Một câu của Hoàng đế, đã định thắng thua của cuộc tỷ thí này, người bên ngoài đều không có ý kiến khác, Tề phi cắn nát răng ngà, hai mắt trợn tròn, nàng xuất sư từ Lư gia, thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, lại bại bởi một tiểu nha đầu mới mười ba tuổi, quả thật vô cùng nhục nhã!
Mọi người lúc này cũng phụ họa:
" Đúng vậy đúng vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng, Thừa tướng Đại nhân thật có phúc."
" Quả thật như thế mà, tuổi còn nhỏ đã có tài nghệ như thế, quả nhiên không tầm thường!"
" Ngũ tiểu thư này, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có thành tựu! "
Mọi người sửa lại lời nói lúc trước, đều nhao nhao tán dương, Hoàng đế và An Nguyệt Hằng đều đang nghĩ cùng một sự kiện, nữ tử này đã nói khúc tùy tâm sinh, như vậy rốt cuộc là nàng hận ai? Tuổi nhỏ như vậy mà đã có quyết tuyệt như thế, vậy rốt cuộc cừu nhân là ai? Mà cừu nhân này rốt cuộc là cừu nhân của nàng, hay là cừu nhân của phủ Thừa Tướng?
Hoàng đế lại càng lo lắng, mục đích Mộc Tịch Bắc tiến cung rốt cuộc là vì cái gì, nghe nói trước đó Mộc Chính Đức đã sớm cho người thay thế nó đi, nhưng vì sao thiếu nữ này lại muốn tiến cung? Chẳng lẽ cừu nhân chính là Hoàng đế ông? Phủ Thừa Tướng rốt cuộc là minh hữu của ai, một chuỗi vấn đề không khỏi làm Hoàng đế sinh ra một hồi lo lắng!
Lúc này, trong thạch động sau núi giả, một nam tử mặc áo đen trên mặt mang theo mặt nạ dữ tợn, đưa lưng về phía mọi người, lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như quỷ mị, không phát ra một chút thanh âm nào.
Ân Cửu Dạ cũng không biết sao mình lại đến đây, hắn chỉ muốn gặp nàng một lần, không khống chế được muốn nhìn nàng một chút, nghe xong tiếng đàn, trái tim hắn không khỏi xuất hiện gợn sóng, đồng dạng là đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể khiến nàng hận thấu xương, xoay người, lần nữa nhìn thật sâu mắt nữ tử kia.
Mộc Tịch Bắc đi rồi, nàng vẫn sống tốt, cho dù âm mưu khắp nơi, nàng vẫn thành thạo như cũ.
Mộc Tịch Bắc đi rồi, hắn sống cũng không tốt, y như dĩ vãng không có cảm xúc, mỗi ngày không ngừng thử nghiệm, lại càng khiến hắn cảm thấy mình như là cái xác không hồn, không biết còn sống hay đã chết rồi.
Quyến luyến nhìn thoáng qua nữ tử mặt mày mỉm cười mang theo sát ý, lẳng lặng trở về U Minh viện.
Nhìn thấy từng người vì Mộc Tịch Bắc lớn tiếng khen hay, lòng Tề phi tràn đầy ghen tị, cái khăn trong tay bị vặn thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, rốt cuộc nàng ta làm sao làm được, thủ khúc kia cho dù là nàng tấu, trái tim sợ cũng sẽ lao lực quá độ, nhưng nhìn nữ tử mềm mại kia xem, vẫn cười nhu hòa như cũ, nheo lại mắt che khuất mũi nhọn trong đó.
Tề phi vừa muốn mở miệng, lại phát giác trước mắt tối sầm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh!
Mọi người sắc mặt kinh hãi, thật sự không rõ sao lại xảy ra chuyện như vậy, cả đám đều đứng dậy nhìn xung quanh, Hoàng đế lập tức mở miệng:
" Nhanh, ngự y! Mau nhìn xem Tề phi bị làm sao vậy!"
Trong những người theo đến có cả ngự y, vừa nghe bị điểm danh, vội vàng tiến lên bắt đầu bắt mạch cho Tề phi.
Mọi người cũng đi theo sau lưng Hoàng đế, khi đi tới gần, tự giác làm thành một vòng, cũng không dám thở mạnh, lấy Hoàng đế cầm đầu, đều chờ ngự y cho ra một câu trả lời chắc chắn.
