" Nhưng mà ta thấy Thái tử điện hạ rõ ràng rất sủng ái nàng ta, sao có thể như lời ngươi nói được. " Một nữ tử khó hiểu mở miệng.
Người tự xưng là biểu tỷ của Mộc Tịch Bắc vẻ mặt không cam lòng nói: " Cũng không biết nàng ta dùng yêu pháp gì, mới khiến cho Thái tử điện hạ anh minh của chúng ta bị mê hoặc thần hồn điên đảo, bây giờ đại hôn sắp đến rồi, ta thật sự là không đành lòng nhìn thấy Thái tử nhảy vào hố lửa đâu."
Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, đứng ở sau bụi hoa, ánh mắt rơi vào trên người một đám nữ tử quần áo ngăn nắp lụa là.
Mộc phủ mặc dù đã tách thành mảnh nhỏ, nhưng như đã nói trước đó, một Hoàng đế luôn muốn đề bạt thân thích của mình, dù sao có một tầng quan hệ máu mủ, liên hệ lợi ích giữa bọn họ lại với nhau, sẽ đáng tin hơn nhiều so với một số người gọi là chân thành.
Nhưng mà, cũng có một câu nói rất hay, gọi là thăng mễ ân, đấu mễ cừu.
Ý tứ chính là nói, khi một người lâm vào cảnh đói khát, nếu như ngươi cứu trợ hắn một đấu gạo, như vậy hắn sẽ cảm kích ân đức của ngươi, nhưng nếu ngươi cho hắn một đấu gạo rồi, hắn lại nghĩ, ngươi có tới vài chục gánh lương thực, nhưng lại chỉ cấp cho hắn một đấu, không chỉ không nhớ rõ ân đức của ngươi, mà ngược lại còn ở trong lòng ghi hận ngươi.
Cho nên, nhìn tình huống bây giờ, những người này thấy Mộc Chính Đức đã từng là một đứa con thứ bị đuổi ra khỏi cửa, bây giờ được làm Hoàng đế, mặc kệ ở trước mặt là cung kính cùng lấy lòng như thế nào, nhưng trong lòng cuối cùng sẽ có rất nhiều chỗ không phục cùng khinh thị.
Bây giờ, Mộc Chính Đức vừa mới đăng cơ, những thân thích này được thăng chức là tất nhiên, nếu không người hữu tâm lại sẽ cố ý tản ra lời đồn, nói Mộc Chính Đức bội bạc, hoặc là không tuân thủ hiếu đạo.
Cho dù có thể từ từ ngăn chặn miệng đời, nhưng cũng không kiềm chế được dân tâm ngờ vực vô căn cứ, đây đối với Tây La còn chưa ổn định mà nói, quyết không phải một chuyện tốt.
Thượng ma ma bên người Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nhưng lại âm thầm ghi nhớ dung mạo mấy nữ tử kia vào trong lòng, về phần nữ tử cầm đầu bởi vì tự xưng là biểu tỷ của Mộc Tịch Bắc, nên bà cũng không tiện nhúng tay.
Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng nói: " Đã có người đánh giá ta cao như vậy, nếu như không làm gì đó, thật sự là có lỗi với thanh danh tốt mà nàng ta tặng cho ta."
Thượng ma ma cúi đầu, không nói gì, Mộc Tịch Bắc tiếp tục đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc trực tiếp sửa lại lộ tuyến, đi hướng ngự hoa viên.
Xa xa đã có thể trông thấy, trong ngự hoa viên, trăm hoa nở rực rỡ, các loại mẫu đơn chói mắt nhất, còn có hàng loạt cúc Ba Tư cùng thược dược, bươm bướm bay múa giữa vườn hoa, thạch đá kỳ quái lởm chởm, lưu thương khúc thuỷ, âm thanh thản nhiên của sáo trúc nhẹ nhàng phiêu đãng, thích ý vô cùng.
Mộc Tịch Bắc vừa mới bước được nửa bước chân, lại nghe thấy sau lưng có một người gọi lại: " Đứng lại!"
Mộc Tịch Bắc quay đầu, lại nở nụ cười, người này không phải người khác, chính là nữ tử vừa rồi tự xưng là biểu tỷ của nàng.
" Ngươi là người phương nào? Cũng dám tuỳ ý đi lại trong cung! " Nữ tử này từ trên xuống dưới đánh giá Mộc Tịch Bắc một lần, thấy dung mạo nàng tuyệt sắc, trong lúc nhất thời sinh ra một loại ghen tỵ nồng đậm.
