TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Lộ
Chương 57: Quần hùng loạn đả

Vô Định chi địa, mười giờ ba mươi phút sáng… (tính đến giữa trưa còn một tiếng ba mươi phút)

Tiểu Phàm chậm rãi đứng dậy. Hắn hơi lắc lắc cổ tay, nói:

- À… đến giờ rồi đó, mọi người.

Lã Kì phủi phủi bụi còn dính trên vạt áo, nói:

- Hiện tại trên sân còn hơn bảy mươi người. Trong những đối tượng chúng ta lưu ý thì chỉ còn nhóm bảy người và nam tử béo mập kia là chưa có ra tay tranh đoạt huy hiệu mà thôi. Những người kia… Nam tử nhắm mắt dưỡng thần ở gốc cây và tử sắc y phục nữ tử đều đã có huy hiệu. Còn nhóm mười hai người thì tạm có bảy chiếc rồi.

Tiểu Phàm gật đầu:

- Hiện tại theo ta, chúng ta cứ ra tay với mấy nhóm đơn lẻ đã. Trước phải giữ thực lực, không nên hiển lộ ra trước. Ta dám chắc những tên kia đều ẩn dấu thực lực thực sự. Chúng ta cứ cướp khoảng 2, 3 chiếc là được rồi. Lấy cái đó làm vốn thôi. Sau đó, kiểu gì đám người kia cũng xông vào tranh đoạt. Lúc ấy mới là kì cam go…

Trường Hồng hứng khởi tiến lên trước:

- Vậy nếu chúng ta lên “làm thịt” mấy tên tép diu đi…

Tiểu Phàm vội ngăn cản, nói:

- Khoan đã tiểu tỷ tỷ. Tỷ là quân bài tẩy của chúng ta, cần phải giữ lại cuối cùng… Lã Kì, huynh nghĩ sao?

Lã Kì gật đầu, tiếp:

- Huynh nói đúng. Chúng ta sẽ giữ lại vài người cuối cùng, hoặc nếu ra tay thì chỉ ra tay có chừng mực mà thôi. Chúng ta sẽ sử dụng viễn trình công kích, chủ yếu ra tay sẽ là Tương Ngạn huynh đệ, sau đó, chúng ta sẽ vây lại và cướp đoạt huy hiệu, chỉ vậy thôi. Ngoài ra, nếu đối phương có thực lực mạnh hơn đôi chút, thì một vài người nữa sẽ hỗ trợ. Nhưng nhất thiết, chủ lực là sư cô, Tiểu Phàm huynh đệ và ta sẽ không ra tay. Được chứ?

Mọi người nghe thế liền đồng loạt gật đầu nhất chí. Dù vậy, Trường Hồng vẫn có chút ỉu xìu không cam…

Tiểu Phàm cười, nói:

- Vậy được! Lên nào…



- Vút!

Tương Ngạn vừa buông tay, nhất tiễn phóng xuất, rạch phá trường không, nhắm thẳng tới một người nam tử sử trường kiếm.

Hấp…, người nam tử kia không rõ do thân thủ phi phàm hay chỉ là trùng hợp mà đột nhiên nhảy lên cao, né được một tiễn kích của Tương Ngạn. Chỉ là… Bang!, bỗng nhiên một cây thương từ phía sau bạt ngang tới, đánh thẳng vào gáy nam tử sử trường kiếm khi y còn trên không. Nguyên lai, nam tử dụng trường kiếm đã bị đánh lén bởi một tập huấn viên khác.

Người này vừa quật xác nam tử dụng kiếm xuống, liền lập tức lục lấy chiếc huy hiệu bên trong áo của đối phương.

- Đa tạ.

Y cười đắc chí, nói.

Có điều, y vừa quay lại đã thấy hai bóng ảnh đứng phía sau. Các ngươi…, vừa nói nam tử vừa lùi hai bước.

Nhưng y lại nghe thấy một giọng nói phía sau:

- Để huy hiệu lại đây thì ta cho ngươi rời đi.

Tôn Kinh đứng đó, vừa cười vừa nói.

- Ây. Hay là ngươi cứ ngoan cố đi… Chúng ta thích ngươi ngoan cố a!

