TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 159: Đả thảo kinh xà

Đả thảo kinh xà: Kế "Đả thảo kinh xà" là đập vào cỏ, làm động cho rắn sợ

Edit: Hân Hân

Beta: Khuynh Vũ

Ngũ Lưu Ly không để ý đến ánh mắt mọi người, trong mắt trong lòng đều là nam tử không thấy rõ diện mạo kia.

Ánh mắt của mọi người nhao nhao dõi theo, dù sao võ công của Ân Cửu Dạ cao cường mới dám xông vào quân địch, còn dựa vào võ công của Ngũ Lưu Ly mà cứ xông vào như vậy, sợ là vô cùng nguy hiểm.

Ân Cửu Dạ căn bản không có chú ý tới tình huống bên này, chỉ đắm chìm trong giết chóc.

Ngũ Lưu Ly nhìn về phía một tên nam tử đội mũ mềm trong quân địch, nam tử kia nhẹ gật đầu, mà lúc này Ngũ Lưu Ly cũng vừa vặn chạy tới trước mặt Ân Cửu Dạ, cũng không biết nàng ta rốt cuộc làm thế nào đột phá vòng vây, tóm lại, trong khoảng thời gian rất ngắn, nàng ta đã tới trước mặt Ân Cửu Dạ, hơn nữa cực kì tự giác đi tới phía sau Ân Cửu Dạ, từ xa nhìn lại, hai người giống như đang dựa lưng vào nhau, hăng hái chiến đấu.

Đột nhiên, tên nam tử đội mũ mềm trước đó kéo cung tên trong tay, nhắm ngay một thân sát khí Ân Cửu Dạ, nhanh chóng thả ra mũi tên, Ngũ Lưu Ly dường như sớm có dự cảm, thậm chí không cho Ân Cửu Dạ cơ hội trốn tránh, cả người đã nhào tới.

Một mực thay hắn đỡ mũi tên này, trong đám binh lính có không ít người nhìn thấy một màn này, một mặt kinh hô, một mặt liều mạng giết về bên này.

Ân Cửu Dạ vốn đã cảm nhận được phía sau có người đang làm một ít động tác nhỏ, chẳng qua là cảm thấy nếu muốn né tránh cũng không phải việc gì khó, chỉ là không ngờ, hắn còn chưa kịp né tránh, Ngũ Lưu Ly cũng đã nhào lên.

Lại nhìn Ngũ Lưu Ly bị thương nặng nề ngã xuống ngựa, ngực cắm một mũi tên, đâm vào da thịt nửa tấc, máu tươi nhuộm đỏ y phục, cả người tựa hồ cũng bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, đôi môi càng không có một tia huyết sắc, trên trán hiện đầy mồ hôi mịn.

Ân Cửu Dạ cau lại lông mày đẹp, dường như cực kì chán ghét Ngũ Lưu Ly tính kế với mình, chỉ là trên mặt đất tình cảnh của Ngũ Lưu Ly vô cùng gian nguy, trước đó vốn dĩ là đưa thân vào trong quân địch, nên bây giờ bị thương ngã xuống ngựa, tự nhiên sẽ bị quân địch bao vây, cửu tử nhất sinh.

Ân Cửu Dạ biết, nếu như mình ở trước mắt bao người, không đi cứu nàng ta, như vậy vô luận lúc trước mình gây dựng bao nhiêu quân tâm, rất có thể ngay lúc này thất bại trong gang tấc, nhưng mình biết rõ Ngũ Lưu Ly là đang sử dụng khổ nhục kế, vẫn không thể không đưa tay ra cứu, đây thật sự là không phù hợp với tính tình của hắn.

Hai đầu lông mày của Ân Cửu Dạ nhiễm lên một tầng sát khí, ghìm chặt dây cương, nhìn Ngũ Lưu Ly hô hấp không đều trên mặt đất, không có mở miệng.

Còn Ngũ Lưu Ly thì mở to hai mắt, nhìn nam tử cao lớn ngồi trên lưng ngựa, nàng nghĩ, trong tình cảnh này, cho dù hắn không nguyện ý, hắn chán ghét nàng, cũng sẽ không lý trí mà không để ý đến nàng, mà nàng, mơ ước cái ôm kia đã thật lâu.

