Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
" Ngươi muốn làm gì! "
Mặt Tôn Lộ lộ vẻ hoảng sợ, không dám tin nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mắt.
" Trí nhớ ngươi thật đúng là không tốt, ta nhớ được ta đáp ứng ngươi phải biến ngươi thành người lợn, ta biết đây là nguyện vọng từ trước đến nay của ngươi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi thực hiện, ngươi nói có được không? "
Mộc Tịch Bắc chỉ dịu dàng hỏi lại.
Bạch Trúc đi theo sau lưng lạnh run một cái, người lợn? Nữ nhân này quả thật là tâm độc thủ ngoan.
" Ngươi dám! Ngươi dám!"
Tôn Lộ có chút sợ hãi, lời nói ra cũng không đủ sức thuyết phục, bởi vì nàng thực sự không biết, vào lúc này còn ai có thể giúp nàng.
" Đừng nóng vội, ta trước dẫn ngươi đi gặp một người quen. "
Mộc Tịch Bắc đứng lên, sai thị vệ mang theo Tôn Lộ, đè ép nàng ta đến nơi hành hình.
Ở nơi đó, quả nhiên có một vị bằng hữu tất cả mọi người đều biết, không phải người khác, chính là người từ trước đến nay tự xưng thiên kim danh môn, cao quý vô cùng Liễu Mộng Liễu đại tiểu thư.
Tôn Lộ sững sờ nhìn qua, nếu không phải hai người thân cận từ nhỏ, nàng suýt nữa đã không nhận ra, Liễu Mộng đã sớm không còn bộ dạng lúc trước, hai má hõm xuống, không có một chút thịt, lưu lại một đôi mắt to vô thần ngốc trệ, có vẻ hơi dữ tợn đáng sợ.
Từ sau khi Liễu Mộng và Mộc Tịch Bắc bị ca ca của mình Liễu Vượng bắt đi, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi sẽ có người tới cứu mình, nàng nhớ rõ phụ thân có nói qua, nhanh thì mấy canh giờ, lâu thì mấy ngày, nhất định sẽ có người cứu nàng ra ngoài, thế nhưng, đến bây giờ nàng cũng không biết đã qua bao lâu.
Nàng ngày qua ngày ngóng trông, khát vọng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn bặt vô âm tín, lúc này Liễu Mộng còn chưa biết ca ca của mình đã bị giam vào đại lao Hình bộ, mà phụ thân cũng bị cắt chức sung quân, thậm chí thế lực Liễu gia cũng không lớn như lúc trước nữa, nàng chỉ biết, mỗi ngày ở trong nhà giam bốc mùi này thật sự sắp bức nàng điên rồi.
Mới đầu, bởi vì kiêng kị lời Mộc Tịch Bắc đã nói qua, những cơm canh này đều dùng con chuột con gián nấu thành, làm sao nàng dám nuốt nữa, nói thế nào cũng không chịu ăn, nhưng về sau, nàng rốt cục đói không chịu nổi, lại học theo những phạm nhân kia, dùng tay bốc ăn, làm sao còn nhớ được những thứ kia là cái gì, chỉ cảm thấy có thể ăn no cũng rất hạnh phúc rồi.
Nhưng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ năm ngày trước, nàng lại không nhận được cơm canh nữa, chỉ có một chút nước canh cũng chỉ đủ giúp nàng duy trì tính mạng, nàng hận không thể nuốt luôn cả bát.
Cho nên Liễu Mộng lúc này, hai tay mang theo xích sắt, quỳ trên mặt đất, trước mặt để hai cái thùng, bên trong đều đựng một ít đồ ăn ôi thiu, nhưng hai mắt Liễu Mộng lại sáng lên, không quan tâm dùng tay bốc liên tục vào trong miệng, không chút để ý hình tượng, càng sợ có người tới lấy những thứ này đi mất.
Tôn Lộ nhìn cơm canh ôi thiu kia, suýt nữa nôn ra, không thể tin được nhìn nữ tử tóc tai bù xù, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi kia, người đó vẫn là biểu tỷ cao cao tại thượng sao? Vẫn là Liễu Mộng tự xưng cao quý sao? Những biến hóa này khiến Tôn Lộ hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Giờ phút này Liễu Mộng căn bản không chú ý đến người tới, chỉ biết mình thật sự đói không thể đói hơn, lúc trước nàng là tiểu thư quan gia coi trọng tinh xảo nhất, soi mói nhất, nhưng lúc này nàng lại nguyện ý vì nhét đầy bao tử mà như hổ đói ăn hết tất cả những thứ dơ bẩn không thể bẩn hơn kia.
Một tay Liễu Mộng không ngừng múc lấy cơm canh trong thùng, một tay còn thỉnh thoảng gãi gãi đầu tóc, khắp mặt toàn dầu mỡ bóng loáng, thoạt nhìn, dơ bẩn không chịu nổi.