Hai huynh đệ Yên Khâm và Yên Trác vừa rồi vòng ra phía sau ngăn cản nam tử dụng thương, giờ cũng lên tiếng. Yên Trác vừa nói lại vừa làm bộ bẻ các khớp tay, kết hợp với bộ dáng lưng hùm vai gấu, quả thực là dọa người.

Nam tử dụng thương nhìn trái rồi lại nhìn phải, bỗng nghe, Phập…, một mũi tên cắm phập vào đất ngay sát chân y – Tương Ngạn vừa bắn một mũi tên cảnh cáo. Lại nghe Kẽo…, không rõ vì sao giữa “chiến trường” này, nam tử dụng thương dường như vẫn nghe thấy mồn một tiếng Tương Ngạn kéo trường cung cong lại. Y bỗng thấy toát mồ hôi lạnh.

Y suy nghĩ thêm giây lát rồi lắc đầu, chậm rãi đặt huy hiệu xuống đất, rồi lùi lại, nhanh chóng tìm kiếm một đối tượng khác.

Tôn Kinh cười:

- Khôn ngoan đấy.

Yên Khâm làm mặt ỉu xìu, nói:

- Chán quá. Ta cứ tưởng được động thủ rồi.

Ba người cầm chiếc huy hiệu lại chỗ đồng đội.

- Chiếc đầu tiên.

Yên Khâm vừa ném chiếc huy hiệu về phía Tiểu Phàm, vừa nói.

Tiểu Phàm đưa tay bắt lấy. Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi hướng về phía Trường Hồng:

- Tiểu tỷ tỷ nên giữ huy hiệu này thì hơn. Người có thể giữ huy hiệu an toàn nhất hiện tại là tiểu tỷ tỷ.

Trường Hồng hơi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi tin tưởng ta vậy sao?

Tiểu Phàm thản nhiên đáp:

- Dĩ nhiên.

Trường Hồng nhìn nhìn Tiểu Phàm, rồi cười, nói:

- Hảo đệ đệ…

Tiểu Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục tìm kiếm đối tượng ra tay.



Vô Định chi địa, tới giữa trưa còn một tiếng đồng hồ…

- Hiện tại trong tay chúng ta đã có ba chiếc huy hiệu rồi.

Sau khi đưa một chiếc huy hiệu cho sư cô, Lã Kì vui vẻ nói.

Tiểu Phàm nhìn xung quanh, nhíu mày:

- Tại sao tên đại bàn tử kia (“đại bàn tử” – kẻ béo mập) vẫn chưa động thủ? Nhóm bảy người kia nữa? Không lẽ họ tự tin về đến thế? Một tiếng đồng hồ, có thể lập tức kiếm đủ số huy hiệu?

Ái Thượng đột nhiên nói:

- Nhị sư huynh, nhìn kìa…

Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ.

Người nam tử béo mập vừa ném mảnh xương đùi gà xuống đất lập tức ợ lên một tiếng no nê: Ợ ợ ợ… Y nhảy cái rầm xuống khỏi chuôi cự kiếm.

Tiểu Phàm nói:

- Xem ra y muốn ra tay rồi. Để xem tên này là cao nhân hay chỉ là kẻ giả thần giả quỷ.

Nam tử béo mập vừa nhảy xuống đương nhiên làm những tập huấn viên khác để ý.

Y đột nhiên chỉ hai tập huấn viên gần đó, nói:

- Nè. Hai ngươi các ngươi, ai giữ huy hiệu thì mau đưa đây.

Hai người nam tử đang so đấu, lập tức ngẩn ra trong giây lát, sau đó đều nhíu mày nhìn lại.

Nam tử béo mập cười cười, nói:

- Xem ra các ngươi không chịu rồi.

Đoạn, y ì ạch tiến đến nắm lấy chuôi cự kiếm.

- Ý, tay mỡ quá, lau cái đã.

Vừa nói, y vừa thản nhiên chùi chùi hai tay vào yếm.

Tiểu Phàm thích thú nghĩ thầm: Kiệt ngạo, khinh người. Có ý tứ!