Nàng thật sự rất muốn biết, bàn tay đầy giết chóc của nam nhân nếu như ôm nàng, rốt cuộc có độ ấm hay không, lại sẽ có bao nhiêu ấm áp.

Từ đầu đến cuối Ân Cửu Dạ chỉ cau mày, Ngũ Lưu Ly nhìn mũi đao đồng loạt rơi xuống, cũng không né tránh, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ, giống như nếu hắn không động thủ, thì nàng sẽ tình nguyện chết ở dưới đao của quân địch.

Thời gian như dừng lại ở trong nháy mắt này, hai mắt Ngũ Lưu Ly cứ nhìn chằm chằm vào Ân Cửu Dạ, tâm của tất cả tướng sĩ dường như cũng treo lên trong nháy mắt này. Bọn họ đối với Ân Cửu Dạ thiết huyết vô tình là kính sợ, đối với hắn can đảm mưu lược là thật tâm kính nể, tóm lại can đảm nhiều hơn sợ hãi một chút, bởi vì rất nhiều khi.

Theo bọn hắn nghĩ, khi Thái Tử chém giết những người kia, hắn liền giống như một cỗ máy giết người không có nhiệt độ, mơ hồ làm cho người ta cảm thấy lồng ngực khó chịu, nhưng lại không thể tiến lên ngăn cản, mà Ngũ Lưu Ly thì vừa vặn tương phản, nàng ta thiện lương, ôn hòa, không kiêu ngạo, quan tâm mỗi một binh sĩ, làm cho bọn họ cảm thấy nữ tử Ngũ gia chính là nữ tử tốt đẹp nhất trên đời, lại thêm Ngũ Lưu Ly ở trên chiến trường cũng chưa từng nhượng bộ, trong lúc vô hình, bọn họ đều cảm thấy Ngũ Lưu Ly và Ân Cửu Dạ quả thực chính là trời đất tạo nên một đôi.

Cho nên bây giờ Ngũ Lưu Ly thay Ân Cửu Dạ bị thương, ở trong mắt bọn họ càng là biểu hiện của tình ý chân thành, cũng chính vì vậy, bọn họ mới càng lo lắng cho vị Thái Tử phi ôn hòa lương thiện này.

Mọi người vẫn luôn chờ mong Ân Cửu Dạ lôi đình ra tay, nhưng khiến mọi người thất vọng chính là, cho dù thanh đao kia sắp đâm vào trái tim Ngũ Lưu Ly, thì Ân Cửu Dạ vẫn chỉ ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn xuống, trong nháy mắt làm cho tất cả binh sĩ đều cảm thấy trái tim băng giá, nếu ngay cả nữ tử lương thiện như Thái Tử phi mà Thái Tử cũng không để ý, vậy thì sao có thể để ý đến sống chết của những binh sĩ bọn hắn chứ?

Mọi người dường như đã nản lòng thoái chí, không ít người thậm chí đau lòng nhắm hai mắt lại, dừng tay chém giết, chỉ sững sờ nhìn một màn trước mắt, trong mắt Ngũ Lưu Ly dâng lên một tia đau đớn cùng không cam lòng, chẳng lẽ lâu như vậy, nàng làm nhiều chuyện như vậy, ở trong lòng hắn nàng vẫn như cũ không có một chút địa vị nào đáng nói sao?

Trong mắt Ngũ Lưu Ly chảy xuống một giọt nước mắt, nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong mắt mang theo chất vấn, nhưng Ân Cửu Dạ lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, thiên hạ này đối với hắn mà nói cũng chẳng là gì cả, bởi vì Bắc Bắc muốn, cho nên hắn mới đi tranh đoạt, nhưng đối với hắn mà nói, xưa nay không quan tâm dùng phương thức gì để đạt được.

Mọi người ở đây đều cho rằng Ngũ Lưu Ly hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì đột nhiên tên nam tử đội mũ mềm trước đó lại mở miệng hô: "Bắt sống!"

Mấy tên địch đều thu tay lại, có lẽ là vì trước đó đã được nhắc nhở, cho nên mấy tên lính địch này kỳ thật đã sớm có tâm tư thả người, khi người chủ tướng vừa mở miệng, lập tức đã thu đao, thậm chí là không mảy may thương tổn đến Ngũ Lưu Ly.

