TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 149: Có động thiên khác

" Cần ngươi dùng đến sở trường của ngươi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười nói.

Phó Dĩ Lam nhìn Mộc Tịch Bắc nói: " Sở trường của ta? Sở trường của ta rất nhiều, nhưng không biết ngươi chỉ cái nào?"

Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt nàng ta, trên cao nhìn xuống nàng: " Giúp ta trộm một món đồ ".

Phó Dĩ Lam mang theo trào phúng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tại sao ta phải giúp ngươi trộm đồ? Ngươi lại có thể cho ta lợi ích gì?"

Mộc Tịch Bắc cầm lấy đôi tay ngọc thon dài của Phó Dĩ Lam, cẩn thận đánh giá, ngón tay Phó Dĩ Lam rất nhỏ rất dài, tựa như bạch ngọc thượng hạng, so với Mộc Tịch Bắc thì càng thon dài và tỉ mỉ hơn một chút, tay cũng lớn hơn tay Mộc Tịch Bắc một chút, nhưng lại không thể phủ nhận, đây tuyệt đối xứng với danh xưng bàn tay ngọc tinh tế.

" Ta không cho ngươi được lợi ích gì cả, nhưng hiện giờ đôi tay này đang ở trong tay của ta, mà ta lại có thể giúp ngươi hủy nó đi. " Giọng điệu của Mộc Tịch Bắc khá thản nhiên, không mang theo khí thế sắc bén gì, nhưng lại khiến trong lòng Phó Dĩ Lam rất căng thẳng, vội vã rút tay ra khỏi tay Mộc Tịch Bắc.

" Lão tử dựa vào cái gì mà giúp ngươi!" Phó Dĩ Lam có chút chột dạ quát.

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi nhìn về phía Phó Dĩ Lam, mở miệng nói: " Hôm nay ngươi trước hết ở chỗ này, ngày mai ta sẽ cho người đưa địa điểm của món đồ đó tới cho ngươi, sáng sớm ngày kia, ta muốn nhìn thấy đồ vật mà ta cần, nếu như không có, đôi tay này của ngươi ta nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn."

Trong ánh mắt Phó Dĩ Lam hiện lên một tia tinh quang, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo vài phần thăm dò, hôm nay nàng đúng là cố ý bị bắt tới, võ công của nàng mặc dù có thể không bằng Thanh Từ, nhưng khinh công của nàng tuyệt đối là ít có địch thủ, nói trắng ra là, muốn bắt được nàng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Nàng chịu tới đây, chính là muốn nhìn xem Mộc Tịch Bắc đến cùng có bản lãnh gì, năng lực của nàng ta là gì? Phải biết rằng, Phó Dĩ Lam nàng ở đất Bắc Yên tuyệt đối là một Hỗn Thế Ma Vương, ngay cả Bắc Yên Vương cùng ca ca của nàng cũng không làm gì được nàng, thế nhưng hôm nay, sự kiêu ngạo và điềm tĩnh trong ngày thường của nàng lại không biết chạy đi đâu hết rồi.

Nữ tử trước mắt này, nàng ta chỉ cực ôn nhu nhìn chính mình, thậm chí chưa từng động vào một sợi tóc của mình, nhưng nàng lại cứ cảm thấy ôn nhu như vậy so với phụ thân la hét còn đáng sợ hơn, lông tơ toàn thân đều dựng cả lên.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng hai mắt Phó Dĩ Lam, hôm nay nàng cũng không có nhiều kiên nhẫn.

Trong lòng Phó Dĩ Lam căng thẳng, suýt nữa muốn tránh đi ánh mắt kia, cho dù ánh mắt của Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng không mang theo một chút lực sát thương, nhưng nàng lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phải đang ngồi, nàng cũng không biết mình có thể té ngã hay không.

Lại nhìn hai chân bắt chéo dương dương tự đắc trước đó, bây giờ cũng trở nên rất cứng ngắc, vô cùng mất tự nhiên.

Mộc Tịch Bắc cầm lấy một lọn tóc của Phó Dĩ Lam bị rơi xuống, nhẹ nhàng vén ra sau tai cho nàng ta, mở miệng nói: " Tướng phủ sẽ cho ngươi chiêu đãi tốt nhất, nếu như có gì cần cứ việc phân phó, hôm nay ta thấy ngươi cũng mệt rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi đi."