" Sao vậy, mới vừa rồi biểu tỷ còn nhắc đến ta, bây giờ ta đứng ở trước mặt biểu tỷ, biểu tỷ lại không nhận ra ta? " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Lưu Tử Nhi giật mình trong lòng, lại lần nữa đánh giá Mộc Tịch Bắc từ đầu đến chân, nàng nghe tổ mẫu nói, Mộc Tịch Bắc lên làm công chúa rất khí phái, mười mấy người cung tỳ tiền hô hậu ủng, một thân hoa phục điểm đầy châu ngọc, đầu đầy ngọc đẹp chiếu sáng rạng rỡ.
Nhưng bây giờ nhìn nữ tử này, lại là một thân trắng ngà, nhìn không ra tính chất tốt hay xấu, kiểu dáng cũng không phải kiểu mới nhất, trên đầu chỉ cài ba cây trâm cài, bên cạnh chỉ đi theo một lão phụ nhân, sao có thể là công chúa? Lưu Tử Nhi chỉ xem Mộc Tịch Bắc trước mặt như tiểu thư nhà quan có dính líu quan hệ với nàng, hoặc là bà con xa gì đó thôi.
Khi ánh mắt Lưu Tử Nhi nhìn về phía vòng tay đỏ như máu trên cổ tay Mộc Tịch Bắc, trong mắt lóe lên một tia tham lam: " Thì ra là biểu muội! Nhiều năm không gặp, không tưởng được biểu muội lại trổ mã xinh đẹp như vậy! "
Thái độ của Lưu Tử Nhi thay đổi một trăm tám mươi độ, thân thiết nghênh đón. Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nói:" Đúng vậy, nhiều năm không gặp biểu tỷ, biểu tỷ cũng càng ngày càng ra dáng."
Lưu Tử Nhi rất nhanh đã kéo chủ đề đến vòng tay trên tay Mộc Tịch Bắc, thương cảm mở miệng nói: " Trước đó vài ngày biểu tỷ cũng nhìn trúng một cái vòng tay, chỉ là trời xui đất khiến lại rơi vào tay người khác, bây giờ nhìn thấy cái này trên tay biểu muội, thật sự là hết sức thương cảm."
Mộc Tịch Bắc sờ tay lên vòng tay, sắc mặt toát ra một chút không nỡ, ở dưới ánh mắt chờ mong của Lưu Tử Nhi, lại nói: " Sau này biểu tỷ nhất định sẽ gặp được thứ hợp ý, còn cái này có lẽ chính là hữu duyên vô phận đi."
Lưu Tử Nhi khẽ cắn môi, lại nói: " Ta nhìn thấy cái trên tay biểu muội liền cảm thấy rất hợp ý."
" Cái này... Cái vòng tay này ta thật vất vả mới có được... " Mộc Tịch Bắc khó xử nhìn về phía Lưu Tử Nhi.
Mấy nữ tử sau lưng Lưu Tử Nhi dường như từ trong miệng Lưu Tử Nhi nhìn ra được người gọi là biểu muội này cũng không phải biểu muội làm đương kim công chúa kia, nên cũng không hàn huyên quá nhiều.
Tổ mẫu của Lưu Tử Nhi vốn là muội muội của lão thái gia Mộc phủ, năm đó cũng gả cho quan viên chính tam phẩm, chỉ là sau này lão thái gia chết đi, bản thân Mộc phủ cũng xuống dốc, lại thêm phạm vào chút chuyện, nên chức quan cứ thế trực tiếp rớt xuống Ngũ phẩm.
Thế hệ trước còn như vậy, đến đời phụ thân Lưu Tử Nhi lại càng chênh lệch, hơn nữa bọn họ luôn xưng là thân thích của Mộc Chính Đức, nhưng Mộc Chính Đức vẫn không chút ý tứ muốn đề bạt bọn họ, trong vô hình khiến bọn hắn tấn thăng càng khó khăn hơn rất nhiều.
Cho nên trước đó, phụ thân Lưu Tử Nhi vẫn là quan viên Ngũ phẩm, bây giờ Mộc Chính Đức xưng đế, tiến hành gia phong hắn, phụ thân của nàng ta mới lập tức được cất nhắc tới chính tam phẩm.
Cho nên, nghiêm túc mà nói, Lưu Tử Nhi là một nữ tử chưa thấy qua quá nhiều việc đời, những thứ nghe nói phần lớn đều là từ trong miệng vị tổ mẫu từng du tẩu qua Vương phủ Hầu phủ của nàng nói tới mà thôi.
