!
Tiểu Phàm nghe thấy chỉ cười, chẳng hề tranh cãi. Hắn chính là muốn xem Hà Anh sẽ phản ứng ra sao.
Hà Anh xem như chưa nghe thấy Tiểu Mễ nói gì, quay sang Tiểu Phàm, nói:
- Kẻ này thông minh, gian trá vô cùng, hắn sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Hơn nữa tu vi cũng rất cao cường. Có điều ta và hắn giờ đã ở thế không đội trời chung. Lại nói, ta từ lâu vốn đã không thể chấp nhận cách hành xử của hắn rồi. Tiểu Phàm, ngươi có thể đối đầu với hắn không?
Hà Anh là người thông minh, cho nên căn bản y biết Tiểu Phàm chắc chắn sẽ giúp mình, lại nói tuy Tiểu Phàm nói hắn sợ Hồ Giảo nhưng ai nói sợ thì không thể đối đầu? Sợ thì sao? Bản thân Hà Anh thực sự rằng trong lòng cũng rất kiêng kị kẻ này. Nhưng không phải y vẫn dám đối đầu trực diện hay sao? Đôi lúc, nỗi sợ chẳng thể nào ngăn cản nổi con người làm việc họ phải làm. Thậm chí, nỗi sợ ấy còn có thể hóa thành sức mạnh trong con người tại những thời điểm nhất định cũng không chừng…
Tiểu Phàm mỉm cười:
- Đệ sẽ thử…
Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn đại ca và Tiểu Phàm hai người đối thoại. Nàng thật không hiểu, vừa rồi chẳng phải tên tiểu tử này đã nói là sợ rồi sao? Vậy tại sao giờ lại nói dám đối đầu với Hồ Giảo?
Hà Anh nhìn sang… Tiểu Phàm không rõ lúc nào trong đôi mắt đã léo lên một tia chiến ý cùng phấn khích và tự tin. Hà Anh liền cảm thấy mình đã nhìn không sai rồi.
Những người có hiểu biết trong đại sảnh cũng bắt đầu bàn tán về Hồ Giảo. Có điều danh tiếng của Hồ Giảo không có được tốt cho lắm. Chủ yếu đa phần mọi người nói đến hắn chỉ là sự kiêng kị và sợ hãi mà thôi…
Vũ Văn Như Ý nhìn về phía Hồ Giảo, lễ độ mở lời:
- Ồ… hóa ra là Hồ công tử. Thật hân hạnh. Thay mặt Bách Hoa Hội và Tuyết Liên muội, Như Ý xin đa tạ sự chiếu cố của công tử…
Nàng lại quay xuống đám đông, nói lớn:
- Vâng, thưa quý vị khách quan, vậy là giá đấu đã lên tới một triệu năm trăm kim tệ! Xin hỏi có ai ra giá cao hơn không?
Đại sảnh lặng im, đa phần mọi người đều lắc đầu ngao ngán.
Hà Anh đứng đó, liền quay sang nhìn Tiểu Phàm thì chỉ thấy hắn nhún vai, ý nói: “Tùy huynh thôi…”
Hà Anh liền há miệng đang định ra giá, thì…
- Một triệu bảy trăm kim tệ!
Một giọng nam tử vang lên khiến toàn trường sôi sục. Là kẻ nào đại phú hào như vậy? Là kẻ nào dám đối đầu trực diện với Hồ Giảo?
Mọi người là kinh ngạc, còn Tiểu Phàm đám người chính là… hãi hùng! Bởi vì kẻ vừa lên tiếng, chính là… Tiền Minh Tâm!
Mấy người Tiểu Phàm há mồm trợn mắt nhìn Minh Tâm. Nhưng Minh Tâm dường như vẫn bình chân như vại, một chút xúc cảm đặc biệt cũng không có…
Tiểu Phàm lắc đầu, thầm nghĩ: “Hồng nhan họa thủy mà.”
Hồ Giảo từ trên lầu hai nhìn xuống vị trí của Minh Tâm, miệng nhếch lên khinh miệt. Có lẽ Minh Tâm chẳng qua là con sâu cái kiến trong mắt Hồ Giảo mà thôi.