Phó Dĩ Lam rất muốn cự tuyệt cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Mộc Tịch Bắc lại không nói nổi một câu, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Phó Dĩ Lam đi vào một gian phòng khách mà Thanh Từ chuẩn bị cho nàng, nhưng trong lòng thì không nhịn được chửi thầm, mình bị làm sao vậy, tại sao lại sợ một nữ tử tay trói gà không chặt như Mộc Tịch Bắc chứ, thật sự là không có tiền đồ, Phó Dĩ Lam càng nghĩ càng phiền muộn, đến cuối cùng hận không thể cho mình mấy bạt tai, nhưng cũng không dám không đi làm chuyện mà Mộc Tịch Bắc giao phó.

Phó Dĩ Lam đi rồi, Thanh Từ nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, mang theo vài phần cẩn thận, tính tình tiểu thư từ trước đến nay vốn đã không tốt, hai ngày này rõ ràng tâm tình lại càng tệ hơn, cho nên ngay cả nàng cũng phải phá lệ cẩn thận.

" Tiểu thư. Nữ tử kia là? " Thanh Từ có chút không yên lòng mở miệng, nàng biết tiểu thư là kêu Phó Dĩ Lam đi trộm danh sách trong Vương phủ.

Nhưng tiểu thư lại để cho một người lai lịch không rõ như vậy đi trộm đồ, thật sự là khiến nàng không an tâm, cho nên nàng chỉ muốn hỏi, người kia có thể tin được không?

Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói: " Nếu như đoán không lầm, nàng ta hẳn là nữ nhi của Bắc Yến vương, Phó Dĩ Lam, cho nên có thể tin cậy."

Thanh Từ còn muốn hỏi lại gì đó, nhưng lại không dám mở miệng, hôm nay Mộc Tịch Bắc cũng không giải thích cho nàng.

Thật ra Mộc Tịch Bắc nhận ra nàng ta cũng không khó, nữ nhi của Bắc Yên vương là một thần thâu ( thần trộm), dáng người cao gầy, nghe nói tính tình ngang bướng, là một Hỗn Thế Ma Vương, thường thường chỉ sợ thiên hạ không loạn, nữ tử này vừa nhìn thì biết không phải người dễ bắt nạt, hơn nữa hôm đó Mộc Tịch Bắc tận mắt nhìn thấy một tay tuyệt chiêu của nàng ta, người thứ nhất nghĩ đến đó là nữ nhi của Bắc Yến vương.

Sau đó Mộc Tịch Bắc còn cẩn thận quan sát trên người nữ tử, bên hông nữ tử đeo một cái ngọc bội, trên đó viết một chữ Lam, nghĩ đến chính là nữ nhi của Bắc Yến vương.

Lại liên tưởng đến nàng ta chủ động tìm tới mình, xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, đại khái là Bắc Yến vương bảo nàng ta đến bên cạnh hỗ trợ mình, bởi vậy cũng không cần hoài nghi nàng ta có đáng tin hay không, dù sao Bắc Yến vương là người mà Mộc Chính Đức tín nhiệm, nếu như nữ nhi của hắn cũng không thể tin, trận chiến này sợ là sẽ thua không thể nghi ngờ.

Chiều ngày hôm sau, Ngân Bình mới tìm ra mấy chỗ cất giữ danh sách, phái người đưa tin tức đến, sau đó Mộc Tịch Bắc liền đem địa điểm báo cho Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam nhìn địa điểm tới tay, sắc mặt có chút vặn vẹo, đây chính là Nhiếp Chính vương phủ, để nàng một mình đêm khuya thăm dò Nhiếp Chính Vương phủ, cái này thật sự là quá coi trọng nàng!

Mộc Tịch Bắc dường như biết nàng ta suy nghĩ cái gì, đưa cho nàng ta một mảnh giấy da trâu: " Đây là bản đồ của Vương phủ, phía trên đánh dấu chỗ thị vệ và ám vệ cùng ẩn thân, có thể sẽ có chút sai lệch, nhưng lộ tuyến là chuẩn xác."