Nhưng dù vậy, lại không biểu hiện Lưu Tử Nhi là một hạng người lương thiện, một mặt thì muốn lấy lòng biểu muội của mình, mà một mặt lại muốn thủ nhi đại chi ( đại khái là muốn chiếm luôn cái vòng của Bắc Bắc).
Trong mắt Lưu Tử Nhi lóe lên một tia âm tàn, đây chính là huyết ngọc, nàng mặc dù không biết mặt hàng thế nào, nhưng đối với những thứ tốt cũng đã từng ngẫu nhiên gặp qua, bây giờ ý tứ của nàng đều đã rõ ràng như vậy rồi, mà cái biểu muội không biết từ đâu xuất hiện này, lại còn dám giữ lấy không buông.
" Xem ngươi nói kìa, có cái gì mà biểu tỷ chưa thấy qua, chẳng lẽ còn nhớ thương chút đồ mọn của ngươi sao." Lưu Tử Nhi cười vỗ vỗ tay Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng cười hùa.
Một đoàn người vừa nói vừa cười đi vào ngự hoa viên, chỉ là ở trên một con đường tiếp giáp ngự hoa viên, lại có ma ma đang kiểm tra thiếp mời.
" Mời các vị tiểu thư đưa ra thiếp mời." Lúc ma ma kia nhìn thấy Thượng ma ma liền muốn thi hành đại lễ với Mộc Tịch Bắc, Thượng ma ma khẽ lắc đầu, ma ma kia lại biến đổi động tác, tuỳ tiện lái đi, chỉ là khi nhìn Mộc Tịch Bắc thần sắc có thêm một tia cung kính.
Mộc Tịch Bắc vào cung trong thời gian chưa lâu, mặc dù các nô tài đều cần nhận thức chân dung của chủ tử, nhưng cũng rất khó để phản ứng một cách kịp thời, có điều chỉ cần nhìn thấy lão nhân như Thượng ma ma cùng Vương công công, thì cũng có thể biết được chủ tử là ai.
Mộc Tịch Bắc nhìn mấy nữ tử bị kiểm tra phía trước, mở miệng nói với Lưu Tử Nhi ở sau lưng: " Ôi, biểu tỷ, thiếp mời ta quên cầm theo rồi, tỷ chờ ta chút, để ta trở về lấy."
Trong lòng Lưu Tử Nhi rất vui mừng, nếu nàng ta thật sự là công chúa, còn cần thiếp mời sao! Vì thế, Lưu Tử Nhi càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, nhìn vòng tay trên tay Mộc Tịch Bắc, trong lòng hừ lạnh nói, cho ngươi kiêu ngạo, xem ta như thế nào thu thập ngươi!
Lưu Tử Nhi thấy Mộc Tịch Bắc muốn đi, liền vội vàng kéo tay Mộc Tịch Bắc nói: " Khoan hãy đi, bây giờ canh giờ không còn sớm nữa, ngươi đi về sẽ mất một khoảng thời gian, nếu như để cho Trưởng công chúa và công chúa đợi lâu, tất nhiên sẽ trách cứ ngươi, ngược lại được không bù mất."
" Vậy làm sao cho phải đây? " Mộc Tịch Bắc mặt đầy vẻ lo lắng.
Lưu Tử Nhi thấy vậy trấn an nói: " Đừng nóng vội, ngươi cầm thiếp mời của ta đi vào trước đi."
" Vậy.... Vậy biểu tỷ ngươi làm sao bây giờ? " Mộc Tịch Bắc có chút bất an cầm lấy thiếp mời của Lưu Tử Nhi nói.
Lưu Tử Nhi lại đẩy Mộc Tịch Bắc đi qua: " Ngươi cứ yên tâm đi, biểu tỷ tự có biện pháp."
Mộc Tịch Bắc cũng không từ chối nữa, cầm thiếp mời, đi vào, ma ma kia chỉ tượng trưng kiểm tra một chút, liền trả lại thiếp mời cho Mộc Tịch Bắc, thần sắc rất cung kính.
Thấy Mộc Tịch Bắc đã đi vào, Lưu Tử Nhi quay trở lại chỗ ngã ba lúc đến: " Này, đưa thiếp mời của ngươi cho ta."
" Ngươi... Ngươi nói cái gì? " Người tới mười phần kinh ngạc.
Lưu Tử Nhi lại giật lấy thiếp mời trong tay người nọ, huênh hoang nói: " Nói cho ngươi biết, ta chính là biểu tỷ của công chúa, nếu như ngươi chọc ta tức giận, cẩn thận ta cho ngươi chịu không nổi!"