Vũ Văn Như Ý ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau lập tức phản ứng lại. Nàng lấy tay che đi khuôn miệng quyến rũ, cười khúc khích, mở lời:
- Vậy là Một triệu bảy trăm! Xem ra hôm nay Hồ Giảo công tử có đối thủ rồi…
Hồ Giảo bình thản, lớn tiếng:
- Sâu bọ vẫn chỉ là sâu bọ mà thôi… Hai triệu!
Mọi người liền “ồ” lên kinh ngạc. Rõ ràng có mùi khói lửa ở đây rồi…
Tiền Minh Tâm thường ngày vốn rất cao ngạo. Giống như lúc đầu hắn gặp Tiểu Phàm và Hỏa Phượng vậy, chính là một dạng cao ngạo lắm. Chỉ là sau này trở thành bằng hữu của Tiểu Phàm rồi, hắn mới coi Tiểu Phàm là kẻ đồng đẳng cấp, vì thế mà tính cách cao ngạo của hắn mới không còn thể hiện ra nữa. Có điều, với Hồ Giảo, một kẻ muốn cướp Tuyết Liên “của hắn”, hắn một phần cao ngạo cũng không giữ lại!
Minh Tâm mỉm cười, nhìn lên lầu hai, lạnh nhạt ra giá:
- Hai triệu rưỡi!
Đám người trong đại sảnh mắt tròn mắt dẹt nhìn Minh Tâm.
- Cái con mẹ nó! Thằng này là con nhà ai vậy?
- Đại phú hào. Đại phú hào…
- Hai triệu rưỡi mà thản nhiên một lời nói ra vậy sao? Hai triệu rưỡi với hắn chẳng là cái gì à?
Mọi người xôn xao bàn tán không thôi.
Đám người Tiểu Phàm cũng không tin nhìn Minh Tâm. Hắn giàu thế sao?
Hồ Giảo đứng trên tầng nhíu mày, lại tiếp tục ra giá:
- Hai triệu hai!
Tiền Minh Tâm vân vê chiếc Hải Quy giới chỉ mà Si Thực Lão Quái tặng khi trước, im lặng cúi đầu…
Thấy hành động của Minh Tâm, mọi người liền thở dài. Xem chừng một màn gay cấn họ mong đợi chỉ đến đây là kết thúc rồi…
Hồ Giảo mỉm cười đắc ý.
Đám người Tiểu Phàm nhìn nhau…
Vũ Văn Như Ý nhìn Tiền Minh Tâm, trong mắt lộ ra một tia thất vọng thoáng qua, nhưng sau đó liền vui vẻ nói:
- Vậy thì có lẽ Hồ công tử là…
- Ba triệu!!!
Một tiếng hô như sấm giữa trời quang (ý nói ở đây là có ảnh hưởng mạnh) khiến mọi người giật bắn mình.
- Cái gì?
Hồ Giảo đứng trên ban công đập mạnh hai tay lên lan can.
Tiền Minh Tâm mỉm cười ngửa mặt lên nhìn thẳng về phía Hồ Giảo. Lúc này hắn đã giơ thẳng ba ngón tay lên cao, dường như khẳng định cho chiến thắng của mình…
Hồ Giảo nghiến răng ken két. Hắn đã tới giới hạn rồi. Thực sự nếu tiếp tục tăng giá thì một đêm đối ẩm với Tuyết Liên chính là quá đắt rồi. Nhưng… hắn không thể chịu thua vào lúc này được. Bởi vì việc này còn có liên quan tới thể diện của hắn nữa. Chỉ cần nhìn đồng phục mà Minh Tâm đang mặc, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn rằng Minh Tâm là một tên năm nhất. Hắn – đường đường Ngân Lôi Xà – năm ba đệ nhất nhân không thể nào chịu nhục trước một tên năm nhất được! Vì vậy…
Hồ Giả hít sâu một hơi, quát lớn:
- Ba triệu năm trăm!