Nửa ngày qua đi, ngự y nhanh chóng rút ra mấy cây ngân châm, phân biệt đâm vào mấy huyệt vị của Tề phi, sau đó để đồ đệ lấy bút mực ra, nhanh chóng kê phương thuốc:
" Đi dựa theo toa thuốc này bốc thuốc, sau đó lửa nhỏ nấu chậm."
Tôn Lộ cũng mang khuôn mặt khó hiểu nhìn miệng Tề phi đột nhiên phun máu tươi, cùng phụ thân mình liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Sau khi Ngự y làm xong hết thảy, thì xoay người quỳ gối trước mặt Hoàng đế:
" Hồi bẩm bệ hạ, miệng Tề phi nương nương phun ra máu tươi là dấu hiệu trúng độc, chẳng qua cũng may trúng độc không sâu, hơn nữa cứu chữa kịp thời, thế này mới không trở ngại, chỉ là vẫn cần điều dưỡng một đoạn thời gian."
" Trúng độc! "
Hoàng đế lặp lại hai chữ này, trong giọng nói lại mang theo chất vấn, ánh mắt có chút thâm trầm, Tề phi có thể tính là người Hoàng đế một mực che chở, bởi vì Tề gia còn chưa liên thủ với An Nguyệt Hằng, ông cũng cần dùng cái này đến kiềm chế Ngũ gia, tự nhiên là muốn mượn sức nhiều hơn.
Muốn nói Hoàng đế có hận An Nguyệt Hằng hay không, đó là chuyện không thể nghi ngờ, dù sao bản thân Hoàng đế đã gần bốn mươi tuổi, nhưng An Nguyệt Hằng chẳng qua chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, một Hoàng đế đã bốn mươi tuổi còn không thể nắm hoàng quyền ở trong tay, ngược lại rất nhiều chuyện phải nhìn sắc mặt An Nguyệt Hằng, làm sao có thể không hận!
Lẽ ra chỉ có tân đế đăng cơ, tuổi còn nhỏ, mới có chức vị Nhiếp Chính Vương, nhưng không biết An Nguyệt Hằng lung lạc tâm Tiên đế như thế nào, vậy mà lại cho vị Hoàng đế này một mao đầu tiểu tử giữ chức Nhiếp Chính vương, cái này bảo Đế vương có thể nào không tức, càng tức hơn là, tên Nhiếp Chính vương này còn tâm cơ thâm trầm, rất có thực lực, khiến Hoàng đế cảm thấy bị trói buộc, vô cùng khó chịu!
( Mao đầu tiểu tử: chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột)
" Không biết Tề phi nương nương hôm nay đã từng dùng qua cái gì?"
Ngự y mở miệng dò hỏi cung nữ bên cạnh Tề phi.
Cung nữ kia hơi suy nghĩ, liền đáp lời:
" Lúc nương nương đi ra từ trong cung, bởi vì vội vàng trang điểm, nên chưa từng ăn qua thứ gì, chỉ có sau khi đến Bát Tiên Các, mới dùng chút điểm tâm nước trà."
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều rơi vào trên mặt bàn trước mặt Tề phi, Tôn Lộ như có điều suy nghĩ nhìn nhìn, rốt cuộc Tề phi đang yên đang lành làm sao lại trúng độc.
Sắc mặt Ngũ Y Nhân không hiện, nhưng trong lòng lại thầm nói, vận khí Tề phi thật đúng là tốt, cũng chỉ khẽ nhấp một ngụm nước trà, chỉ cần nhiều hơn một chút, nàng ta có thể đi đời nhà ma rồi! Chẳng qua, dù sao hạ độc ở trên miệng chén cũng không dễ, nàng thật sự cũng không trông cậy vào lần này có thể độc chết Tề phi.
Ngự y cẩn thận kiểm tra điểm tâm trên bàn, dùng ngân châm thử nghiệm, lại bốc lên một ít bột phấn ngửi ngửi mùi, sau đó lắc đầu với mọi người.
Trên mặt từng người đều rất nghiêm túc, chỉ nhìn xem, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ngưng trọng, tất cả đều chờ ngự y xem xét kết quả.
Ngự y vén tay áo lên, lại cầm ngân châm thử thử nước trà trong chén, ngân châm nhập vào trong nước trà, lại nhanh chóng biến thành màu đen, ngự y biến sắc, có chút lo lắng mở miệng nói với Hoàng đế:
" Khởi bẩm bệ hạ, chính là chén trà này có độc!"
Hoàng đế nhíu mày, tiếp tục mở miệng:
" Nhìn thử xem trong ấm trà có độc hay không?"