Không đợi người nọ mở miệng, Lưu Tử Nhi liền quay đầu rời đi, mà nha hoàn sau lưng người nọ lại tức không nhẹ, nữ tử kia lại nói: " Xem ra, là hoàng thân, vẫn là nhịn xuống trước đi."
Sau khi Lưu Tử Nhi thuận lợi đi vào, liền ngồi ở bên người Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc đối với thủ đoạn của nàng ta cũng có thể tưởng tượng ra, nên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ chốc lát, lão thái phi cũng chính là trưởng công chúa hiện tại đi tới, thấy Mộc Tịch Bắc không ngồi vào vị trí công chúa mà mình an bài, ngược lại lại ngồi cùng một đám thân gia nữ tử cũng không cao, liền biết được ở trong đó là có chuyện gì.
" Bởi vì hôn sự của Vĩnh Dạ công chúa cùng Thái tử đã gần ngay trước mắt, cho nên bản cung muốn xem tay nghề của chư vị tiểu thư, nếu như người nào có tay nghề tốt, bản vẽ sẽ dùng để thêu trên giày hoặc là khăn cho công chúa. " Hôm nay Lão thái phi triệu tập mọi người đến đây, đồng thời cũng để cho các nàng chuẩn bị một ít mẫu thêu.
Mỗi người đều đem bản vẽ cùng thiếp mời đặt ở trong khay của ma ma, để thuận tiện phân chia, theo thứ tự trình lên trước mặt lão thái phi.
Trong mắt Lưu Tử Nhi lóe lên nồng đậm chờ mong, cái khăn thêu này chính là tổ mẫu của nàng tiêu tốn trọng kim mời tú nương nổi danh đế đô làm suốt đêm, vô cùng có khả năng sẽ đoạt được giải nhất.
Mộc Tịch Bắc vào lúc Lưu Tử Nhi cầm lấy khăn thêu khẽ nhìn lướt qua, sau đó nhẹ giọng phân phó gì đó với Thượng ma ma sau lưng.
Lưu Tử Nhi thêu là một bộ Du Long Hí Phượng đồ, thêu công tinh xảo, chọn dùng cũng là sợi tơ Lĩnh Nam thượng hạng, màu sắc cực kì diễm lệ, trên góc khăn viết hỉ kết lương duyên.
Lưu Tử Nhi thêu xác thực rất mới lạ, lập tức nổi bật trong đông đảo thêu phẩm.
" Trình lên gần một chút, bản cung muốn cẩn thận nhìn xem. " Sau khi loại ra một số thêu phẩm, thì chỉ còn lại thêu phẩm của năm nhà.
Lão thái phi đứng dậy, nhất nhất đánh giá những thêu phẩm này, sau khi nhìn thấy Du Long Hí Phượng của Lưu Tử Nhi, hài lòng gật đầu, cẩn thận cầm lên khăn thêu kia.
" Đây là thêu phẩm của ai?" Lão thái phi mở miệng hỏi.
Ma ma một bên rất nhanh lật xem thiếp mời bên cạnh: " Là Tam tiểu thư trong phủ thị Trung - Hàn Tinh Oánh."
" Thần nữ không phải là Tam tiểu thư trong phủ thị Trung, mà là chi nữ của Đoan Minh Điện Trường - Lưu Tử Nhi. " Lưu Tử Nhi mở miệng giải thích.
" Vậy vì sao thiếp mời của ngươi lại viết là Hàn Tinh Oánh? " Lão thái phi cau mày nghiêm nghị chất vấn.
Lưu Tử Nhi trong lòng căng thẳng, lại cố gắng bình tĩnh nói: " Thiếp mời của thần nữ bị người ta đánh cắp rồi, vốn muốn trở về, nhưng lại gặp được Tam tiểu thư trong phủ thị Trung, Tam tiểu thư thân thể khó chịu, nêm liền đem thiếp mời tặng cho thần nữ."
Vẻ mặt Lão thái phi hơi dịu lại một chút, nói tiếp: " Thêu phẩm này của ngươi không tệ, nhìn ra được, là bỏ ra tâm tư!"
Trong mắt Lưu Tử Nhi lóe lên vẻ vui mừng: " Tạ Trưởng công chúa điện hạ khích lệ."
" Đem tất cả thiếp mời kiểm tra lại một lần cho bản cung, bản cung ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là người phương nào lại dám trộm cắp ở trong cung này! " Lão thái phi ngữ khí nghiêm khắc nói.
Mấy ma ma bắt đầu dần dần phân phát thiếp mời cho tiểu thư các nhà, chỉ là vừa mới bắt đầu, Mộc Tịch Bắc liền lên tiếng ngăn cản nói: " Không cần đâu."