Ngũ Lưu Ly không có một chút vui sướng khi sống sót sau tai nạn, chỉ nặng nề nhắm hai mắt lại, bị quân địch mang đi.

Mà quân địch bởi vì bắt được nữ tử đặc thù, nên lập tức thu binh, không còn ham chiến nữa.

Sau khi quân đội Bắc Bang rút lui, phần đông binh lính tụ lại bên cạnh Ân Cửu Dạ không ít người mở miệng nói: "Thái Tử... Thái Tử phi nàng ấy..."

Ân Cửu Dạ khoát tay, người nọ liền im lặng, chỉ nghe Ân Cửu Dạ nói: " Trong lòng ta hiểu rõ."

Binh lính kia vốn còn muốn nói gì đó, cuối cùng không biết là bởi vì tin phục Ân Cửu Dạ, hay là vì kính sợ, chung quy vẫn không mở miệng.

Mà ở xa Đế đô An Nguyệt Hằng nhận được tin tức này, vẫn như cũ vuốt vuốt hai ngọc thạch cầu trong tay, trong lòng lại đang tính toán.

Cho tới bây giờ, Ngũ Lưu Ly vẫn không thu phục được tâm của Ân Cửu Dạ, xem ra Ân Cửu Dạ cũng không phải loại người dễ dàng động chân tâm, chẳng qua hiện giờ Ngũ Lưu Ly bằng vào thân phận một nữ lưu, trong quân tạo nên uy vọng như thế, thật sự là không dễ dàng.

Còn nữa, cũng không biết Mộc Tịch Bắc đang canh giữ ở Danh thành khi nghe được tin tức Ngũ Lưu Ly vì Ân Cửu Dạ mà chịu một mũi tên sẽ có tâm trạng như thế nào đây, nếu tin tức này lại bị thêm mắm thêm muối, có phải nàng sẽ càng thêm thống khổ hay không?

Quả nhiên, sự tình rất nhanh liền theo suy nghĩ của An Nguyệt Hằng truyền đến trong tai Mộc Tịch Bắc.

Thanh Từ cẩn thận nhìn sắc mặt khó coi của Mộc Tịch Bắc, bây giờ nàng nghe người ta nói cái gì mà Ngũ Lưu Ly vì Thái Tử mà bản thân bị trọng thương, Thái Tử vì nàng ta đại khai sát giới, ôm nàng ta trở về doanh trướng, cũng có nói, Thái Tử phi bị quân địch bắt đi, Thái Tử rất là bi thương, tóm lại các loại đồn đãi, lưu truyền rất nhanh.

Làm cho lúc Thanh Từ nghe được tin tức này cũng tức giận nửa ngày, răn dạy mọi người không được nói lung tung, nhưng lời đồn vẫn giống như mọc cánh, rất nhanh đã lan truyền khắp nơi, cho đến khi rơi vào trong tai Mộc Tịch Bắc: "Tiểu thư, nô tỳ tin Thái Tử sẽ không..."

Dường như Thanh Từ muốn chứng minh cái gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Mộc Tịch Bắc cũng không nhìn Thanh Từ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta biết, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Thanh Từ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn để lại doanh trướng cho một mình Mộc Tịch Bắc.

Kỳ thật trong lòng Mộc Tịch Bắc rất rõ ràng, dù cho Ân Cửu Dạ thật sự làm như vậy, cũng là tình thế có thể hiểu, dù sao chiến tranh với Bắc Bang gian khổ vượt quá tưởng tượng, mà nữ tử Ngũ gia lại rất quen giở thủ đoạn, vô luận là thật hay là giả, đều không đổ lỗi đến trên đầu Ân Cửu Dạ.

Huống chi, nàng tin tưởng với tính tình của Ân Cửu Dạ, sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng cho dù lý trí rõ ràng như thế, nhưng tâm lại luôn nhịn không được cảm thấy đau đớn. Có lẽ là vì hai người bất tri bất giác đã hợp thành một thể, cho nên thời điểm tách ra, mưa to như trút nước đổ xuống, xen lẫn tiếng sấm sét vang dội, đánh vào mấy dãy núi.