Sắc mặt của Phó Dĩ Lam lúc này mới dễ nhìn chút, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra vừa rồi mình suýt nữa bị hù dọa, dù sao thì cho dù nàng có thể bay có thể chạy, nhưng cũng không chịu nổi nhiều người của Vương phủ truy sát như vậy nha.

" Biết rồi biết rồi, cho dù không có tuyến đường này, thì đối với lão nương cũng dễ như trở bàn tay. " Phó Dĩ Lam khoác lác nói.

Hôm nay tâm tình của Mộc Tịch Bắc dường như tốt hơn nhiều, nhíu nhíu mày, một tay giật lại bản đồ trong tay Phó Dĩ Lam, dường như không có ý tứ muốn trả lại.

Phó Dĩ Lam đầu tiên là lập tức ngẩn người, chưa kịp phản ứng, sau đó lại vẻ mặt đầy bi phẫn nhìn bóng lưng Mộc Tịch bắc, kích động, hai tay ôm thật chặt eo Mộc Tịch Bắc, liều mạng không buông tay.

" Này này, ngươi trả cho ta, nếu ngươi không trả ta, ta chết ở chỗ đó thì làm sao bây giờ! " Phó Dĩ Lam ôm chặt eo Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc thân thể cứng đờ, sau đó rủ xuống con ngươi, Phó Dĩ Lam này thật đúng là không chút nào kiêng dè mà, nhưng cũng may nàng cũng không chán ghét.

Hai ngày sau, danh sách mà Mộc Tịch Bắc muốn đã thành công nằm trong tay nàng, mà Phó Dĩ Lam thì lại mang dáng vẻ của một nhị đại gia dựa lưng vào ghế ngồi ăn nho, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo ý vị tranh công.

Mộc Tịch Bắc lật từng tờ xem danh sách trong tay, danh sách cũng không nhiều, Ngân Bình cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy tới nhiều danh sách như vậy được, An Nguyệt Hằng vốn cẩn thận, đem chia danh sách đặt ở những nơi khác nhau, vì thế dù Ngân Bình lợi dụng việc đã phát hiện trước, nhưng vẫn chỉ tìm được hai nơi cất giữ bản danh sách.

Sau đó Phó Dĩ Lam đêm khuya lẻn vào Nhiếp Chính Vương phủ, trộm danh sách ra, sau khi nhanh chóng sao chép một phần, lại lần nữa trả danh sách về chỗ cũ.

Mộc Tịch Bắc cẩn thận tra xét danh sách trong tay, lông mày thoáng nhíu lại, An Nguyệt Hằng tâm tư quỷ bí, trong danh sách này e là cũng có chỗ giả, Mộc Tịch Bắc cẩn thận nghiên cứu nửa canh giờ, căn cứ trí nhớ của kiếp trước cùng quan sát hiện tại, cuối cùng trên mỗi tờ danh sách đều vòng lại tám cái tên, hai tờ cộng lại cũng đã có mười sáu người.

Còn lại Mộc Tịch Bắc không dám xác định, nhưng mà mười sáu người này tuyệt đối đều là tâm phúc của An Nguyệt Hằng.

Kiên nhẫn chờ đợi hai canh giờ, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, thì Mộc Tịch Bắc mới lần nữa thay đổi một thân y phục dạ hành, mang theo Thanh Từ lặng lẽ trốn ra Tướng phủ.

Lúc mà Mộc Tịch Bắc đến cửa hẻm, thì A Tam đã đến rồi, sau lưng có hơn hai mươi người hắc y nhân yên lặng ẩn trong màn đêm, làm cho người ta thấy không rõ diện mạo.

Từ lúc Mộc Tịch Bắc xuất hiện, ánh mắt của A Tam vẫn luôn rơi vào trên người nàng.

Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, một lần nữa đem bản danh sách sao chép giao cho A Tam.

A Tam nhìn sang, nhanh chóng phân phối xuống dưới, rất nhanh, hắc y nhân đã tốp năm tốp ba biến mất dưới ánh trăng.

" Người của ngươi? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.

