Chủ nào tớ nấy, nếu Sadako là người hầu của Tử Mi, sau khi chung sống lâu với nhau, nhìn giống nhau là chuyện bình thường.
Lam Nha Nha ở bên cạnh lên tiếng nói:
- Huồng hồ, người đẹp đều có điểm giống nhau mà.
Nghe vậy Hoàng Vân Quốc nhìn Sadako rồi lại quay sang nhìn Dương Tử Mi một cách vô cùng nghiêm túc. Thật ra ngũ quan của hai người không hề giống nhau, nhưng hơi lướt qua lại cảm thấy giống đến vô cùng. Có lẽ đúng như Lam Nha Nha nói, sống với nhau lâu nên hai người cũng trở nên có chút giống nhau.
Sau khi ăn sáng xong, Hoàng Vân Quốc về thẳng cơ quan làm việc, còn Dương Tử Mi thì cùng đến lớp với Lam Nha Nha.
Cô dắt chiếc xe đạp màu hồng mà Mẫn Cương vừa tặng cho cô ra cửa, chở Lam Nha Nha. Vừa mới ra khỏi giao lộ cô đã nhìn thấy Mẫn Cương cũng đang ngồi trên con xe đạp màu xanh của anh đứng đợi.
- Chào buổi sáng, Tử Mi.
Mẫn Cương khẽ chào hỏi với Dương Tử Mi, sau khi nhìn thấy Lam Nha Nha đang ngồi sau yên sau thì hơi ngẩn người rồi cũng cười, nói:
- Chào buổi sáng, Nha Nha.
- Chào buổi sáng!
Dương Tử Mi đạp xe lên phía trước, sóng đôi với chiếc xe đạp của anh.
- Sao em lại đi học cùng với Nha Nha thế?
Mẫn Cương tò mò hỏi.
- Bây giờ Nha Nha đang ở nhà em.
Dương Tử Mi cười nói:
- Sau này cậu ấy sẽ cùng đi học, tan học với chúng ta.
- Thật thế sao?
Trên khuôn mặt của Mẫn Cương hiện lên vẻ hâm mộ, anh nói:
- Em chưa từng mời anh đến nhà em chơi lần nào mà lại cho Nha Nha ở cùng với em, thật là bất công quá đi.
Dương Tử Mi cười cười nói:
- Trên đời này có chuyện gì công bằng sao?
- Bởi vì không có nên lòng anh mới cảm thấy không cân bằng.
Mẫn Cương giả bộ nghiêm mặt nói:
- Thân là anh trai mà đến nhà em gái cũng chưa từng vào, còn ra thể thống gì nữa? Em đã vào nhà anh mấy lần rồi đấy.
- Được rồi, vậy tối nay sau khi tan học anh cùng đến nhà em đi, em mời anh ăn cơm. He he, đồ ăn người hầu em làm, ăn ngon cực luôn, bất kể anh muốn ăn đồ Hàn hay đồ Nhật hay là tứ đại món ăn truyền thống của Hoa Hạ chúng ta, cô ấy cũng có thể làm rất ngon, anh cứ tự nhiên là được.
Không thể từ chối được Mẫn Cương, Dương Tử Mi chỉ đành nói vậy.
Nghe thế, ánh mắt của Mẫn Cương lập tức sáng lên:
- Vậy tối nay anh nhất định sẽ đến đó làm khách.
- Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh.
Dương Tử Mi nói cười rất vui vẻ, hai người cùng đạp xe đi đến trường, trên đường đi vừa nói vừa cười, vô cùng vui vẻ.
- Chậc chậc, hai người các cậu cùng nhau đạp xe như thế, có gian tình lắm đó.
Hạ Muội cũng đi xe đạp đến trường, từ xa nhìn thấy bọn họ thì lập tức đuổi theo, mặt mày đầy vẻ giảo hoạt nói:
- Nếu không phải còn có Nha Nha ở bên cạnh, mình tuyệt đối nghi ngờ hai bạn đấy.
- Hạ Muội thối, bạn nói bậy gì đó?
Dương Tử Mi trợn mắt với cô một cái rồi nói:
- Đúng rồi, tối nay Mẫn Cương muốn đến nhà mình chơi, bạn có muốn đến cùng không? Càng nhiều người càng náo nhiệt.
- Được được, đồ đáng ghét, mình sớm đã muốn đến nhà bạn chơi nhưng vẫn không dám nói, sợ bị bạn từ chối, bây giờ nhờ phúc của Mẫn Cương, cuối cùng cũng có thể đi vào căn nhà được cha mình dày công xây dựng thăm thú rồi.
Hạ Muội oán thán nói.
- Ha ha, không phải mình không hiếu khách mà là các bạn thật sự không thích hợp ở trong đó quá lâu, cho dù là người nhà của mình mình cũng không dám cho bọn họ ở lâu được.
Dương Tử Mi giải thích nói.
- Mình hiểu mà, cha mình cũng nói là trước kia chỗ cậu ở bây giờ là bãi tha ma, khi xây dựng còn đào ra được kha khá thứ quỷ dị. Chẳng qua mình nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đang yên đang lành cậu lại muốn xây nhà ở nơi đó thôi.
Hạ Muội trợn mắt với cô một cái rồi nói.
- Đó là do đặc thù của mình cần mà, đừng quên nghề của mình là gì nhé. Ma quỷ gì đó, tất nhiên là mình không sợ rồi.
Dương Tử Mi cười nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 620: Cùng nhau đi xe
Chương 620: Cùng nhau đi xe