Mộc Tịch Bắc thu lại suy nghĩ, đem tâm tư quay lại trên chiến trường. Trước mắt thì thế cục bên mình vẫn đang trong hoàn cảnh xấu, mà điều mình cần làm hiện giờ là xoay chuyển tình thế, thậm chí là lật lại thế cờ.

Ngón tay Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng gõ trên bàn, nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tần suất gõ nhịp lại trùng khớp với nhịp tim.

Hiện tại Thiên Lâm đã đến đây, chỉ là không biết vì sao lại chậm chạp không xuất binh, chuyện này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc lưu thêm vài phần tâm tư.

Khi Mộc Tịch Bắc đã âm thầm lập xong kế hoạch, thì ngay ngày hôm sau, Thiên Lâm rốt cục xuất binh, suất lĩnh mấy chục vạn đại quân bắt đầu tiến công Danh thành.

Chỉ là lần này cũng không liều chết chém giết, Mộc Tịch Bắc dẫn quân qua loa ứng chiến liền tiếp tục chạy trốn, một đường lui quân cùng chạy trốn, quả thật là hiếm thấy, ngay cả An Nguyệt Hằng cũng có chút đau đầu.

Sau khi liên tiếp lui giữ hai tòa thành trì, bên trong doanh trướng mà Mộc Tịch Bắc đóng quân, tổ chức một cuộc họp bàn.

Trong doanh trướng vẫn như trước là một cái bàn dài, chỉ là so với trước đây thì đơn sơ hơn rất nhiều, người ở chỗ này vẫn không có ai ngoài Triệu Loan Kiệt, Ân Mạc Ly, Phó Dĩ Lam, Thanh Từ, còn có một gã phó tướng mà Bắc Yến Vương tín nhiệm.

Tính tình Phó Dĩ Lam có chút không chịu nổi, mở miệng nói: "Vì sao chúng ta luôn lui lại, nếu cứ tiếp tục lui quân như vậy, khi nào mới có thể lấy lại Đế đô đây?"

" Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng với số lượng nhân mã không đến mười vạn của chúng ta có thể chống lại được An quân sĩ khí đang vượng?"

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng hỏi lại, lại làm cho Phó Dĩ Lam nói không nên lời, ngẫm lại bản thân mình gần đây vì chuyện của phụ thân mà trở nên vội vàng xao động, vì thế Phó Dĩ Lam liền bình tĩnh lại.

" Nhưng căn cứ theo sự hiểu biết của ta, ban đầu ở Danh thành, tuy rằng không bằng Kính thành dễ thủ khó công, nhưng muốn đoạt được Danh thành cũng tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng, thế nhưng binh sĩ bên ngoài căn bản còn chưa giao thủ cùng quân địch là đã đại bại rồi, đây rốt cuộc là vì sao?" Triệu Loan Kiệt nhíu lại mày mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, chỉ vào bản đồ nói: "Nay binh mã của chúng ta thật sự là quá ít, cho dù An quân hao tổn cũng có thể ép chết chúng ta, cho nên cho dù chúng ta lui quân cũng phải bảo tồn binh lực, nếu không chính là đang chịu chết, các ngươi lại nhìn nơi này."

Ngón tay mảnh khảnh của Mộc Tịch Bắc chỉ vào một tòa thành trì, Lâm thành.

" Lâm thành có một đặc điểm, chính là có một con đường có thể quay trở lại phía sau quân địch, con đường này là một sơn đạo, trước đây có rất ít người đi, tuy rằng gian nan nhưng đường rất kín đáo, không dễ bị phát hiện, đi qua con đường này, có thể lẻn vào phía sau quân địch, một kích thiêu hủy lương thảo quân địch." Mộc Tịch Bắc giải thích.

Ân Mạc Ly trước hết để ý tới ý tứ trong lời nói của Mộc Tịch Bắc: " Tỷ tỷ là muốn trước tiên tiêu hủy lương thảo của bọn họ, khiến cho quân địch không thể không dừng lại đóng quân, cho chúng ta tranh thủ càng nhiều thời gian hơn."