A Tam gật đầu, cũng mở miệng nói: " Ngươi tính toán đến đâu rồi?"

Mộc Tịch Bắc ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: " Vạn Phật Tự. "

" Giết ai? " Giọng nói của A Tam thực trầm, tựa như dây thanh bị hỏng, Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng A Tam, môi mỏng khẽ mở: " Hàn Quốc phu nhân."

A Tam hiểu rõ, mang theo hai phần tham lam nhìn nhìn cặp mắt vẫn hoàn toàn như trước đây, có thể so với bảo thạch lộng lẫy trong bầu trời đêm, sạch sẽ rõ ràng có thể phản chiếu ra thân ảnh của hắn.

Mộc Tịch Bắc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng mặc kệ An Nguyệt Hằng đang mưu đồ thứ gì, nhưng nàng đúng là từng bước tan rã hết thế lực của An Nguyệt Hằng, tin tưởng sáng sớm ngày mai tỉnh lại, sẽ là một hồi sấm sét giữa trời quang, nhất định sẽ cho An Nguyệt Hằng một vết thương nặng.

Hàn Quốc phu nhân từ lần thọ yến trước bị hủy, liền tâm thần không yên, lại cho rằng ở buổi thọ yến của mình có người chết, là một điềm cực xấu, cho nên liền sớm đi Vạn Phật Tự lễ Phật, ý đồ tích chút phúc đức, tiêu tai trừ nạn.

Mặc dù nói mẫu thân An Nguyệt Hằng Hàn Quốc phu nhân cũng không có thù đại hận gì với mình, nhưng kiếp trước bà ta cũng có không ít lần làm khó dễ nàng, chắc hẳn không thiếu việc nói xấu mình giúp đỡ Ngũ Thanh Thanh bắt lấy tâm An Nguyệt Hằng làm tù binh, nếu như mình bưng trà đưa nước, cần kiệm hiếu đễ ( cần cù, tiết kiệm, hiếu kính với bề trên) đều không chiếm được ấn tượng tốt trong mắt bà ta, như vậy nàng ngược lại muốn nhìn một chút, khi đao gác ở trên cổ của bà ta, thì bà ta sẽ có phản ứng gì.

A Tam quét mắt nữ tử đang thất thần trước mặt mình, đi thẳng đến phương hướng Vạn Phật Tự, Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía bóng lưng A Tam, thân ảnh khôi ngô hữu lực ở trên mặt đất kéo ra một cái bóng thật dài, cùng ánh trăng hòa làm một thể.

A Tam Mộc Tịch Bắc cộng thêm Thanh Từ, ba người một đường lẻn vào Vạn Phật Tự, Vạn Phật Tự không thể so với Nhiếp Chính Vương phủ, cho nên phòng thủ lơi lỏng hơn rất nhiều.

Vạn Phật Tự vẫn như lúc trước, không huy hoàng chói mắt nhất, cũng không xa hoa trang trọng nhất, nhưng ở trong lòng mọi người vẫn như cũ là một nơi linh nghiệm nhất, được dân chúng hoan nghênh nhất.

Lúc Mộc Tịch Bắc lẻn vào Vạn Phật Tự, trong chùa đã không còn ai đi lại, hầu hết đã nghỉ ngơi.

Căn cứ tin tức nhận được trước đó, Mộc Tịch Bắc rất nhanh liền tìm được nơi ở của Hàn Quốc phu nhân, nhưng Mộc Tịch Bắc không có nội lực, đối với người có thể xưng là sát thủ mũi nhọn như A Tam và Thanh Từ đã từng làm trợ thủ của mình mà nói, liền có vẻ hơi vướng víu.

Mộc Tịch Bắc biết, A Tam trước giờ thích độc hành, luôn cảm thấy có người bên cạnh, sẽ bị vướng víu, nhưng hôm nay A Tam lại cực kỳ nhẫn nại, ngẫu nhiên Mộc Tịch Bắc phạm vào khó khăn gì, hắn còn giúp đỡ một phen, ngược lại khiến Mộc Tịch Bắc ghé mắt.

