Lý Thần Dương bỗng nhiên mở to mắt ra nhìn cảnh tượng chung quanh, cảm thấy mình đã đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhất thời tâm trạng chùng xuống.
“Đây là chỗ quỷ nào?”
Lý Thần Dương đang đứng trong một căn phòng nhỏ, dưới chân hắn là một bộ mền gối lạnh tanh, mà trước mặt hắn, chính là có một cái kính to bằng chiều cao của hắn.
“Lúc trước lão Đại Yêu Thần có nói về một nơi gọi là hương cố. Đây chính là nơi đó hay sao? Nhìn xem tựa hồ quá khác biệt so với thế giới của mình à!”
Hắn nghi hoặc suy nghĩ, lại nhìn vào trong kính, ánh mắt thảng thốt:
- Kính soi ở đây chất lượng thật là tốt, bất quá lại to đến như vậy rốt cuộc là để soi cái gì?
Lý Thần Dương mặc dù là đệ nhất Yêu Thần, người chết trong tay hắn có đến hàng vạn, bất quá thế giới đột ngột biến chuyển khiến cho hắn có chút không thể thích ứng ngay được.
Hắn nhìn vào hai cánh tay gầy gò trắng bạch của mình, chợt đưa tay sờ lấy ngực, nhất thời nhướng mày kinh hô:
- Không xong, đây rõ ràng không phải là Yêu Thần Bất Tử Thể.
Yêu Thần Bất Tử Thể chính là thân thể bất diệt của đệ nhất Yêu Thần Lý Thần Dương tự tay tạo ra, hắn đã dùng đến Vĩnh Hằng Chi Hỏa đúc ra kim thân, mà trên ngực càng là có đúc lấy Thần Vẫn Chi Tinh, cho nên chỉ cần đưa tay lên ngực liền sẽ cảm nhận được sự tồn tại của loại tinh thạch cực hiếm này. Bất quá lúc này cảm giác đó đã tiêu biến, cũng có nghĩa là Yêu Thần Bất Tử Thể đã không còn trên người hắn.
Lý Thần Dương đưa mắt nhìn vào trong kính, chỉ nhìn thấy một thanh niên tuổi chừng 18, sắc mặt tuấn tú nhưng lại có chút mất hồn, tóc trên đầu hơi bù xù che khuất cái trán, sợ rằng đã mấy ngày chưa gội, mà thân thể cao khoảng 1m7 trở lên, một bộ không quá gầy yếu chừng 60kg.
Người trong kính đích thị là Lý Thần Dương, hắn tất nhiên sẽ không nhìn lầm. Có điều nếu trong kính là hắn, vậy tại sao hắn lại mất đi Yêu Thần Bất Tử Thể? Lẽ nào bởi vì mình đi đến thế giới này, đã phá hoại rất nhiều quy tắc, dẫn đến Yêu Thần Bất Tử Thể bị hủy diệt?
“Ta..”
Chưa hết, Lý Thần Dương còn phát hiện ra một chuyện nghiêm trọng hơn, đó là một thân tu vi tích lũy đã mấy ngàn năm của hắn, hoàn toàn biến mất. Đúng, chính là hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào.
Lý Thần Dương sờ lấy má, chợt vung tay tát mạnh một cái nhất thời người như quả bóng văng vào trong vách tường, mà trên mà hắn cũng rõ ràng xuất hiện cảm giác vô cùng đau rát.
“Lực lượng tuy đã mất nhưng tố chất thân thể hơn xa phàm nhân rất nhiều, có điều cảm giác đau đớn này đã lâu không có hưởng thụ rồi”
Lý Thần Dương cười khổ, chợt nghĩ đến một chuyện, ngay lập tức tuột quần ra.
“Tốt, hoàn hảo vẫn phong độ như ngày nào”
Hắn cười gằn, xem như chính thức hòa nhập với thế giới này. Dù sao bản thân vô địch đã quá nhiều năm, cũng tịch mịch một thời gian quá dài rồi, lần này có thể bình thản sống một cuộc đời phàm nhân, xây dựng cho mình một cuộc sống vĩ đại tầm phàm, cũng không phải là quá tệ hại.