Mộc Tịch Bắc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: " Chúng ta tuy rằng một đường lui lại, nhưng đây cũng chính là ưu thế của chúng ta, mỗi khi chúng ta đi qua một tòa thành trì, đã đem toàn bộ lương thực dự trữ trong thành mang đi, cho nên An quân nuôi sống nhiều quân như vậy, hoàn toàn phải tự mình chuẩn bị lương thảo, nếu như lương thảo bị hủy, thì sức chiến đấu sẽ bị tổn hại hơn phân nửa."

Lúc này mọi người mới gật gật đầu, hiện giờ bọn họ căn bản không thể lấy cứng đối cứng, nếu không sẽ có tổn thất cực lớn, Mộc Tịch Bắc nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói: " Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu có người để lộ tin tức thì binh sĩ chúng ta phái ra chỉ có đi mà không có về."

" Nhưng mà tỷ tỷ, con đường này tốt thì có tốt nhưng quân địch cũng có thể theo đường nhỏ này lẻn vào quân doanh bên ta, nếu là như thế, chẳng phải là dẫn sói vào nhà?" Dường như Ân Mạc Ly có chút nghi vấn.

Mộc Tịch Bắc lại nói: " Lần này tập kích thành công, quân địch cố kỵ lương thảo đã không rảnh rồi, làm sao có cơ hội ứng phó chúng ta, còn nữa, đợi sau khi chúng ta hưởng qua ngon ngọt, thì sẽ tiếp tục rút lui, đương nhiên sẽ không cho bọn hắn cơ hội, cũng chính bởi vì điều này, nên hành động lần này tính bảo mật là cực kì quan trọng, nhớ không thể để lộ tiếng gió."

Mấy người đều gật đầu, dường như cảm thấy điều này vô cùng bình thường, cũng bởi vì lời nói của Mộc Tịch Bắc rất nghiêm túc.

Mọi người đều đồng ý, sau khi mấy người rời đi, ánh mắt Mộc Tịch Bắc lại dừng trên bóng dáng Triệu Loan Kiệt.

Sau khi Triệu Loan Kiệt trở lại doanh trướng, Ngũ Tư Tư vừa vặn vì hắn hâm lại một chén canh nóng: "Loan Kiệt, đây là canh gà, ta nấu rất nhiều canh giờ, bây giờ hành quân tác chiến, điều kiện gian khổ, đành phải uống trước canh gà cho qua, mấy ngày này huynh luôn mệt nhọc, nhưng không thể không chăm sóc bản thân mình."

Trong lòng Triệu Loan Kiệt ấm áp, từ lần trước được Ngũ Tư Tư cứu, hai người lại càng thân mật tiếp xúc một thời gian, sống trong điều kiện gian khổ hành quân đánh giặc, giữa người với người sẽ rất dễ dàng thân mật với nhau, hơn nữa trai tài gái sắc, một chút tình cảm ái muội ấm áp liền hình thành trong khói lửa ngập trời, mang đến một chút nhu tình.

" Tư Tư thân thể muội còn chưa khỏe, không cần phải mệt nhọc như vậy." Triệu Loan Kiệt tiếp nhận canh gà, ấn Ngũ Tư Tư ngồi lên ghế.

Ngũ Tư Tư cười cười, mang theo vài phần suy yếu nói: " Một mình ta bị thương không tính là gì, chỉ mong chiến sự này có thể sớm kết thúc, ta mới có thể an tâm."

Triệu Loan Kiệt nhìn ra ngoài doanh trướng, thở dài, cầm canh gà trong tay đặt lên trên bàn: Chắc sẽ không xa nữa đâu."

Câu này Triệu Loan Kiệt chẳng qua là tùy ý cảm khái thôi, nhưng Ngũ Tư Tư lại cúi đầu ánh mắt thâm trầm, tiếp tục nói: " Xem ra là có kế sách ngăn địch rồi, chẳng lẽ hôm nay đã có đối sách gì tốt rồi?"

Dường như Triệu Loan Kiệt đã thành thói quen không giấu diếm gì với Ngũ Tư Tư, suýt nữa há mồm nói ra, nhưng nhớ tới lời nói của Mộc Tịch Bắc, nhất thời lời nói đến miệng lại nuốt xuống, chỉ cười nói: " Nào có đối sách gì tốt đâu, thực lực hai bên chênh lệch xa như thế, chỉ có thể tiếp tục lui lại thôi."

