Miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên. Chuyến đi tới Hỏa Đảo lần này, cuối cùng cũng rất thuận lợi, không chỉ có được Hỏa Quả mà còn lấy được sự hứa hẹn của Thất Tuyệt sơn trang.
Cảnh Diễn, có được mười vạn binh khí này, giấc mộng để chàng tranh giành thiên hạ sẽ gần thêm một bước rồi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn tay áo hồng sắc của Tư Đồ Cảnh Diễn tung bay, tuy lòng lờ mờ có sự phiền muộn nhưng rồi lại lộ ra vui sướng.
Mà Tư Đồ Cảnh Diễn lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào Thẩm Thiển Mạch.
Mạch nhi, ta sẽ lấy thiên hạ trình ra trước mặt nàng. Mạch nhi, hãy chờ ta.
"Nếu đã bàn xong, mời công tử thi cứu." Tiếu ý trên gương mặt Huyền Lâu không đổi, chẳng qua sự ôn tồn khi rời mắt khỏi khuôn mặt Huyền Minh cũng đồng thời biến mất.
Tay áo bào Tư Đồ Cảnh Diễn vung lên, mang trên môi nụ cười tà mị mà kiêu căng thản nhiên nói, "Ta mà còn phải quỵt nợ sao. Dẫn đường đi."
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng Tư Đồ Cảnh Diễn, muốn lên tiếng nhưng vẫn nhịn vào.
Khi lấy máu đầu của tim ra sẽ rất đau đớn, thế nhưng đã không còn cách nào khác. Nàng không có cách nào chịu đau đớn thay hắn, chỉ có thể yên lặng nhìn theo.
Kỳ thực, mưu kế, tính toán, kể cả có vào đi nữa đều là do hắn. Tư Đồ Cảnh Diễn, vì sao, có thể nhẫn tâm với bản thân như vậy, quá khứ của chàng rốt cuộc là như thế nào.
"Tiểu thư." Giọng nói sợ hãi của Thiên Thiên vang lên ở sau lưng, Thẩm Thiển Mạch thu lại cảm xúc trong lòng, ngoái đầu nhìn về phía Thiên Thiên lúc này đang mê man cùng mấy phần ủy khuất hiện rõ trên mặt.
Vươn tay xoa tóc Thiên Thiên, "Thiên Thiên cảm thấy mình đã liên lụy tới Hồng Mai?"
"Vâng. Nếu không phải Thiên Thiên hấp tấp, Hồng Mai tỷ tỷ cũng sẽ không bị thương." Thiên Thiên cúi đầu đáp lại, trong mắt mang theo sự áy náy sâu đậm.
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng thở dài. Quả nhiên, ai cũng đều sẽ trưởng thành, không ai có thể vĩnh viễn sống trong một thế giới đơn thuần.
"Vậy Thiên Thiên hãy học cách tự bảo vệ mình đi." Lời Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng thổi qua, gần như không nghe được, thế nhưng Thiên Thiên lại nghe rõ, hơn nữa còn trịnh trọng gật đầu.
Cho tới này, nàng tưởng rằng mình đang bảo vệ tiểu thư, kỳ thực, là tiểu thư một mực che chở, bao bọc cho nàng.
"Tiểu nha đầu, đừng khóc đó." Huyền Minh đứng một bên thấy bộ dạng như sắp khóc của Thiên Thiên thì có chút không đành lòng nên an ủi một câu, ai ngờ vừa mới an ủi xong lại khiến nước mắt Thiên Thiên như vỡ đê.
"Tiểu nha đầu, đừng khóc." Huyền Minh thấy Thiên Thiên càng khóc càng lợi hại, không khỏi luống cuống tay chân, vụng về đưa tay ra như muốn lau khô nước mắt thay Thiên Thiên.
"Hu hu hu." Thiên Thiên vẫn không ngừng khóc, con mắt xinh đẹp phảng phất như một nguồn suối không bao giờ khô kiệt, nước mắt cứ chảy xuống, miệng thì dẩu lên, bộ dáng ấy muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Khuôn mặt con nít đẹp mắt của Huyền Minh cũng phải lộ ra sự bất đắc dĩ, tay đưa ra đè đầu Thiên Thiên áp vào ngực, kiên quyết nói, "Tiểu nha đầu, ngươi đã buồn vậy thì ta cho ngươi mượn vai ta đó."
Đầu Thiên Thiên bị người ta đè mạnh xuống, không giải thích được thế nào lại dựa vào ngực nam tử này nữa. Tuy sinh ra trong giang hồ, thế nhưng Thiên Thiên vẫn luôn được Thẩm Thiển Mạch bảo vệ rất tốt, còn chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với nam tử nào.
Tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của Huyền Minh vang lên thật gần, lần này Thiên Thiên cũng quên cả khóc, chỉ vùng vẫy, mắt thì đỏ bừng, hoảng hốt nhìn Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn này cũng chỉ cười một tiếng. Tâm tư Huyền Minh rất đơn thuần, điểm này nàng có thể thấy được thông qua ánh mắt hắn, đây cũng là lý do nàng không ngăn cản Huyền Minh làm vậy.
"Thiên Thiên trước nhờ ngươi chăm sóc vậy." Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Minh nở nụ cười đầy hàm xúc, sau đó thì đuổi theo Huyền Lâu với Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Thiên Thiên ở đằng sau gọi Thẩm Thiển Mạch, thế nhưng Thẩm Thiển Mạch chỉ dành cho Thiên Thiên nụ cười yên tâm rồi vội vàng bỏ đi.
Huyền Minh thấy dáng vẻ thất vọng của Thiên Thiên, vươn tay ra xoa tóc nàng cười nói, "Tiểu nha đầu, mọi nơi trên Hỏa Đảo này đều có cơ quan, theo chân ta mới an toàn nè."
Thiên Thiên nghe được lời Huyền Minh nói mới hiểu được Thẩm Thiển Mạch là vì lo nghĩ cho sự an toàn của nàng. Vừa rồi còn tưởng tiểu thư vì mình gây họa mới không thích mình nữa chứ.
"Ngươi mới là tiểu nha đầu!" Thiên Thiên tức giận đứng lại, vừa rồi tên này đã thấy mình khóc thảm thế kia, rõ là mắc cỡ chết người mà. Lại còn cứ một mực gọi tiểu nha đầu, nhìn hắn cũng chả lớn hơn nàng bao nhiêu nha.
Huyền Minh nghe Thiên Thiên nói, cặp mắt chất phác nheo lại, cười tươi, "Ta không phải tiểu nha đầu, ta là nam tử hán!"
"Hì hì." Thiên Thiên nghe vậy không nhịn được cười. Tên này cũng bất quá mười bảy mười tám tuổi là cùng, trông thì như con nít còn dám nói mình làm nam tử hán hả trời?!
"Cười cái gì?! Ngươi không tin sao?!" Huyền Minh thấy Thiên Thiên cười sặc sụa cũng thấy đỏ mặt, hốt hoảng chứng minh bản thân.
Bên này Thiên Thiên và Huyền Minh đang cãi nhau thì phía bên Tư Đồ Cảnh Diễn và Huyền Lâu cũng rất nặng nề.
"Nếu ta nhớ không lầm, Thiên Vực Hàn Độc này là chí độc của Đường Môn." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn nữ tử uyển chuyển hàm xúc tuổi chừng hơn ba mươi đang nằm ngủ trên giường ấm bằng ngọc, nhìn khí sắc thì đúng thật là đã trúng Thiên Vực Hàn Độc.
Lông mày Huyền Lâu hơi nhếch lên, trong con ngươi ôn hòa như ngọc hiện lên sát khí, lạnh lùng hừ một tiếng, " Không sai! Đường Môn hèn hạ! Cũng bởi vì Thất Tuyệt sơn trong không chịu hợp tác, vậy mà lại ra tay hạ độc với mẫu thân tay trói gà không chặt của ta."
Thẩm Thiển Mạch đuổi tới nghe được cũng nhíu chặt mày, nở nụ cười ý vị thâm trường, trong con ngươi đen như mực thoáng hiện sự nghi hoặc.
Đường Môn với Thất Tuyệt sơn trang có thể nói là gần với chủ nhân của Mị Huyết Lâu và Ma Cung trên giang hồ, từ trước tới nay không có gì liên quan với nhau, Đường Môn tại sao lại muốn hại lão phu nhân của Thất Tuyệt sơn trang chứ?!
Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng hiện tia suy xét, trong con ngươi như Hắc Diệu Thạch lộ ra sự cơ trí thấu đáo, khẽ cong miệng lên mang theo vài phần tà mị nói, "Đường Môn cũng muốn có Huyền Thiết Lệnh?!"
Mặc dù chỉ hỏi một câu, thế nhưng giọng điệu như một lời khẳng định.
Huyền Lâu không nhịn được phải nhìn thẳng vào Tư Đồ Cảnh Diễn, khí thế không chịu thua kém, sức phán đoán thật là nhạy cảm. Hắn còn chưa nói gì mà Mị Huyết Lâu chủ này đã đoán được thấu triệt rồi ư?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Quyển 2 - Chương 32
Quyển 2 - Chương 32