Lão thái phi chỉ liếc nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, đã cảm thấy hiểu rõ.
" Thiếp mời của Lưu Tử Nhi ở chỗ ta."
Lưu Tử Nhi lập tức làm ra một biểu tình khiếp sợ: " Biểu muội, sao muội lại trộm thiếp mời của biểu tỷ! Cho dù thêu phẩm của muội không bằng ta, cũng không nên hãm hại ta như vậy chứ!"
Trong lòng mọi người lập tức suy ra một cái đại khái, đại khái là trong nhà này có một người nhận được thiếp mời, mà một người thì lại không nhận được, nên biểu muội này sinh lòng ghen ghét, mới trộm thiếp mời của biểu tỷ.
Nhưng Mộc Tịch Bắc vừa đứng ra, đã có một ít chi nữ quan lớn nhận ra Mộc Tịch Bắc, cả đám đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chỉ đứng ở một bên chờ xem kịch vui, Lưu Tử Nhi này ỷ vào mình là hoàng thân, quả thật khoa trương đã nhiều ngày.
" Thiếp mời này không phải ngươi tự tay giao đến trên tay của ta sao? " Mộc Tịch Bắc cầm thiếp mời của Lưu Tử Nhi trong tay hỏi ngược lại.
" Biểu muội ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta làm sao có thể đưa thiếp mời này cho ngươi? Ta tỉ mỉ chuẩn bị thêu phẩm chính là hi vọng công chúa điện hạ có thể thích, sao có thể giao thiếp mời cho ngươi chứ? " Lưu Tử Nhi hỏi ngược lại.
" Phải không? " Mộc Tịch Bắc ngữ khí tĩnh mịch hỏi ngược lại, Thượng ma ma nhìn Lưu Tử Nhi trong mắt mang theo một tia trào phúng.
" Biểu muội, ta chẳng qua chỉ bắt gặp ngươi hạ độc vào trong trà của mợ thôi, ngươi cần gì phải khắp nơi làm khó ta như vậy? Biểu tỷ ta chỉ không muốn nhìn ngươi càng lún càng sâu thôi." Lưu Tử Nhi lại nói.
Mộc Tịch Bắc không thể không bội phục năng lực mở mắt nói bừa của Lưu Tử Nhi, nghĩ đến đám người trong phủ Trường thị chính là bị cái bộ dáng này của nàng ta lừa đến hôn thiên hắc địa.
Mọi người phản ứng không đồng nhất, có người thì kinh ngạc một nữ tử xinh đẹp như Mộc Tịch Bắc thật sự ác độc đến vậy sao, có người thì mang biểu tình tự tiếu phi tiếu, có chút quái dị nhìn trò cười này.
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Phải không? Bản cung cũng không biết khi nào thì ra một biểu tỷ như ngươi? Cũng không biết bản cung vào ngự hoa viên lại còn phải trộm thiếp mời? Mà mẫu thân bản cung cũng đã sớm qua đời, thực sự không biết "Biểu tỷ" ngươi là như thế nào gặp được bản cung hạ độc mưu hại "Mợ" ngươi?"
Lưu Tử Nhi lập tức sững sờ ở nơi đó: " Ngươi... Ngươi..."
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn Thượng ma ma nói: " Mời người vào đây."
Người vừa tới không phải người khác, chính là Hàn Tinh Oánh bị cướp thiếp mời, Mộc Tịch Bắc cười hỏi: " Bản cung muốn biết thiếp mời này của ngươi là như thế nào chạy tới trong tay người khác?"
Hàn Tinh Oánh có chút do dự,nha hoàn sau lưng lại cướp lời nói: " Rõ ràng là nàng ta khi dễ tiểu thư chúng ta, đoạt mất thiếp mời!
" Hồ nhi, không được vô lễ."
Mộc Tịch Bắc một tay ném thiếp mời trong tay vào mặt Lưu Tử Nhi, quất vào mặt đau đớn tức thì làm cho Lưu Tử Nhi tỉnh lại.
Lập tức mãnh mẽ dập đầu: " Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng a! Thần nữ có mắt không biết Thái Sơn, còn xin công chúa thứ tội!"
Giờ khắc này Lưu Tử Nhi ngay cả ruột cũng mất vị rồi, hận không thể cho mình mấy cái tát, nhưng mà không phải tổ mẫu nói phái đoàn công chúa rất phô trương sao, bảo đảm nàng vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, lại càng không cần phải nói đương kim Thánh thượng chỉ có một đứa con gái này.
" Bàn lộng thị phi, mở miệng huyên thuyên, ăn nói bừa bãi, ỷ thế hiếp người! Ngươi thật đúng là to gan! " Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói.