Hai tập huấn viên kia bị khinh thị quá mức như vậy, lẽ thường máu nóng tất nhiên nổi lên.

Cả hai không hẹn mà cùng lao vào tấn công nam tử béo mập. Một kiếm, một tam xoa kích – một lăng lệ, một thần tốc, thẳng hướng đâm tới nam tử béo mập.

Hắn ta vừa mỉm cười?¸Tiểu Phàm giật mình khi chợt thấy một nét cười trên khuôn mặt mũm mĩm của nam tử béo mập.

- Ầm!

Cự kiếm bật tung khỏi mặt đất, cát bụi vừa bắn văng lên liền bị cuốn theo cự kiếm phạt ngang, tạo thành một con sa long vô pháp ngăn cản. ("sa long" – con rồng cát)

Tất cả chỉ kịp thấy một con sa long vồ tới hai người kia, rồi cang! một tiếng tái tê – hai tập huấn viên kia lập tức bị hất văng. Hai người văng thẳng lên không trung cách mặt đất ba mét có thừa. Máu tươi phun ra tạo thành một hình vòng cung dài hơn hai mét!

Rầm!, bụi đất lại bật tung lên – cách vị trí của nam tử béo mập mười lăm mét, hai tập huấn viên kia đã hoàn toàn bất tỉnh nằm trên mặt đất. Đồng thời vũ khí của cả hai đều đã gãy nát!

Tiểu Phàm trợn mắt nhìn chân chân về phía đó.

Hắn nuốt khan cái ực. Đoạn, chỉ lẩm nhẩm được hai chữ:

- Một chiêu…

Lã Kì cũng nói:

- Khủng khiếp!

Toàn trường trở nên tĩnh lặng. Ai cũng thấy được một màn đó, thành ra bị làm cho thất thần một lúc.

Nam tử béo mập nhíu mày, nói:

- Sao yếu quá vậy?

Y vung tay cái vèo, cự kiếm đã gác sau lưng.

Sau đó, không một người ngăn cản, y chậm rãi tiến đến lục soát y phục hai kẻ bại tướng, lấy đi một chiếc huy hiệu.

Tiểu Phàm đột nhiên quay lại hỏi:

- Mọi người, có ai đủ tự tin một chọi một mà đả bại được tên đại bàn tử kia không?

Hắn nhìn mọi người một lượt, nhưng ai nấy đều im lặng. Thậm chí Trường Hồng là kẻ kiêu ngạo nhất, nhưng cũng phải nhíu mày, không đáp.

Tiểu Phàm suy nghĩ giây lát, bỗng hắn đột nhiên lách từ trong đám người còn thất thần, tiến tới phía nam tử béo mập.

Trường Hồng giật mình, hỏi nhỏ:

- Hắn ta làm gì vậy?

Nam tử béo mập tất nhiên nhận ra có kẻ đang tiến tới. Y quay lại, nhìn về phía Tiểu Phàm, hỏi:

- Ngươi muốn tranh đoạt cùng ta?

Tiểu Phàm chậm rãi tung tung thái đao trong tay, nói:

- Không phải. Ta muốn kết hảo hữu cùng ngươi!

Nam tử béo mập nhíu mày, hỏi lại:

- Dựa vào cái gì?

Tiểu Phàm cười cười, đáp:

- Dựa vào việc tương lai ta sẽ là đỉnh cấp trù sư! ("trù sư đỉnh cấp" – đầu bếp cao cấp nhất)

Mọi người lại được một màn ngẩn ra. Vốn thao trường đã đang yên ắng, cho nên một lời đáp kì quái này của Tiểu Phàm vọng tới tai mỗi người đều rất rõ ràng.

Nam tử béo mập dường như cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ sau giây lát, y hỏi:

- Ngươi tên gì!?

Tiểu Phàm cười nói:

- Ta chưa thể nói cho ngươi biết tên ta bây giờ. Có điều, chỉ cần 3 năm nữa, cái tên của ta sẽ vang danh Thương Lan Quốc này. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết kẻ bằng hữu này danh tự là gì…

Trường Hồng nghe Tiểu Phàm nói vậy, khó chịu bĩu môi, nói:

- Hừ. Nói mà không biết ngượng.