Thái y nghe lệnh liền làm, sau khi kiểm tra đo lường một phen thì mở miệng nói với Hoàng đế:
" Trong bình trà này cũng không có độc, chắc là có người hạ dược ở trong chén."
Ngũ Y Nhân thấy vậy lập tức đi lên phía trước, chủ động mở miệng, đánh đòn phủ đầu, gánh vác tội trạng:
" Hết thảy đều do thần thiếp sơ sẩy, do thần thiếp quản lý không tốt, mới hại Tề phi tỷ tỷ, còn mong bệ hạ trách phạt."
Sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm, chẳng qua cũng biết, việc này thật sự không trách Ngũ Y Nhân được, cũng không thể để đường đường Quý phi, lại tự mình đi chuẩn bị nước trà, bưng lên, cho nên trà này chỉ cần qua tay người khác thì sẽ có khả năng bị người hạ độc.
" Ái phi mau mau đứng lên, việc này cũng không trách nàng được, nàng lo liệu hậu cung vốn cũng không dễ, sao mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng được! "
Mặc dù Hoàng đế không được sửa trị được Ngũ quý phi, nhưng không ngại cảnh cáo nàng một phen, chút chuyện nhỏ như vậy đều quản lý không được, hậu cung lớn như vậy làm sao yên tâm giao cho ngươi đây?
Trong lòng Ngũ Y Nhân trầm xuống, biết được nhất định là vì gần đây người Ngũ gia thúc giục Hoàng đế lập hậu thái quá, Hoàng đế mới cảnh cáo mình như vậy.
" Đợi cho việc này tra rõ chân tướng, thần thiếp tự nguyện chịu phạt, nguyện ý tự mình chiếu cố Tề phi tỷ tỷ, lấy đó làm thành ý."
Ngũ quý phi cũng không bởi vì lời nói của Hoàng đế mà có một tia không vui, có thể thấy được tâm kế rất sâu.
" Việc này để sau rồi nói, hôm nay có những ai đã từng tiếp xúc qua chén nước trà này!"
Hoàng đế mở miệng hỏi mấy cung nữ kia.
Mấy cung nữ áo trắng liếc nhau, sau đó cúi đầu, một người cung nữ cầm đầu tiến lên phía trước nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, nước trà này là từ Ngự thiện phòng đi ra, trên đường do Ngự thiện phòng phái cung nữ Thúy nhi bưng lên, sau đó đến trên bàn chính là hai người Tôn tú nữ cùng Mộc tú nữ châm trà cho nương nương, bọn nô tì ở cách xa, cũng không biết được rốt cuộc là ai hầu hạ."
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên người Tôn Lộ cùng Mộc Tịch Bắc, trong ấm trà không có độc, liền chứng minh cung nữ dâng trà cũng không hạ độc, bởi vì lúc đi lên chén trà vẫn trống không, như vậy người duy nhất có thể tiếp xúc đến nước trà này chỉ có hai người Mộc Tịch Bắc và Tôn Lộ.
Hai mắt Mộc Chính Đức theo thói quen nheo lại, bất động thanh sắc, mà phụ thân Tôn Lộ Trừng Giang Hầu thì nhíu nhíu mày, rõ ràng là không vui khi nữ nhi mình bị cuốn vào trong chuyện này, lại càng lo lắng chuyện này có phải là có người nào thiết kế nữ nhi của mình hay không, nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, trong chớp mắt liền nhìn qua Ngũ Y Nhân.
Điều này không thể không khiến Trừng Giang Hầu hoài nghi, Ngũ Y Nhân và Tề phi từ trước đến nay đều đối đầu với nhau, rất có thể sẽ mượn tay người khác diệt trừ Tề phi, chẳng qua suy nghĩ lại một chút, quan hệ giữa Tôn gia và Ngũ gia coi như không tệ, nếu Ngũ Y Nhân muốn hãm hại, chắc hẳn không phải là nữ nhi của mình, ngược lại vị thứ nữ phủ Thừa Tướng mới càng có khả năng trở thành đối tượng cho Ngũ Y Nhân mưu hại.
Vừa nghĩ thông, Trừng Giang Hầu không khỏi thở dốc một hơi, nếu như mình không đoán sai, trong chuyện này nữ nhi của mình chẳng qua chỉ là vật làm nền thôi, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Hoàng đế nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, sau khi trầm mặc một lát thì mở miệng nói:
" Vậy liền mời mấy ma ma đến lục soát hai vị tú nữ một chút, chứng minh trong sạch."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 49-3: Ai là người hạ độc (3)
Chương 49-3: Ai là người hạ độc (3)