" Công chúa điện hạ tha mạng a... Thần nữ biết tội rồi, xin ngài xem ở công sức thần nữ khổ tâm thêu thùa, tha cho thần nữ một lần đi. " Giờ phút này Lưu Tử Nhi mặc dù đang dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng vẫn chưa chân chính nếm đến tư vị sợ hãi.
" Thượng ma ma, vả miệng. " Mộc Tịch Bắc ngồi vào chỗ ngồi mà trước đó Lão thái phi đã an bài cho nàng.
Thượng ma ma phân phó hai ma ma bên cạnh, trong tay ma ma cầm cái thước rất dày, sau khi chế trụ Lưu Tử Nhi, liền đánh thật mạnh vào khuôn mặt trét không ít son phấn của nàng ta.
" A! " Lưu Tử Nhi chỉ cảm thấy cảm giác đau rát đánh tới, dù muốn tránh thoát ra sao cũng không tránh thoát được, nước mắt xoát xoát rơi xuống.
" Công chúa...Công chúa...Điện hạ tha mạng a. " Lưu Tử Nhi ấp úng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy chén trà khẽ nhấp một ngụm nói: " Nếu biểu tỷ ngươi nói bản cung từ nhỏ đã tâm ngoan thủ lạt, dâm đãng không chịu nổi, nếu như không cho ngươi kiến thức một phen, chẳng phải là có lỗi với sự khen ngợi ngươi dành cho bản cung?"
Lưu Tử Nhi kinh hãi vô cùng, nàng ta nghe thấy được...Hay là có ai nói cho nàng ta biết? Lưu Tử Nhi chợt nhớ tới tổ mẫu nàng có nói ở trong cung không được ăn nói lung tung, tai vách mạch rừng, đáng tiếc nàng lại không để ở trong lòng.
Đông đảo nữ tử được mời tới đều đứng ở xa xa nhìn, có người thậm chí còn hoảng sợ nhắm hai mắt lại, không bao lâu, mặt Lưu Tử Nhi đã sưng phù, nước mắt loang lổ, hoàn toàn biến dạng.
Mộc Tịch Bắc cụp mắt xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, cực kì hài lòng, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Tử Nhi không dứt bên tai, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
Trong cung này không thiếu nhất chính là người thông minh, vừa rồi nàng để Thượng ma ma đi làm hai chuyện, một là mời Hàn Tinh Oánh trở về, hai là để bà đưa cho Lão thái phi một chữ " Hỉ " ( 囍)
Thêu phẩm của Lưu Tử Nhi đúng là tốt, nhưng bên trên còn có nhiều danh môn quý quĩ như vậy, sao tất cả đều có thể bị nàng ta hạ thấp được.
" Được rồi, lấy thêu phẩm của nàng ta ra cho bản cung xem xem. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Thượng ma ma trình bộ Du Long Hí Phượng lên, Mộc Tịch Bắc cầm khăn thêu trong tay, chủy thủ trong tay áo trượt xuống, ở giữa chữ Hỉ ( 囍) quơ nhẹ một đao, lập tức một chữ song Hỉ ( 囍) liền cắt thành hai, mười phần là điềm xấu.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Lưu Tử Nhi, nhưng trong lòng thì tính toán nói, bây giờ Mộc Chính Đức vừa mới đăng cơ, không có lý do động đến mấy người gọi là thân thích này, vậy thì hôm nay nàng sẽ thay ông giết gà dọa khỉ!
" Bản cung hoa mắt rồi chăng, Thượng ma ma, ngươi giúp bản cung nhìn một cái, xem chữ Hỉ (囍) này có vấn đề gì? " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thượng ma ma bên cạnh.
Thượng ma ma tra xét một phen, cuối cùng chắc chắn nói: " Bẩm chủ tử, chữ Hỉ này đã bị cắt đôi."
Mọi người hít vào một hơi, đây chính là bất lợi cực lớn, lão thái phi dẫn đầu làm khó dễ: " Kéo nàng ta xuống đánh chết! Bản cung phải tấu lên bệ hạ, xem thử xem Trường thị phủ rắp tâm ở đâu!"
Một câu của Lão thái phi liền đem toàn bộ gia tộc liên lụy vào, như vậy Mộc Chính Đức cũng có thể nhân cơ hội giải quyết Trường thị phủ, cứ như vậy, những kẻ gọi là hoàng thân này sợ là sẽ phải yên tĩnh một thời gian.