Thực chất không chỉ mình nàng, mà trong thao trường lúc này cũng không ít kẻ có cùng suy nghĩ ấy. Thậm chí không ít tập huấn viên còn không nhịn được mà cười thành tiếng chế nhạo.

Hoàng Phi Hiên ngồi trên cao chăm chú nhìn một tràng cảnh này. Y đột nhiên nhìn về phía xa xa: trên đỉnh một căn lầu 5 tầng hiện hữu một thân ảnh quen thuộc – Lôi Hoành Thiên. Miệng Lôi Hoành Thiên dường như mấp máy, trong đôi mắt lại có ý cười. Hoàng Phi Hiên nhìn họ Lôi, rồi lại nhìn Tiểu Phàm phía dưới. Sau đó miệng y lẩm nhẩm mấy câu, thực chất nghe không rõ, chỉ loáng thoáng mấy từ thành tiếng rất nhỏ: "Tiểu tử… Ồ… để xem…".

Nam tử béo mập nghiêng đầu nhìn Tiểu Phàm một lúc lâu.

Y chậm rãi nói:

- Vậy Dương Tỉnh ta chờ được biết tên ngươi. Đến lúc ngươi trở thành đỉnh cấp trù sư nhớ nấu cho người bằng hữu này vài món!

- Ồ…

- Quái sự. Quái sự…

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, đâm ra đều không ngừng được buột ra những lời bàn tán.

Tiểu Phàm mỉm cười, đưa ba ngón tay lên nói:

- Tất nhiên. Ba năm! Ta sẽ nấu cho ngươi món ăn tuyệt hảo nhất.

- Quyết định như vậy đi!

Dương Tỉnh hào sảng nói. Bỗng nhiên y quát lớn:

- Đón lấy.

Một vệt sáng bay cái vù, chớp mắt phóng thẳng tới vị trí của Tiểu Phàm.

Bặp, Tiểu Phàm không chút do dự, trực tiếp phóng tay thu lấy.

Dương Tỉnh nói:

- Coi như là tiền ta trả trước cho bữa ăn của ba năm sau.

Tiểu Phàm mỉm cười, nói:

- Đã là bằng hữu, sao nói tới chuyện trả tiền. Có điều, Dương Tỉnh ngươi đã muốn tặng, ta cũng chẳng thể từ chối.

Đoạn, hắn tung vật đó lên vài vòng, nói:

- Đa tạ.

- Là huy hiệu?

- Phải rồi. Là huy hiệu đó.

- Cái tên khoác lác kia vận số cũng tốt quá rồi.

Tiểu Phàm vừa tung vật trong tay lên, mọi người xung quanh đều nhìn rõ đó chính là chiếc huy hiệu Dương Tỉnh vừa lấy được. Điều này quả khiến không ít kẻ phải ganh tị đồng thời cũng lấy làm than thở.

Tiểu Phàm chầm chậm quay lại chỗ nhóm người của mình. Hắn vui vẻ nói:

- Cái thứ tư!

Trường Hồng trề môi, khinh khỉnh nhại lại:

- "3 năm nữa, cái tên của ta sẽ vang danh Thương Lan Quốc này"…

Lã Kì nhắc khẽ:

- Sư cô…

Tiểu Phàm không biện minh, cũng chẳng nói gì, hắn chỉ đáp trả bằng ánh mắt tự tin và tràn ngập lửa chiến đấu.



- Tiểu Phàm có chuyện rồi!

Sau khi đoạt được thêm một chiếc huy hiệu nữa, Tôn Kinh đột nhiên tiến đến sát Tiểu Phàm, nói khẽ.

Tiểu Phàm nhíu mày, hỏi:

- Sao vậy đại sư huynh?

- Xem này.

Tôn Kinh đưa chiếc huy hiệu vừa cướp được cho Tiểu Phàm xem.

Tiểu Phàm ngắm nghía một hồi, rồi lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Tôn Kinh đưa tay nắm lấy huy hiệu, vận mạnh sức bóp một cái. Crốp!, huy hiệu nát vụn. Xem qua chất liệu của nó có lẽ giống với một loại đá thạch cao hay đại loại như vậy, bên ngoài chỉ là được mạ đồng mà thôi.