Ngoài cửa phòng Hàn Quốc phu nhân có mấy tên ám vệ, không nhiều lắm, nhưng nói chung đều xuất từ tay Tịch Tình và A Tam, cho nên đối phó cũng khá dễ dàng, biết rõ tập tính của bọn hắn nên A Tam không đợi Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ động thủ, thì đã nhẹ nhàng đem người giải quyết.

Mộc Tịch Bắc đi vào trước cửa Hàn Quốc phu nhân, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong phòng ánh nến vẫn sáng, biểu thị người ở bên trong còn chưa nghỉ ngơi, lại nghe thanh âm, nói chung có thể đoán được Hàn Quốc phu nhân là đang lễ Phật.

A Tam nhìn nhìn nóc nhà, lại nín hơi cảm thụ xem trong phòng tổng cộng có mấy người, sau đó ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, vươn ba ngón tay.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, trong phòng có ba người, trừ bỏ Hàn Quốc phu nhân, nói vậy còn có hai tên nha hoàn, có lẽ là biết võ công, cũng có thể chính là tâm phúc của Hàn Quốc phu nhân.

Mộc Tịch Bắc đẩy cửa đi vào, giống như khách không mời mà đến đột nhiên phá vỡ một phòng yên tĩnh.

Nhanh chóng đánh giá qua mấy người có mặt trong phòng, Hàn Quốc phu nhân ngồi ở trước một pho tượng Phật, y phục trắng màu tùng hương, trên đầu cũng chỉ cài mấy cây trâm bạc, trong tay chuyển động phật châu, đủ để thấy lần này bà ta là cực kì thành tâm.

Hai bên Hàn Quốc phu nhân phân biệt đứng một nha hoàn cùng một ma ma, ăn mặc so với Hàn Quốc phu nhân ngồi ở trên bồ đoàn còn lộng lẫy hơn nhiều, lẳng lặng đứng ở một bên không dám lên tiếng quấy rầy.

Trong không khí tràn ngập mùi hương nồng đậm, nương theo tiếng chuông xa xăm, rất có phong cách yên tĩnh cổ xưa.

Chỉ tiếc, một màn yên tĩnh này lại bị Mộc Tịch Bắc đột nhiên đến đánh vỡ.

Mộc Tịch Bắc một tay đẩy cửa vào, hai người ma ma và nha hoàn cũng đã quay mặt lại, đang muốn quát lớn người đến là người nào, thì đã bị Thanh Từ và A Tam một đao giải quyết.

Thanh Từ giải quyết chính là nha hoàn kia, một đao đâm xuyên phần bụng, miệng phun máu tươi, cuối cùng đầy mặt không cam lòng ngã xuống đất mà chết, mà ma ma chết ở dưới tay A Tam thì lại hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì A Tam vẫn là thủ pháp như trước, một đao cắt đứt yết hầu.

Phật châu trong tay Hàn Quốc phu nhân đột nhiên bị đứt, từng hạt châu trơn bóng làm từ gỗ đàn hương lăn xuống mặt đất, phát ra tiếng vang cách cách, hạt châu rơi xuống mặt đất, bay tứ tung khắp nơi, hình thành hồi âm, thật lâu không thể tán đi.

Hàn Quốc phu nhân cũng không đứng dậy, Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt bà ta, nhìn khuôn mặt vị phu nhân ngày thường luôn kỳ công trang điểm, cực kì bắt bẻ, bây giờ lại trở thành phụ nhân siêu thoát nơi Thanh Đăng Cổ Phật, không khỏi cảm thấy có mấy phần buồn cười.

" Phu nhân còn nhận ra ta chứ? " Mộc Tịch Bắc trên cao nhìn xuống nhìn Hàn Quốc phu nhân, cũng không tháo khăn che mặt màu đen trên mặt xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt độc nhất vô nhị.

Hàn Quốc phu nhân hơi giương mắt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc sau đó nhẹ giọng mở miệng hỏi: " Ngươi là ai?"

" Ta hầu hạ phu nhân gần hai mươi năm, kết quả phu nhân lại không nhận ra ta, thật là khiến người ta thương tâm. " Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, cười có chút châm chọc.

Cho dù Hàn Quốc phu nhân ra vẻ trấn định, nhưng con ngươi hơi co lại vẫn bán đứng nội tâm bà ta đang rất bất an cùng khủng hoảng.

