Em không cần cao lớn gì lắm, chỉ cần duy trì dáng vẻ trẻ nhỏ có thể đi lại nói năng trong mắt người thường là được rồi. Lớn lên bất tiện lắm, lớn rồi là chị không bế em nữa đâu. Không đúng, phải là người đàn ông của chị tuyệt đối không chịu để chị bế em nữa. Tuyết Hồ đáng yêu như thế, còn chỉ là một con hồ ly, mà anh ta còn ghen nữa là.
Tiểu Thiên thì thầm.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Tiểu Thiên vừa nhắc đến Long Trục Thiên thì di động của Dương Tử Mi vang lên, chính là anh gọi tới.
- Alo, Trục Thiên.
Dương Tử Mi vui vẻ nhấc máy rồi gọi lên:
- Mi Mi.
Giọng nói thuần hậu từ tính tràn đầy tình cảm của Long Trục Thiên vang lên:
- Em đang làm gì?
- Em đang dạo phố, còn anh?
- Anh ở nhà ông ngoại.
Nghe giọng điệu của Long Trục Thiên bình tĩnh, Dương Tử Mi cũng thả lỏng hơn một chút:
- Ở nhà làm gì vậy?
- Ừm, đang tìm những dấu vết mà mẹ anh để lại.
- Có tìm được không anh?
- Không thấy.
Trong giọng nói của Long Trục Thiên pha chút hối hận:
- Ngày đó anh hận mẹ đã từ bỏ mình, cho nên đã xóa sạch tất cả dấu vết của mẹ ở nơi này, trừ chiếc vòng thủy tinh lam mà em đeo trên tay thì chẳng còn gì cả.
Nghe thấy thế, trong lòng Dương Tử Mi dấy lên nỗi xót xa. Cô an ủi:
- Không sao đâu, sẽ tìm thấy mà, sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi, không cần vội.
- Nhưng mà Mi Mi, ban nãy anh đến nơi đăng kí hộ tịch để điều tra thì phát hiện ra mẹ là đứa con do ông ngoại nhận nuôi thôi.
Long Trục Thiên nói.
- Hả?
Dương Tử Mi lại nghĩ đến lời Tuyết Hồ nói ngày hôm đó, nếu mẹ Long Trục Thiên là con nuôi thì có thể bà là hồ ly yêu tộc thật cũng không chừng.
- Mi Mi, người đứng sau màn sai khiến Gia Cát Mộc đi hãm hại Tống Huyền hình như là một thầy tướng.
Long Trục Thiên nói.
- Hả? Thầy tướng?
Dương Tử Mi lại nhớ tới thầy tướng Lý Đường Nghĩa ở trong nhà Cửu Cung Phi Tinh.
Tên xác sống Thanh Vân cũng đi ra từ nơi ấy.
Chẳng lẽ là gã?
Xem ra mình phải tìm cơ hội đích thân đi gặp gã xem sao.
Sau khi cúp máy với Long Trục Thiên, Dương Tử Mi lại gọi cho La Anh Hào:
- Thiếu tá La, anh điều tra Lý Đường Nghĩa tới đâu rồi?
- Theo những gì anh biết thì Lý Đường Nghĩa kia chỉ có tiếng tăm ở thành phố B chúng ta thôi, không có sức ảnh hưởng gì ở nơi khác. Theo lý thuyết thì gã không thể tác động gì tới những nhân vật cốt cán trong kinh thành được.
La Anh Hào đáp.
- Vậy anh điều tra rõ xem gã có biết sử dụng cổ thuật không?
- Đến nay vẫn không có dấu vết gì về mặt này. Xưa nay cổ thuật chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, về lý mà nói thì hẳn là Lý Đường Nghĩa không biết mới đúng.
- Việc cổ thuật chỉ truyền nữ không truyền nam có khi chỉ là truyền thuyết thôi, không hẳn là nam thì không biết đâu.
Dương Tử Mi cười nói.
- Cũng có thể. Thế nhưng không có tin tức nào nói rằng Lý Đường Nghĩa biết cổ thuật. Còn Thanh Vân kia thì đúng là người đã chết. Anh tra trong hồ sơ mật năm 1937, năm đó có một chuyện quái lạ xảy ra. Lúc ấy thành phố B bị Nhật Bản xâm nhập, một tiểu đội kháng Nhật đã hi sinh. Tổng cộng có mười hai thi thể bị treo trên đầu thành, còn có quân Nhật súng vác vai đạn lên nòng đứng trông giữ. Đến nửa đêm thì có chuyện lạ xảy ra, dây thừng buộc 12 cái xác bỗng nhiên đứt, 12 cái xác nọ đứng lên bước đi như sống lại. Mấy binh lính Nhật trông coi ở đó sợ đến mức vội vàng nổ súng nhưng không sao hạ được họ, chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
- Đây là chuyện bí ẩn lớn nhất được ghi lại trong hồ sơ bí mật của quân Nhật, còn Thanh Vân kia là tiểu đội trưởng của tiểu đội kháng Nhật ấy. Ảnh chụp lưu lại trong hồ sơ giống y như đúc người mà chúng ta đã thấy, xem ra ông ta đúng là xác sống chứ chẳng sai.
Nghĩ đến tình hình ngày đó, Lê Anh Hào sợ hãi nói. Nếu không phải anh và Dương Tử Mi tận mắt nhìn thấy Sadako sống lại thì anh nhất định sẽ nghi ngờ hồ sơ bí mật kia bịp người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 574: Hồ sơ bí mật
Chương 574: Hồ sơ bí mật