“A!”
Bất quá mộng tưởng cuộc sống phàm nhân vĩ đại của hắn, lúc này bị một âm thanh hoảng sợ phá tan. Mà âm thanh này, lại là của nữ nhân. Hơn nữa nàng, tựa hồ đang vô cùng tức giận.
Lý Thần Dương bối rối quay người, có điều vẫn quên kéo quần, nhất thời âm thanh gào thét lại càng lớn, mà Lý Thần Dương chỉ kịp nghe vù một tiếng, đã thấy một chiếc dép bay vào mặt, ngay lập tức trên mặt xuất hiện thêm một vết đỏ, lần này có in dấu rõ ràng.
“Ai, không ngờ ngàn năm qua ta không phạm ải mỹ nhân, vẫn là bị mất đi”
Lý Thần Dương cười khổ, đưa tay kéo quần lên, ánh mắt hiện lên vẻ trong suốt. Hắn nhìn cô gái tức giận bỏ đi, trong nội tâm có chút không biết phải làm sao nữa. Hắn tuy là đệ nhất Yêu Thần, nhưng cả đời lịch lãm, hắn đối với nữ nhân chỉ nhìn chứ không hiểu, lại càng là nói gì đến yêu đương, nảy sinh cảm tình? Đệ nhất Yêu Thần hung danh ác thần, giết người quá trăm vạn, trên tay huyết chảy ròng ròng, người bình thường nhìn đã sợ hãi chạy trốn còn không kịp rồi.
Duy chỉ có một lần, hắn và Vận Mệnh Thánh nữ gặp nhau ở Loạn Thế giới, cùng nàng kết hảo hữu, vậy thì cũng có thể xem nàng như là nữ nhân duy nhất mà hắn từng phát sinh cảm tình.
Là cảm tình nam nữ bằng hữu.
Vớ vẩn.
Lý Thần Dương cười trừ, có điều lúc này nhìn lại trên cổ tay, lại có chút đau rát. Hắn đưa mắt nhìn xuống liền thấy chỗ đó có một vết cắt khá sâu, mà ở chỗ đó còn có máu chảy ra.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Lý Thần Dương nhìn vào gương, chợt nhìn ở dưới gối có một tấm thẻ nhỏ liền cầm lên nhìn.
Họ và tên: Lý Thần Dương.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 18.
Tình trạng hôn nhân: Độc thân / Chưa vợ.
Địa chỉ cư trú: Số 49 / X / Đông khu / TP. Nam Hải.
“Đây nghĩa là!”
Lý Thần Dương sững sờ, ngay lập tức hiểu được vì sao mình là bị mất đi Yêu Thần Bất Tử Thể. Bởi vì hắn, đã không còn là hắn, mà là đoạt xá một tên thanh niên tên là Lý Thần Dương ở thế giới này, hơn nữa tên này còn có tên giống hết hắn.
Chưa hết, tên thanh niên này, rõ ràng là đang muốn tự tử, nên trên tay mới có vết cắt sâu đến vậy.
“Xem ra mình đã nhập vào một thân thế khác của mình ở thế giới này. Mà thân thế này càng là muốn tự tử, trong lúc sắp chết bị mình tiến hành nhập thế, nên bây giờ, mình và thân thế này coi như là một rồi!”
Lý Thần Dương rốt cuộc đã hiểu.
Lý Thần Dương danh xưng đệ nhất Yêu Thần, chính là bị xuyên qua đến thế giới này nhập vào một Lý Thần Dương vô danh sắp chết.
“Nếu như ngươi đã là một thân thế khác của ta, vậy thì ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng, càng là tìm hiểu xem người nào lại khiến cho ngươi có ý định tự tử.”
Lý Thần Dương đi ra ngoài phòng, hướng cửa lớn đi tới.