Tiểu Phàm kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Không lẽ…

Tôn Kinh gật đầu, thì thầm:

- Trong năm mươi cái huy hiệu đó… có hàng giả!

Tiểu Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn lên, hướng về phía Hoàng giáo quan.

Hoàng Phi Vân dường như nhận ra ánh mắt của Tiểu Phàm. Miệng y liền nở nụ cười kì quái…

Tiểu Phàm nói tiếp:

- Vậy là không phải năm mươi người chính thức rồi.

Tôn Kinh lập tức thông báo chuyện này tới mọi người trong nhóm. Mỗi người một

biểu cảm nhưng chủ yếu vẫn là kinh ngạc, thở dài.

- Vậy chúng ta tính sao đây?

Ái Thượng lo lắng hỏi.

- Tiểu tỷ tỷ, tỷ nghĩ sao?

Tiểu Phàm hướng về phía Trường Hồng.

Trường Hồng nói:

- Sẽ rất khó đây. Nếu chúng ta cứ cướp liên tục, và thử xem có phải huy hiệu thật không thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó tranh đoạt càng nhanh chóng xảy ra.

Lã Kì, tiếp lời:

- Phải. Nếu chúng ta rất rất may mắn mà không cướp phải hàng giả thì không nói làm gì. Nhưng nếu cướp phải hàng giả, thì sẽ phải đoạt thêm, như vậy những người kia chắc chắn sẽ nghi hoặc vì sao chúng ta cần hơn số lượng cần thiết. Lúc ấy, lộ là cái chắc. Đó là còn chưa kể họ có khi cũng phát hiện ra rồi cũng nên… Ngoài ra, chúng ta vẫn chưa nắm được rốt cuộc số lượng huy hiệu thật là bao nhiêu!

Tiểu Phàm nghe Lã Kì nói tới số huy hiệu thật mới thấy giật mình. Phải rồi! Nếu số lượng huy hiệu thật quá thấp, một hồi can qua là không tránh được rồi, hắn nghĩ thầm.

Tiểu Phàm nói:

- Chỉ là nếu chúng ta chậm tay, sợ hàng thật sẽ không còn! Căn bản số lượng thật là bao nhiêu…

Trường Hồng dò hỏi:

- Vậy…

Tiểu Phàm chặt tay xuống, nói:

- Toàn lực ra tay!

Trường Hồng hai mắt lóe sáng, nói:

- Hay lắm.

Tiểu Phàm tiếp:

- Sẵn sàng đi. Tranh đoạt cuối cùng rồi đây.



- Các ngươi…

Một nam tử đầu trọc lốc tay cầm đoản kiếm kinh hãi quát lên.

Trần Uông nói:

- Còn không mau giao huy hiệu ra đây. Hay là muốn chúng ta động thủ?

Tôn Kinh quét một đường côn trên mặt đất nghe zù…, ánh mắt như cười mà chẳng phải cười.

Cùng lúc đó nhóm ba người Ái Thượng cùng hai anh em Yên Trác – Yên Khâm cũng vừa bao vây một nhóm hai người nam tử. Cùng một câu "Đưa hay không?", cướp lấy hai cái huy hiệu.



- Tiểu…

Tôn Kinh vừa đưa tay đang định vẫy về phía mấy người Tiểu Phàm, thì… ba bóng hình đột nhiên xuất hiện.

Cùng lúc đó, nhóm Ái Thượng cũng bị chặn lại bởi bốn người khác.

Tiểu Phàm từ xa nhìn thấy, không nhịn được mỉm cười, lẩm nhẩm:

- Ra tay rồi.

Lã Kì gật đầu:

- Mười hai người đó chịu không nổi rồi.

Tiểu Phàm nói nhỏ:

- Xem ra muốn lấy chúng ta lập uy đây.

Trường Hồng trong tay leng keng hai cây tiểu đao, nói:

- Ây da… phi đao của ta muốn bay lắm rồi.

Tiểu Phàm nheo mắt, nói:

- Vậy… lên nào! Giải cứu nhóm Ái Thượng trước.