Ánh mắt Bạch Trúc có chút tĩnh mịch, hắn còn nhớ rõ, lúc gặp Liễu Mộng lần đầu tiên, một thân hoa phục, đầu đầy châu ngọc, cả người khí chất xinh đẹp tự phụ, trong ánh mắt còn mang theo cao quý coi trời bằng vung, nhưng hôm nay, nhìn nữ tử bẩn thỉu, dùng tay bốc cơm canh nhét vào trong miệng kia, Bạch Trúc đột nhiên cảm thấy, nhiều khi, cái chết đối với một người mà nói thật sự rất hạnh phúc.
Muốn làm cho một người thống khổ, vậy phải đem thứ nàng ta để ý nhất, giẫm vào trong đất bùn, giống như cách làm của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc giương lên bờ môi phấn nộn, cất bước, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Liễu Mộng.
Vốn Liễu Mộng đang vùi đầu khổ ăn, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh thùng gỗ xuất hiện một đôi giày xinh đẹp, động tác dừng lại, ánh mắt dừng lại rất lâu trên đôi giày kia, không thể rời đi.
Đầu mũi giày là một đóa mẫu đơn màu lam, tầng tầng lớp lớp cánh hoa đều dùng lăng la xếp chặt với nhau, nhụy hoa là hạt châu lưu ly nhỏ bé màu trắng, vô cùng tinh xảo, càng xảo diệu hơn là, trên đóa hoa kia lại còn đính một con bướm, dùng nhuyễn kim điêu chế, sống động như thật.
Hai bên giày theo thứ tự là một khối bạch ngọc điêu khắc tự nhiên, khảm ở trên giày, giống như thiên thành.
Liễu Mộng theo đôi giày chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt mà cả đời này nàng đều không muốn nhìn thấy.
Liễu Mộng kinh ngạc không nói nên lời, Mộc Tịch Bắc lại cười ôn nhu, duỗi ra bàn tay được bảo dưỡng cực tốt, nhẹ nhàng giúp Liễu Mộng lấy xuống một hạt cơm dính vào trên tóc, tạo thành chênh lệch rõ ràng với Liễu Mộng.
Cười nói: " Đừng nóng vội, từ từ ăn."
Liễu Mộng đột nhiên không lên tiếng, quay đầu đi, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thùng gỗ, cũng mất động tác.
Trong lúc nhất thời Liễu Mộng có chút phản ứng không kịp, sao Mộc Tịch Bắc lại ở đây, hoàn hảo không chút tổn hại gì ở đây? Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao phụ thân không cứu mình ra ngoài, ông có biết, mình ở chỗ này đều trải qua những ngày như thế nào không?
Đáng hận hơn là, lại còn ở trước mặt người mà nàng xưa nay muốn phân cao thấp, nhìn thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy.
Mộc Tịch Bắc hỏi mượn thị vệ một cái muỗng, múc chút nước thiu, đưa đến bên miệng Liễu Mộng, đút một ít giúp nàng:
" Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn."
Ánh mắt Bạch Trúc tĩnh mịch, không có mở miệng.
Mà trái tim Sơ Nhất ở chỗ tối lại run lên một cái, giết người chẳng qua là đầu chạm đất, nhưng Mộc Tịch Bắc lại tra tấn người ta như thế, sinh sinh đem tất cả kiêu ngạo của ngươi dẫm nát dưới chân, so với giết Liễu Mộng càng khiến nàng ta sống không bằng chết.
Sơ Nhất nhìn nhìn chủ tử nhà mình, không khỏi rùng mình một cái, cái này là tình huống gì, ánh mắt chủ tử vẫn chỉ dừng lại ở trên người Ngũ tiểu thư phủ Thừa Tướng kia, hiện vẻ nhu hòa, hắn thật...Thật sự... Bội phục...
" Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ Bạch Phó thống lĩnh dùng hình với ngươi? "
Toàn bộ Hình đường rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói Mộc Tịch Bắc dịu dàng hỏi thăm, lại khiến trong lòng người ta phát ra ý lạnh.
Liễu Mộng rốt cuộc không giống Tôn Lộ, cho dù Mộc Tịch Bắc đối xử với nàng như vậy, nàng cũng chỉ cúi thấp đầu, không có mở miệng, duy chỉ có hai tay siết chặt.
Mộc Tịch Bắc không khỏi nhíu mày, Thanh Từ lại múc một muỗng nước thiu trực tiếp dội xuống đầu Liễu Mộng, Thanh Từ thật muốn nhìn, Liễu Mộng có thể chịu đựng bao nhiêu.
Nước thiu theo mái tóc dài của Liễu Mộng chảy xuống mặt đất, khắp người dơ bẩn, rốt cuộc tìm không thấy hào quang ngày xưa của đại tiểu thư Liễu gia nữa.
Lúc này Liễu Mộng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng vậy mà ở trước mặt kẻ thù Mộc Tịch Bắc, đánh mất thể diện lớn như thế, nàng biết, đời này, nàng cũng không còn cách nào ngẩng đầu trước mặt nàng ta nữa, tất cả kiêu ngạo, cao quý, từ lúc nàng nằm sấp dùng tay vơ vét những hạt cơm kia, cũng đã bị nữ tử mang đôi giày xinh đẹp kia chà đạp trên mặt đất.
Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại con ngươi hiện lên một tia tinh quang, Liễu gia này ngược lại lại nuôi ra một kẻ có khí tiết, còn muốn nhẫn nhục? Nhưng không biết quá khí tiết thì nó chính là một loại thanh cao, trong kiếp sống hỗn loạn ô uế này, không có Liễu gia phù hộ, người như Liễu Mộng nhất định sống không lâu.
" Thật đúng là không thú vị, ngươi nhìn xem, ta sợ ngươi nhàm chán, hôm nay dẫn theo thân thích tới cho ngươi, ngươi nhất định sẽ rất cao hứng."
Mộc Tịch Bắc cực có hứng thú mở miệng.
Liễu Mộng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo Mộc Tịch Bắc, thấy một người toàn thân đều là vết máu, so với mình không khá hơn bao nhiêu đúng là biểu muội của mình, Tôn Lộ!
Chỉ là, nàng ta làm sao lại thành bộ dạng này, gương mặt kia, còn có cả người đầy máu...
" Biểu tỷ, biểu tỷ, sao tỷ lại biến thành dạng này... "
Từ lúc bước vào, Tôn Lộ vẫn ở trong ngu ngơ, trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, vị biểu tỷ ở Đế Đô đều được xếp vào hàng mỹ nhân, lại biến thành cái dạng này, ôm lấy thùng cơm ôi thiu bị một hạ nhân làm nhục như thế, mà mặt không đổi sắc, đây là biểu tỷ cao quý kia sao?
Dường như đã nhận ra ánh mắt Tôn Lộ, Liễu Mộng lại cúi đầu, tóc ướt sũng, che đi khuôn mặt của Liễu Mộng, khiến cho người ta không thấy rõ sắc mặt của nàng.
" Được rồi, nếu mọi người đều đã nhận nhau, ta cũng không ôn chuyện với các ngươi nữa, chúng ta trực tiếp làm chính sự đi."
Mộc Tịch Bắc ưu nhã đứng dậy, đi hướng Tôn Lộ.
Rút ra thanh đao trong tay thị vệ, ở thời điểm Tôn Lộ còn chưa kịp phản ứng, không chút do dự chém xuống một đao, liền chặt đứt một cánh tay của Tôn Lộ.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai cắt qua nhà giam yên tĩnh:
" A!"
Liễu Mộng giật mình ngẩng đầu, lại đúng lúc nhìn thấy cánh tay bị chém đứt bay ngang ra ngoài, lăn xuống trước mặt mình, Liễu Mộng đầy mắt hoảng sợ, gấp gáp che miệng, không phát ra tiếng.
Bạch Trúc thấy vậy nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, cầm lấy thanh đao trong tay nàng, Mộc Tịch Bắc lại cười hỏi:
" Sao vậy, Bạch Phó thống lĩnh đau lòng?"
" Làm gì phải tự mình động thủ, một nữ hài tử máu tanh như vậy làm gì?"
Lời Bạch Trúc còn chưa nói xong, chỉ thấy Tôn Lộ lại thét lên một tiếng chói tai, Bạch Trúc kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thời gian hắn đang nói chuyện với Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ đã chém xuống một cánh tay khác của Tôn Lộ, vết đao chỉnh tề, một đao thấy đáy.
Một sự bất đắc dĩ thật sâu đánh tới, Bạch Trúc nhất thời cảm thấy đau đầu một trận, đây rốt cuộc là một đôi chủ tớ gì vậy.
*** ( Vũ: Ta tính không nói ra, nhưng con người ta có gì không vui là phải nói ra ngoài. Ta xin đính chính lại một lần nữa. Đây là lần đầu tiên ta Edit truyện và đây cũng là bộ truyện đầu tiên ta Edit. Cho nên câu văn không mượt là điều không tránh khỏi. Lúc đầu ta Edit bộ này là vì nó rất hay mà chưa có ai Edit nên quyết định tự mình Edit rồi tự đọc luôn. Vì ta mới đọc được đến chương 60 bên cv vì cảm thấy rất hay nhưng lại rất hại não. Nên ta quyết định làm cái công việc tốn thời gian tốn công sức tốn pin điện thoại này để có thể nuốt hết cuốn truyện. Kinh nghiệm không có vì trước đây toàn đọc chùa. Nên Edit sẽ không được như mấy ac kỳ cựu lão luyện rồi. Chẳng qua chỉ muốn dễ hiểu hơn chút thôi. Nhưng bây giờ có người chê ta Edit rối não. Còn không bằng đọc cv. Xin lỗi. Vậy bạn cứ qua đọc cv. Không cần đọc truyện do mình Edit.
Nói vậy chứ vẫn hơi buồn một chút. Nhưng ta cũng không vì mấy người như vậy mà ngừng truyện. Vì ta còn muốn đọc hết mà. Với con người ta cũng không thích làm chuyện bỏ dở giữa chừng đâu. Nhiêu đó thôi. Cảm ơn mọi người nghe ta lải nhải)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 54-1: Tôn gia tan rã (1)
Chương 54-1: Tôn gia tan rã (1)