“Phải tìm hiểu thế giới này một chút rồi”
...
Thành phố Nam Hải dân số vô cùng đông đúc, đi ra ngoài đường nhìn thoáng một cái thôi đã thấy biển người đông nghẹt bước đi trên đường. Có điều nhiều người như vậy, nhưng độ tuổi chủ yếu mà mọi người nhìn thấy được đều là thanh thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi. Cũng chỉ có ở lứa tuổi này mới có đủ can đảm bước ra đường phố, bởi vì nơi này thật sự quá đông đúc, mấy lão già e là khó chịu nổi được tình cảnh đông như vậy. Hơn nữa Nam Hải trị an vốn không phải là tốt, đi trên đường tùy ý có thể bắt gặp một nhóm thanh niên tụ tập hút thuốc, hoặc là xăm kín mình nói chuyện tục tĩu vô cùng.
Dân cư sinh sống ở đây gọi đám thanh niên này là phần tử đen tối nhất của xã hội, chỉ thiếu cái là bọn họ thật là chưa làm ra chuyện giết người, cướp của mà thôi. Nhưng tụ tập làm nhiều chuyện xấu khác cũng đã là quá xấu xa, bởi vậy dân cư ở đây rất ghét một đám người này, còn nhiều lần muốn gọi cảnh sát đến hốt đi, bất quá bọn nhóc này tựa hồ rất hung hăng, nhiều lần không được lại có thể sinh ra rắc rối, dần dần dân cư nơi này cũng đành phải cắn răng chịu đựng.
Nói tóm lại là nếu đi trên đường mà gặp bọn hắn, tốt nhất là tự mình cứu mình, đi đường khác là cách tốt nhất.
Lúc này một đám thanh niên tụ tập ở trước một quán internet tên là Thần Vũ, ánh mắt nhìn vào cửa tiệm vô cùng nóng nảy. Một tên đầu trọc mặc áo ba lỗ, trên bắp tay có xăm hình hổ bực tức chỉ vào cửa tiệm nói:
- Mẹ nó, tên vương bát đản họ Lý kia thiếu tiền của huynh đệ ta mấy năm rồi không trả. Lần này nó mà không trả đủ cả lãi lẫn lời, tao nhất định lấy mạng chó của nó.
Mấy tên thanh niên còn lại cũng vô cùng hung hăng chửi rủa, mà họ Lý trong miệng của bọn hắn, đích thí là họ Lý, tự Thần Dương, Lý Thần Dương.
Lúc này trong cửa tiệm, một cô gái vô cùng xinh đẹp mở cửa bước ra, nàng cao chừng gần 1m7, có đôi chân dài miên man, mà dáng người nàng vô cùng động nhân, nhất là đôi tuyệt đỉnh ngọc phong kia có thể làm cho vô số nam nhân phải quỳ gối dưới chân nàng, vô cùng kinh diễm. Bất quá sắc mặt của nàng có chút lành lạnh.
Nàng nhìn đám thanh niên đang đứng trước cửa tiệm internet của mình, sắc mặt nhất thời tối đen lại, âm thầm nghiến răng lẩm bẩm:
- Tên chết tiệt Lý Thần Dương, nếu không phải cô họ nhờ mình chăm sóc hắn, mình đã sớm ném hắn ra ngoài đường. Học tập tệ hại không nói, ăn chơi quậy quá lại không nói, lại không ngờ còn đi vay tiền người khác, hơn nữa càng là thiếu mấy năm không trả. So với.. so với mình thiếu tiền thuê nhà còn mạnh hơn nữa.
Nàng tức giận nghĩ lại một màn đỏ mặt vừa rồi, lửa giận càng thịnh. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt đám thanh niên, cắn răn cô gắng kiềm chế tâm tình của mình, nhẹ giọng nói:
- Mấy ngươi là ai?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị
Chương 2: Lý Thần Dương
Chương 2: Lý Thần Dương