Hắn vừa dứt lời, năm người Hoàng Bội, Lã Kì, Trường Hồng, Tiểu Phàm, Tương Ngạn lao thẳng về phía Ái Thượng nhóm người.

Tiểu Phàm nhẩm tính trong đầu: bên Ái Thượng có ba người, đối thủ có bốn người bao vây, nếu xét về số lượng, thêm một người nữa bên mình là cân bằng số lượng. Chỉ là không biết cân lượng bên kia như nào mà thôi. Hơn nữa, bên nhóm mười hai người kia chỉ mới phái ra bảy người, còn năm người nữa đang tụ thủ bàng quan… Như thế chi có một cách đánh thắng ván này.

Tiểu Phàm hai mắt sáng bừng lên, trong đầu đã nảy ra bước chiến thuật đầu tiên. Hơi ngoái lại, hắn nói:

- Tương Ngạn. Tập trung toàn bộ khả năng, hạ bằng được một tên cho ta.

Tương Ngạn tinh thần vốn đang rất tập trung, tất nhiên nghe rõ từng lời Tiểu Phàm nói. Chỉ là trong lòng hắn hơi nghi hoặc, Không phải sư huynh kêu bảo tồn thực lực sao?. Có điều, nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng đối với nhị sư huynh, hắn lại có niềm tin kì lạ.

- Dạ rõ.

Tương Ngạn nghiêm túc ứng thanh.

Tiểu Phàm nhìn Lã Kì, nói:

- Ngươi có thể giúp ta lo liệu bên nhóm đại sư huynh của ta được không? Vừa va chạm, ra tay phải toàn lực. Tốt nhất là hạ được đối phương thì càng tốt.

Lã Kì hơi ngạc nhiên trong giây lát, nhưng lập tức hiểu được chủ ý của Tiểu Phàm. Hai mắt y ngời sáng, nói khẽ:

- Hảo chủ ý.

Trường Hồng không hiểu, hỏi:

- Ây, không phải ngươi bảo phải che giấu thực lực sao?

Tiểu Phàm cười, nói:

- Tỷ thấy bên chúng ta và bên kia, ai mạnh hơn?

Trường Hồng hơi nhíu mày, đáp:

- Khó đoán…

Tiểu Phàm gật đầu, nói:

- Không sai. Cho nên hầu như ai cũng có suy nghĩ bào tồn trân thực lực. Có điều đó cũng là sơ hở chúng ta có thể dựa vào được. Chỉ cần xuất kì bất ý, một kích toàn lực, hạ gục ít nhất hai thành viên bên kia, như vậy thì có thể cân bằng lực lượng rồi. Hơn nữa, vì tất cả toàn lực ra tay, thời gian ra tay rất ngắn, cho nên thực chất thực lực lộ ra cũng không được bao nhiêu phần cả. Ngoài ra, một đòn này, quá bất ngờ, mười phần thì chín đối thủ sẽ không kịp trở tay.

Trường Hồng ồ một tiếng, nhưng lại hơi nhíu mày. Tiểu Phàm nhìn ra, liền nói:

- Tiểu tỷ lo về nhóm bảy người kia?

Trường Hồng gật nhẹ đầu.

Tiểu Phàm hơi ngao ngán, nói:

- Đi một bước, tính một bước thôi… Còn bây giờ…

Hắn phóng vụt lên, quát:

- Tiểu sư đệ!

Véo véo véo…, năm mũi tên trùng kích phóng vù qua vai Tiểu Phàm.

Ái Thượng cùng hai huynh đệ họ Yên thấy đồng đội đã tới, vốn đang ở thế cầm cự, lập tức vùng lên.

Yên Khâm vung ngọn tam thiết tiên thoắt nhu, thoắt cương, lúc như trường côn, lúc lại như ngân xà nhập thủy (rắn bạc bơi trong nước). Đường tiên lúc như tùng bách chính khí vời vợi, lúc lại âm hiểm, chiêu biến chiêu như ma như mị.

Yên Trác tay nắm song phủ trăm cân mà vung nhẹ như không, lưng hùm vai gấu, oai phong lẫm lẫm, khác gì cuồng nộ chi hùng (gấu hóa điên).