Đại sảnh lại bị thổi cho tung lên. Lắm kẻ nuốt khan một cái vì cái giá đáng sợ này. Nhiều kẻ thì thóa má (chửi thề) vì bị “sốc”…
Minh Tâm hai mắt mở lớn, dường như là không ngờ tới kết quả này. Sau hai mắt liền cụp xuống, một bộ ngỡ ngàng, chán nản!
Hồ Giảo trông thấy biểu hiện của Minh Tâm, liền miệt thị đay nghiến:
- Sâu bọ… vẫn chỉ là sâu bọ mà thôi!
Tiểu Phàm thở dài, định tiến đến an ủi Minh Tâm, thì…
Minh Tâm đang cúi mặt liền ngửa mặt lên cười một tràng dài đầy chế diễu. Mãi sau hắn mới lấy lại bình tĩnh, nhưng dường như vẫn không thể dừng cười được, mà phải cố nhịn:
- Khục… khục…
Đám người trong sảnh, thậm chí cả Như Ý và Tuyết Liên hai người cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn nhau nhíu mày.
Hồ Giả tức giận, quát:
- Ngươi cười cái gì?
Minh Tâm ôm bụng, rồi hít sâu mấy nhịp dường như để lấy lại nhịp thở, rồi đáp:
- Ta cười ngươi ngu ngốc!
Hồ Giả mắt tóe lửa:
- Cái gì?!
Minh Tâm đáp:
- Một kẻ bị trêu đùa từ đầu tới cuối mà vẫn cho là mình đã chiến thắng… thì có gọi là một kẻ ngu ngốc không?
Hồ Giả nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia sắc như lưỡi kiếm, không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Minh Tâm…
Minh Tâm lắc đầu:
- Ài, nói ngươi ngu cũng là không sai mà! Đến giờ mà vẫn chưa hiểu sao? Ta chẳng qua là đùa giỡn ngươi mà thôi…
Đoạn, Minh Tâm phi thân lên một chiếc bàn, nói lớn:
- Mọi người thử nói xem Tuyết Liên tiểu thư có phải là một nữ nhi tầm thường không?...
Hắn dừng lời, quét mắt một lượt xung quanh, rồi tiếp:
- … tất nhiên là không rồi, đúng chứ? Vậy một tiên tử như nàng ấy, phàm vật có giá trị sao?
Nói tới đây, Minh Tâm liền hướng ánh mắt về phía Tuyết Liên tiểu thư. Trong ánh mắt hắn khoảnh khắc rực lên ngọn lửa của sự si mê và ngưỡng mộ dường như chẳng gì có thể có thể kiềm hãm được. Ánh mắt của si tình lang chính là như vậy!
Tuyết Liên và Như Ý đều nhìn ra được nhãn tình (tình cảm ẩn trong đôi mắt) của Minh Tâm. Như Ý hạ mề đay khuếch âm xuống, ghé nhỏ vào tai Tuyết Liên nói cái gì đó, khiến nàng cau mày, sau đó khẽ đẩy Như Ý ra. Như Ý chỉ cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn nhìn Tuyết Liên…
Hành động này của hai người họ đúng lúc lại chẳng có ai thấy được, bởi lẽ đám đông đều đang chăm chú về phía Tiền Minh Tâm.
Minh Tâm sau nháy mắt thất thần, liền vội vã rời ánh mắt khỏi sân khấu. Hắn tiếp:
- Một tiểu thư thanh cao như nàng ấy, có lẽ chỉ có những gì nho nhã mới có thể xứng đáng với nàng mà thôi… Mọi người thấy ta nói đúng chứ?
Không khí trong sảnh như chịu một làn sóng lan tỏa. Một người gật gù nói phải, rồi lại hai người đồng ý, rồi cuối cùng mọi người cùng nhau gật đầu ủng hộ…
Minh Tâm nhìn lên trên lầu hai, nói:
- Ngươi tên Hồ Giả phải không? Ta đã nghe nói về ngươi rồi. Có điều ngươi làm ta thất vọng quá. Đúng là rắn vẫn chỉ là rắn mà thôi! Căn bản so với con người, ngươi chẳng qua là loại hạ đẳng…
Hồ Giả tức đến nghẹn lời. Hai tay y siết chặt. Nghe “rắc…” một tiếng – lan can bị mười ngón tay của y siết thành vụn gỗ!
