Sau khi rời khỏi sàn nhảy, Dương Tử Mi không về nhà mà đi thẳng đến phố Văn Lai.
Lúc nãy Tống Huyền gọi điện thoại đến nói là khách có hẹn trước vẫn đang chờ cô ở Mặc Hiên. Người đó mong cô có thể đến, muộn chút cũng không sao.
Gần đây, hầu như ngày nào Dương Tử Mi cũng giúp xem phong thủy, tướng số giúp cho một người, hơn nữa còn khá chính xác nên cô ngày càng nổi tiếng hơn trong thành phố A này. Thế nên, hiện tại, người có hẹn với cô đều xếp hàng dài đến tận ba tháng sau.
Vừa đến Mặc Hiên, Dương Tử Mi thấy Tống Huyển vẫn đang chăm chú lau chùi một món đồ cổ như thường ngày. Ngoài ra, bên cạnh anh còn xuất hiện một người phụ nữ. Người phụ nữ này cũng đang chăm chú nhìn anh với ánh mắt hết sức ấm áp, dịu dàng, yêu thương, hạnh phúc.
Đó chính là Lâm Thanh Mai, vợ của Tống Huyền, người mà kiếp trước Dương Tử Mi vô cùng ngưỡng mộ.
Lâm Thanh Mai không phải là một cô gái xinh đẹp hơn người, nhưng lại rất có khí chất của một tiểu thơ nhà khuê các. Cô có gương mặt thanh tú, thần thái nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, từng hành vi, cử chỉ đều rất chừng mực và khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Cô ấy quả nhiên rất xứng với Tống Huyền.
Thấy cô, Dương Tử Mi cảm thấy rất áy náy.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Tử Mi nên Lâm Thanh Mai mới gả cho Tống Huyền trễ đến mười năm.
Nếu ở kiếp trước thì lúc này con trai của họ cũng đã lớn và chạy chơi khắp nơi trên phố Văn Lai rồi.
- Em chào thầy ạ!
Dương Tử Mi bước đến, cung kính chào Tống Huyền.
Tống Huyền ngẩng lên, thấy cô, anh liền bỏ hết công việc trên tay xuống, đứng dậy cười hiền hòa nói:
- Tiểu Mi, cuối cùng em cũng đến rồi!
Anh vẫn dịu dàng gọi cô là Tiểu Mi.
Lâm Thanh Mai đứng kế bên cũng mỉm cười nhìn Dương Tử Mi, nói:
- Thì ra đây là Tiểu Mi. Quả nhiên rất xinh xắn và thông minh.
- Đúng rồi, Tiểu Mi, giới thiệu với em, đây là Lâm Thanh Mai, vợ của anh.
Tống Huyền ngại ngùng nói.
- Chào chị ạ!
Dương Tử Mi lễ phép cúi người chào hỏi.
Kiếp trước, Lâm Thanh mai cũng có ơn với cô. Cô nhớ vào một buổi tối mùa đông giá rét, Lâm Thanh Mai đã không ngần ngại cởi chiếc áo ấm đang mặc trên người xuống choàng vào cho cô khi cô đang lạnh run bên đường. Nhờ có chiếc áo đó mà cô đã sống sót qua được mùa đông khắc nghiệt năm đó.
- Chào em.
Lâm Thanh Mai cũng vui vẻ, thân thiện chào đáp lại, sau đó còn đích thân pha trà mời cô. Từng hành vi, cử chỉ của Lâm Thanh Mai không khác nào Lâm Thanh Mai của kiếp trước.
Dù là từ góc độ nào đi nữa thì Tống Huyền và Lâm Thanh Mai quả nhiên là trời sinh một cặp, xứng lứa vừa đôi.
Dương Tử Mi không ngờ là vị khách hàng tối nay của cô lại là Dương Hoằng, cha của Dương Đức kiệt.
Vì danh sách khách hẹn đều do một nhân viên trong tiệm của Tống Huyền phụ trách nên Dương Tử Mi cũng không rõ khách hàng của mình là ai cho đến khi đến gặp trực tiếp họ.
Dương Hoằng mang theo cặp nạng và đang sốt ruột ngồi chờ cô trong phòng khách của Mặc Hiên.
Dương Đức Kiệt, con trai ông ta liên tục bị điều tra, thẩm vấn, đến giờ vẫn chưa được thả về. Người trong nhà ông thì lần lượt gặp nạn, cứ như là có bàn tay vô hình nào đó muốn dồn cả nhà ông vào chỗ chết vậy.
Trước giờ, ông đều rất tin tưởng vào phong thủy và tướng số. Dù là nhà âm hay nhà dương, ông đều mời thầy phong thủy về để hướng dẫn và bố trí.
Nhưng, cao nhân thường xem phong thủy giúp nhà ông hiện tại lại không ở thành phố A, ông cũng không thể tìm được vị cao nhân đó. Trước đó, ông vốn định mời Giang Mông Nhiên đến giúp, nhưng lại được nhà Mộ Dung cho biết là Giang Mông Nhiên kia chẳng qua chỉ là một tên thầy bói lừa đảo nên cũng thôi.
Sau đó, ông lại nghe nói, gần đây ở thành phố A có một thầy tướng số nữ trẻ tuổi mới nổi. Thầy tướng này tuy còn trẻ nhưng lại rất giỏi về tướng số và phong thủy. Ngay cả tỷ phú Hong Kong Hoắc Văn Hoa cũng mời cô xem phong thủy giúp, ngoài ra còn có không ít nhân vật tiếng tăm cũng bắt đầu tìm đến cô nhờ giúp đỡ.
Ông cũng đã phải bỏ ra không ít tiền để tạo mối quan hệ với nhân viên phụ trách danh sách hẹn nên hôm nay ông mới có thể xuất hiện ở Mặc Hiên này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 162: Dương Hoằng Đến Xem Bói (1)
Chương 162: Dương Hoằng Đến Xem Bói (1)