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Trong hai năm qua ta sống những ngày nước sôi lửa bỏng, nhưng nhìn phu nhân dường như vẫn hưởng lạc thái bình."

Hàn Quốc phu nhân rốt cục không kìm nén được mở miệng nói: " Ngươi không phải đã chết rồi sao?"

" Đúng là đã chết rồi, chỉ tiếc Diêm Vương không thu, bây giờ liền thành oan hồn lấy mạng. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, lại khiến cho Hàn Quốc phu nhân cảm thấy rùng mình.

" Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh, báo ứng của Hằng nhi cuối cùng cũng đến rồi. " Hàn Quốc phu nhân nhắm lại hai con ngươi, nặng nề mở miệng.

Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại hai con ngươi, phản ứng của Hàn Quốc phu nhân đúng là có chút kỳ quái, loại chuyển biến này khó tránh khỏi có chút quá lớn, Hàn Quốc phu nhân là một nữ nhân rất khó hầu hạ, leo lên quyền thế, soi mói ác độc, những điều này đều là chiếm toàn bộ, nhưng hôm nay lại ở Vạn Phật Tự cầu phúc lễ Phật, chuyện này càng nghĩ càng khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy có chút bất thường.

Ổn định lại tâm thần, Mộc Tịch Bắc lần nữa hồi tưởng lại tình hình trên thọ yến của Hàn Quốc phu nhân, đột nhiên nghĩ đến, Bắc Bang công chúa đại khái là bị An Nguyệt Hằng giết chết, mà An Nguyệt Hằng lại là một người cực kì hiếu thuận, nhưng lúc đó An Nguyệt Hằng lại giết người ngay ngày thọ yến của mẫu thân, nghĩ đến Hàn Quốc phu nhân hẳn là có biết.

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý tới Hàn Quốc phu nhân, mà đi vào phòng trong, gian phòng này cũng không quá lớn, nhưng đối với Vạn Phật Tự mà nói, đã coi như không tệ, phối với thân phận của Hàn Quốc phu nhân cũng là đủ.

Trong phòng chỉ có một pho tượng Phật, chính là pho tượng mà Hàn Quốc phu nhân vái lạy, Mộc Tịch Bắc không biết tên, chỉ là thấy pho tượng cười như không cười, phảng phất bễ nghễ chúng sinh.

Mộc Tịch Bắc lại đi tiếp vào trong, có một cái bàn vuông, đã hơi cũ nát, mấy cái ghế dài, dường như cũng có dấu vết năm tháng, trên mặt bàn là một chiếc đèn nến nhỏ, nhưng thật ra không có gì đặc biệt.

Trên vách tường thì treo một ít tỉnh thế danh ngôn, thể chữ màu đen ở trên nền giấy màu trắng, khí thế súc tích ngắn gọn, chỉ đơn giản viết một chút, rất bình thường.

Hàn Quốc phu nhân nhìn thấy động tác của Mộc Tịch Bắc, nhẹ chau lại lông mày, mở miệng nói: " Ngươi đang tìm cái gì?"

Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, xem ra trong phòng này thật sự có chứa đồ vật khác.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc lại rơi vào trong một ngăn tủ đơn giản, trong ngăn tủ đựng mấy quyển phật kinh, bên cạnh phật kinh là một cái tháp Linh Lung Cửu Chuyển, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy tháp Linh Lung Cửu Chuyển kia, bỗng nhiên nở nụ cười.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Thật xin lỗi các bảo bối, lại trễ rồi, hôm nay ta bắt buộc phải chuyển phòng ngủ, lúc đầu ta muốn thi thử xong rồi mới chuyển, nhưng giờ lại phải chuyển vào hôm nay, bận rộn một ngày vẫn chưa xong việc, lúc đầu muốn trước tám giờ xong năm ngàn, kết quả mẹ nó, wlan di động không lên.... Đậu phộng... Nổi nóng cả một ngày

Ngày mai ta thi môn đầu tiên... Đoán chừng đến tối vẫn sẽ bị trễ... Phù hộ ta chớ rớt môn~

Đọc truyện chữ Full