Minh Tâm cười:
- Ta tuy chẳng phải nho sĩ, văn nhân, nhưng làm thơ thì có biết đối chút… Ta có đôi vần thơ muốn tặng Tuyết Liên tiểu thư. Ta nghĩ chỉ có thơ ca mới xứng đáng với nàng. Những thứ như ngàn vạn kim tệ ư? Chẳng qua là cái tầm thường!
Minh Tâm xoay người hướng Ảo Nguyệt Đài, cúi mình thi lễ một cái, rồi bắt đầu ngâm thơ:
- Vân tưởng y thường… hoa tưởng dung,
…
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
…
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
…
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng…
(Đây là phần một của thi phẩm “Thanh Bình Điệu” do Lý Bạch sáng tác. Bài thơ tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi nàng khiêu vũ.)
(Dịch nghĩa:
“Mây tưởng xiêm áo, hoa tưởng gương mặt,
Gió xuân lướt bên hiên, hoa đượm sương nồng nàn.
Nếu không thấy ở đầu non Quần Ngọc,
Thì ắt gặp dưới trăng ở chốn Dao Đài.”
Dịch thơ 1:
“Mây ngỡ áo xiêm, hoa tưởng mặt,
Gió rung hoa đẹp ánh sương cài.
Không phải là tiên nơi Quần Ngọc,
Cũng gặp dưới trăng chốn Dao Đài.”
Dịch thơ 2:
“Mây hay xiêm áo, hoa hay mặt,
Sương điểm hoa, lất phất gió xuân.
Quần Ngọc đầu non, không được thấy,
Hẹn tới Dao Đài gặp dưới trăng.”
Dịch thơ 3 – bản dịch của Ngô Tất Tố:
“Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng,
Gió xuân dìu dặt, giọt sương trong.
Ví chăng Non Ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.”
Chú thích: “Quần Ngọc”, “Dao Đài” là những tiên cảnh trong truyền thuyết. Ở đây khi ghép vào với hoàn cảnh thơ thì chính là gợi tả vẻ đẹp của khung cảnh, đồng thời tuyệt mĩ hóa vẻ đẹp của Dương Quý Phi, làm cho vẻ đẹp của nàng đạt tới vẻ đẹp của tiên tử.)
Minh Tâm vừa dứt lời, cả đại sảnh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán nho nhỏ. Nếu là kẻ không tìm hiểu về thi ca, thì bài thơ này cũng chỉ tầm thường như bao bài thơ khác. Nhưng nếu là người có hiểu biết, dù là đôi chút về vịnh thi thì sẽ lập tức cảm thấy sững sờ! Thơ… tuyệt mĩ!
Như Ý cùng Tuyết Liên đứng trên sân khấu đều bị choáng ngợp. Hai người họ là người của Bách Hoa Hội cho nên cầm, kì, thi, họa, họ đều phải tinh thông. Vì thế, cả hai người đều cảm nhận được vẻ đẹp của bài thơ mà Tiền Minh Tâm vừa ngâm. Hơn nữa ở hai câu cuối, bên trong còn ẩn dấu một cách kín đáo đôi chút ngưỡng mộ và khát vọng muốn được gặp mặt của Minh Tâm. Chỉ là trong chốc lát, mà có thể sáng tạo ra một bài thơ mĩ diệu đến thế thì tài năng là không đủ. Mà quan trọng hơn, Minh Tâm phải có một cái “tình”!