Ái Thượng tuy là phận nhi nữ, nhưng lực lượng không kém gì nam nhân. Trái phải hai cây thiết trùy, mỗi lần vung lên là nghe gió ù ù…

Tuy nhiên bên kia, nhóm bốn người cũng không phải kẻ tầm thường. Cả bốn người đều sử trường kiếm. Nếu xét riêng lẻ từng cá nhân, thực lực bốn kẻ này vẫn kém nhóm Ái Thượng một chút, tuy nhiên sự phối hợp hoàn hảo lại khiến mỗi đường kiếm, mỗi chiêu của họ đều nguy hiểm hơn mấy lần. Chỉ trong khoảng ba phút chiến đấu ban đầu, Ái Thượng và Yên Trác đều thiếu chút nữa đã trúng chiêu…

- Aaaa…

Một tiếng kêu thất thanh vang lên. Tuy nhiên giữa chiến loạn thế này, nó lại lập tức bị chìm xuống như chưa từng xuất hiện.

Tiểu Phàm quát lớn:

- Hảo tiễn pháp.

Lời ra cùng đao. Một người đối phương vừa trúng tên của Tương Ngạn, Tiểu Phàm lập tức bồi thêm cho hắn một đao vào vai.

Hắn lao vào như vậy hiển nhiên tạo được hiệu quả bất ngờ, chỉ là cũng đồng nghĩa với việc đưa mình ra làm mục tiêu của ba người còn lại. Quả nhiên, hắn vừa phóng được một đao, một mũi kiếm đã đâm tới trước ngực.

- Còn chậm lắm!

Tiểu Phàm cười vang, thân hình liền ngửa ra sau, đồng thời cước bộ nhịp nhàng lùi lại, dễ dàng né được một kiếm đâm tới.

Hắn vừa ngửa người ra, trong một nháy mắt trông thấy một "con én bạc" lướt qua mặt. Liền đó, tai nghe thấy một tiếng gầm đau đớn.

Vù, một bóng ảnh lướt qua mặt hắn.

- Ngươi kém quá đấy, tiểu đệ đệ ạ…

Trường Hồng vừa nhảy qua mặt Tiểu Phàm, lập tức cười lên khanh khách.

Tất cả nói thì lâu, nhưng chỉ xảy ra trong hai cái nháy mắt.

Tiểu Phàm cười vang, nói:

- Ha ha ha… Còn hai tên, để xem ta và tỷ ai nhanh hơn.

Hắn vừa dứt lời, hông xoay một cái, xuất liền hai cước về phía một tên khác. Kịch kịch hai tiếng, đối phương đã dùng kiếm phòng thủ được.

Trường Hồng lại cười lên thích thú, nói:

- Một kích bất thành? Kém quá… kém quá…

Tiểu Phàm chân còn chưa chạm đất đã phóng ra một quyền hướng tới mặt đối phương. Nhanh, mạnh, dứt khoát – chính là một quyền này: Thái tổ trường quyền đệ thập nhị chiêu – Tiểu Tăng Hạ Sơn!

Crắc, ba cái răng từ miệng nam tử kia bị đánh gãy, nhuộm cùng máu tươi, văng thẳng ra ngoài. Y còn chưa kịp định thần, một cùi trỏ của Tiểu Phàm đã như đoản côn, đánh thẳng vào cằm y – máu từ miệng lần nữa bị ép cho phun ra. Rầm, nam tử xấu sổ đã bất tỉnh nhân sự.

Tiểu Phàm đắc chí quay lại, miệng vừa mở ra, định nói thì đã vội ngậm lại.

Trường Hồng chân dẫm lên mặt một tên nam tử bất tỉnh, tay tung tung cây phi đao, khoái trá nhìn hắn. Nàng ta làm bộ trưởng bối, nói:

- Chậm… còn chậm lắm a…

Tiểu Phàm chỉ biết cười cười, nói:

- Bội phục… bội phục. Thôi, chúng ta sang bên kia…

Hắn vừa ngoái đầu sang, hai mắt lập tức trợn lên: Bên phía Lã Kì nguy rồi!

- HẾT CHƯƠNG 57 -

Đọc truyện chữ Full