Ngũ Tư Tư cắn cắn môi, gật gật đầu nói: " Cũng không biết thương thế của Bắc Yến Vương rốt cuộc như thế nào? Rốt cuộc vì sao Quận chúa không cho chúng ta gặp mặt một lần, hiện nay bên ngoài đều đang truyền Bắc Yến Vương kỳ thật đã chết, Quận chúa vì ổn định quân tâm, mới mãi không chịu công bố tin tức, nếu để mọi người biết, nhiều người như vậy chỉ do một nữ tử chống đỡ, nhất định sẽ tạo nên hỗn loạn không cần thiết."

Triệu Loan Kiệt đối với điểm ấy cũng có chút khó hiểu, từ lúc Bắc Yến Vương bị thương đến bây giờ đã gần một tháng, nhưng tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy Bắc Yến Vương, chỉ biết là mỗi ngày doanh trướng của Bắc Yến Vương đều có cung cấp thức ăn, cũng có đại phu ra vào, chỉ là không biết vì sao, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, không ai hỏi thăm được một chút tin tức.

Ngũ Tư Tư thấy thần sắc Triệu Loan Kiệt, biết được hắn cũng không biết việc này, liền tiếp tục chuyển dời lực chú ý đến việc thảo luận hôm nay.

Trong lòng Ngũ Tư Tư thật sự có chút tức giận, nàng vì đội ngũ này làm nhiều chuyện như vậy nhưng dường như Mộc Tịch Bắc vẫn có cảnh giác với nàng, ví dụ như mấy buổi hội nghị bí mật hôm nay, Mộc Tịch Bắc căn bản là không thông báo cho nàng, việc này chính là còn đang cảnh giác với nàng.

Triệu Loan Kiệt liếc nhìn Ngũ Tư Tư, thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, thân thiết mở miệng nói: " Tư Tư, muội không thoải mái sao, nhìn sắc mặt của muội không tốt lắm."

" Không có gì đáng ngại, chỉ là bây giờ mấy chục vạn đại quân áp thành, tâm này của ta thật sự là không thể an bình, suốt ngày lo lắng, đương nhiên là sắc mặt không tốt, đợi đến khi chiến sự chấm dứt có lẽ sẽ tốt hơn."

Ngũ Tư Tư trấn an nói, kì thực trong lời nói vẫn để lộ ra ý đồ dò xét hội nghị hôm nay.

Triệu Loan Kiệt chỉ nói: "Đừng lo lắng, đại quân này rất nhanh sẽ yên tĩnh một thời gian."

" Hử? Chẳng lẽ đã có đối sách." Ngũ Tư Tư rất tự nhiên mở miệng.

Triệu Loan Kiệt do dự một hồi, rồi sau đó mở miệng nói: " Đúng là có đối sách, là Quận chúa nghĩ ra đối sách, cho nên muội có thể an tâm."

Ngũ Tư Tư đôi mắt sáng lên: "Là đối sách gì? Nhất định có thể đánh bại đại quân sao?"

Triệu Loan Kiệt lắc đầu không nói gì, chỉ sờ sờ đầu Ngũ Tư Tư nói: "Không cần lo nhiều như vậy, muội nghỉ ngơi cho tốt đi."

Sợ Ngũ Tư Tư tiếp tục truy vấn, Triệu Loan Kiệt có ý đứng dậy muốn đi, Ngũ Tư Tư tiến lên một bước, ở phía sau Triệu Loan Kiệt, ôm lấy hông hắn, mở miệng nói: " Loan Kiệt, có phải các ngươi vẫn luôn cảm thấy vì ta là nữ tử Ngũ gia, nên không tin ta phải không?"

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Hô hô... Cuối cùng cũng thi xong, ta thành công mỗi một môn đều là người cuối cùng nộp bài thi, giáo viên đều biết ta luôn...

Có vẻ như có hoạt động bỏ phiếu cho hội tác giả lâu năm gì đó, vương miện ở lv2 trở lên, mỗi người mỗi ngày có mười phiếu ~ mọi người biểu lãng phí ~

Đọc truyện chữ Full