Như Ý nhìn sang Tuyết Liên thì thấy nàng đang chăm chú quan sát người nam nhân tên phía dưới kia. Tuyết Liên vốn danh tự thực là Lý Tịnh Thủy, nhưng vì tính tình lạnh nhạt, băng khiết, cho nên mới được đặt cho nghệ danh là Tuyết Liên. Nàng trước giờ chưa có nhìn một nam nhân nào như nàng quan sát Minh Tâm bây giờ. Như Ý tất nhiên cũng cảm nhận được chân tình của Minh Tâm với muội muội mình (ở đây không có quan hệ ruột thịt, chỉ là quan hệ thân thiết mới gọi như vậy). Nhưng có lẽ chỉ có người trong cuộc mới là cảm nhận rõ hơn cả. Có lẽ chỉ Tuyết Liên có thể thấy rõ được có gì trong một ánh mắt say đắm khi trước của Minh Tâm. Và cũng có lẽ chỉ nàng mới cảm nhận hết được tình – ý của Minh Tâm trong bài thơ kia…
Minh Tâm đọc xong, dường như cả tâm hồn đều một cách tự nhiên hướng tới Tuyết Liên tiểu thư. Hắn, trong vô thức, hướng ánh nhìn của mình tới đôi mắt nàng…
Không chỉ Như Ý nhìn rõ mọi chuyện, mà Hồ Giảo cũng nhân ra tràng cảnh này… Thái dương hắn nổi lên một đường gân đang không ngừng co giật!
Tuyết Liên chợt nhận ra cử chỉ thất thố của mình, liền ngại ngùng quay sang phía Như Ý.
Như Ý lại ghé vào tai Tuyết Liên nói nhỏ gì đó, rồi cười cười…
Nhưng lần này Tuyết Liên chỉ lặng im, nhìn xuống mũi chân.
Vũ Văn Như Ý nhẹ lắc đầu. Nàng liền đưa chiếc mề đay khuếch đại âm thanh lên, nói:
- Tuyết Liên muội đã có quyết định!
Mọi người đang bàn tán phía dưới lập tức im lặng, chú ý lên sân khấu.
Như Ý tiếp:
- Xem ra vị công tử phía dưới kia đã đoán đúng, so với kim tệ, Tuyết Liên muội thích thơ của y hơn! Hồ Giảo công tử… xin thứ lỗi!
Đoạn, nàng chắp tay, nhún người thi lễ với Hồ Giảo.
Hồ Giảo đứng trên tầng hai bây giờ khuôn mặt đã trở lại bình thường. Trên miệng y giữ một nụ cười nhạt. Có điều đội mắt vốn sắc như dao của y giờ đã có thêm một tia sát khí! Hồ Giảo nói:
- Tài nghệ không bằng người, xin nhận thua. Nhưng mà lần sau gặp lại Hồ Giảo ta sẽ không chịu thua đâu… Còn về chiếc lan can này, cứ tính vào lệnh bài thân phận của ta…
Nói xong, y xoay người bước vào trong một căn phòng phía sau lưng.
Chợt nghe “ầm” một tiếng, dải lan can y vừa đứng lập tức nổ tưng, vụn gỗ cháy sém bắn ra tung tóe!
Mọi người còn đang ngỡ ngàng, thì Như Ý, dường như không thấy chuyện gì, tiếp tục nói:
- Vậy phiên đấu giá thứ nhất đến đây là kết thúc.
Nàng ghé vào tai Tuyết Liên, nói nhỏ vài câu. Sau đó liền thấy Tuyết Liên nhẹ bước rời khỏi sân khấu.
Như Ý lại tiếp:
- Vị công tử phía dưới xin mời di chuyển lên lầu hai, Tuyết Liên phòng. Tuyết Liên muội sẽ tiếp đãi công tử ở đó. Công tử cũng có thể dẫn theo một vài vị bằng hữu của mình nếu muốn…
Minh Tâm chắp tay rồi dẫn theo Tiểu Phàm, Hỏa Phượng, Lạc Nhạn và huynh muội Hà Anh cùng đi lên lầu hai trong con mắt ngưỡng mộ, ghen tị của mọi người trong đại sảnh…
- HẾT CHƯƠNG 37 -
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Lộ
Chương 37: Tranh đấu phách mại – Kẻ mạnh nhất năm ba (2)
Chương 37: Tranh đấu phách mại – Kẻ mạnh nhất năm ba (2)