" Trưởng công chúa tha mạng. Trưởng công chúa tha mạng a! " Thanh âm của Lưu Tử Nhi mơ hồ không rõ vạn phần đáng thương, lập tức đã bị người kéo xuống.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói: " Bất luận người nào ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích ức hiếp bách tính, ỷ thế hiếp người, chém thẳng không tha!"
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhìn về phía những nữ tử sợ hãi mà co rúm lại, không để ý đến ánh mắt của các nàng, đôi tay này của nàng, đã dính quá nhiều máu tươi, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ hồi báo thương sinh cái gì, nhưng nếu hôm nay, nàng đã mặc hoa phục, ở cung điện xa hoa, hưởng thị trân tu mỹ vị, đứng ở trên đỉnh cao quyền lực, thì nàng biết mình nên làm những gì.
Nói cách khác, cho dù không phải vì bách tính, thì cũng nên bảo vệ chặt chẽ địa vị của mình bây giờ, mà không phải để cho một số người mang ý đồ xấu có cơ hội lợi dụng, đi đến được đoạn đường này, bao nhiêu bi hoan, bao nhiêu long đong, nàng cũng không thể để cho tâm huyết của những người này bị trôi đi.
Cho nên, nàng tình nguyện làm đao phủ hi sinh một phần nhỏ tâm sức, cũng quyết không cho phép có người dao động đế quốc Mộc Chính Đức vừa mới tạo dựng lên.
Nhìn những nữ tử như hoa như ngọc này, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy dường như mình đã già, rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nàng lại cảm thấy mình đã trải qua chìm nổi.
Lúc trước, nàng cũng như các nàng, phải đề phòng mẹ cả, trốn tránh thứ muội, thỉnh thoảng còn sẽ có hai ba người ngươi không tưởng tượng được ở sau lưng đâm ngươi một đao, nàng cũng phải chờ đợi trong cung tuyên triệu, tiến cung quỳ lạy phi tần công chúa, vương tôn quý tộc, thận trọng từng bước một.
Bây giờ nàng lại ngồi ở nơi này, không cần tiếp tục dập đầu quỳ lạy như bất kỳ kẻ nào khác, nhìn thấy những nữ tử giấu giếm tâm tư này, chỉ cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục ở lại lâu, nhẹ gật đầu với lão thái phi rồi rời đi trước.
Mộc Tịch Bắc đi rồi, lão thái phi nhìn bóng lưng của nàng, nói với tất cả nữ tử ở đây: " Các ngươi đều phải nhớ kỹ cho bản cung! Tây La này, chỉ có một công chúa!"
Mọi người nhìn theo ánh mắt của lão thái phi, một thân váy dài viền vàng phác hoạ màu ngà, tóc dài tới eo, ba cây trâm cài cắm nghiêng vấn lên búi tóc, rốt cuộc lại khiến cho người ta không quên được thân ảnh của nàng.
Mộc Tịch Bắc sai Thượng ma ma đưa cho Mộc Chính Đức một bát chè hạt sen, liền không đi thăm Mộc Chính Đức nữa, nếu như nàng nghĩ không sai, đêm nay Mộc Chính Đức làm xong việc thì sẽ đến tìm nàng.
Ngày mai là đại hôn rồi, sính lễ đã sắp xếp gọn thành rương, đều là lão thái phi tự mình lo liệu, bởi vì thân phận hôm nay đã khác, nên đồ cưới so với ban đầu nhiều hơn không chỉ gấp đôi, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy, Mộc Chính Đức và lão thái phi giống như hận không thể vét sạch quốc khố, để làm đồ cưới cho nàng.
Lúc trở lại Minh Châu viện, hỉ phục cùng tất cả vật dụng đều đã đưa tới.
Ngón tay Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng xoa lên hỉ phục đỏ chót, nhẹ nhàng giương lên khóe môi, nhịn không được nhớ tới tình cảnh giương cung bạt kiếm, không chết không thôi lúc nàng và Ân Cửu Dạ mới gặp nhau.
Trải qua nhiều năm lặp đi lặp lại, thật không ngờ, vận mệnh của nàng và hắn lại được gắn chặt với nhau như vậy.
Ân Cửu Dạ giờ phút này, vừa mới bị Mộc Chính Đức nô dịch xong, mặt đen thui đang định đi tìm Mộc Tịch Bắc, Sơ Nhị lại đột nhiên nhận được mật thám gửi thư.
" Chủ tử, đêm nay Hiên Viên Ngưng Sương sẽ tới Tây La. " Giọng nói của Sơ Nhị nhiều hơn một tia lạnh lẽo cứng rắn.
Ân Cửu Dạ thu hồi bước chân, trong mắt lóe lên một tia hung ác nham hiểm: " Tăng cường đề phòng, bảo đảm ngày mai không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào."
Sơ Nhị đáp lại rồi lui xuống, Ân Cửu Dạ đặt mình vào trong bóng tối, thấy không rõ thần sắc, không nói một lời.
Tân đế đăng cơ, các quốc gia tất nhiên muốn đến đây chúc mừng, Mộc Chính Đức định ngày chúc mừng vào nửa tháng tháng sau sau đại hôn của Bắc Bắc với mình, chỉ là không ngờ, Hiên Viên Ngưng Sương lại đến sớm như vậy.
Sơ Nhị lại đẩy cửa đi vào, Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, chỉ sợ là không chỉ Hiên Viên Ngưng Sương tới, mà nhân mã của các quốc gia khác cũng đều đến sớm.
" Thánh nữ Đông du Đông Na, Thái tử Bắc Bang Chiến Đông Lôi cũng sẽ đến vào nửa đêm nay, còn có Đồng La, Ám Dạ, Thanh Quốc cũng đều điều động sứ giả, dự tính đêm nay sẽ đến. " Sơ Nhị mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ vặn chặt lông mày hơn một chút mở miệng nói: " Phái người đi tiếp ứng Đông Na, để nàng ta tăng nhanh tốc độ vào kinh, liên hệ với Thái tử Ám Dạ Quốc, dùng số tiền lớn thu mua tử sĩ của Ám Dạ Quốc, trong vòng ba ngày, nhất định phải đến đế đô. "
Sau khi Sơ Nhị lui ra, liền cùng Sơ Tam chia ra hành động, lập tức đi làm những chuyện này.
Không có người nào biết rõ hơn về thực lực của Thái hậu Nam Kiều so với bọn hắn, sau khi Thái hậu Nam Kiều nắm giữ triều chính, không tiếc nhân lực vật lực, dùng trọng kim thu mua rất nhiều tài ba dị sĩ, có người am hiểu bắt chước tiếng kêu của động vật, có người am hiểu dịch dung, có người am hiểu quan trắc tinh tượng ( quan sát, tính toán tinh tượng, có thể nói là như pháp sư ấy) có mưu sĩ, có tử sĩ, có luyện thành tà công.
Năm đó có một lần bọn hắn bị Thái hậu Nam Kiều phái người truy sát, thời gian đầu, có thể nói là trở về từ cõi chết, sau đó thì biến thành tổn binh hao tướng, rồi sau này lực lượng ngang nhau, đến mức đến bây giờ cũng chỉ là cầu thắng trong hiểm nguy mà thôi.
Nghe nói, Thái hậu Nam Kiều vẫn luôn uống máu Thuần Dương, để bảo trì dung nhan bất lão.
Mà công chúa Nam Kiều Hiên Viên Ngưng Sương thì không chỉ như vậy, mà còn luyện thành tà công thải dương bổ âm, khiến cho bản thân càng ngày càng yêu mị.
Mặc dù dân gian vẫn có người gọi là yêu nữ, nhưng cũng có người gọi là thần nữ, mà bởi vì Nam Kiều vẫn luôn phồn vinh hưng thịnh, nên dân chúng cũng chỉ xem những chuyện này như chuyện phiếm ở trà dư tửu hậu thôi.
Sơ Nhị bất an trong lòng, không biết lần này Hiên Viên Ngưng Sương đến đây, bên người mang theo những người nào.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Che mặt... Không viết đến đại hôn. Đừng đánh ta... Lăn lộn cầu phiếu phiếu. Nguyệt phiếu đánh giá của các ngươi lưu cho ai cả rồi~ Chẳng lẽ các ngươi không yêu mị sao.o(╯□╰)o
A đúng rồi, bình luận mặc dù ta không kịp thời hồi đáp, nhưng đều có xem qua, có ít người xin giữ đức khẩu, nếu không có lẽ một lần ta tu dưỡng không tốt có thể sẽ đột nhiên cho bay, đến lúc đó chửi ầm lên mắng ta ta sẽ không nhớ rõ... Vẫn là câu nói kia, thật tình thiện ý nêu ý kiến ta đều có nghiêm túc cân nhắc, nhưng tiểu thuyết kiểu này, cũng rất khó thỏa mãn tất cả mọi người, chắc chắn sẽ có người không thích, cho nên, không thích thì mời lướt qua, đối với những người mở miệng cũng đã làm mẹ ngươi xấu hổ, ta sẽ cho rằng ngươi là thành tâm đến gây chuyện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 217: Tề tụ Tây La
Chương 217: Tề tụ Tây La